Tiên Ma Biến

Chương 74: Đụng mở cánh cửa kia




Đóa hoa màu đen nở rộ trong không trung.

Khoảng cách giữa Lâm Tịch và cánh cửa bằng đồng xanh càng lúc càng gần, cuối cùng là không còn khoảng không. Hắn mạnh mẽ đụng phải!

"Coong!"

Cánh cửa bằng đồng xanh phát ra âm thanh trầm thấp như tiếng gõ chuông, chấn động khắp ngôi đền bằng đá trống trải âm u.

Tất cả trường mâu đang cắm trên mặt đất giống như một khu rừng màu đen khẽ rung động, Lâm Tịch nặng nề rơi xuống đất, trông vô cùng thê thảm. Nhưng lúc này, sau những tiếng động "ù ù" hết sức khác lạ, cánh cửa bằng đồng xanh dầy cộm nặng nề cũng từ từ mở ra, hé lộ một con đường nhỏ ở đằng sau.

Ánh nắng chiều tà thông qua cánh cửa bằng đồng xanh mở lớn chiếu vào bên trong, rọi xuống người Lâm Tịch.

Trong ngôi đền bằng đá không còn bất kỳ âm thanh nào, ngay cả tiếng động trầm thấp do cơ quan chuyển động ở hai bên vách tường phát ra cũng biến mất, khung cảnh xung quanh nhất thời vô cùng yên tĩnh. Nhưng tâm Khương Tiếu Y lúc này vẫn giống như âm thanh "ù ù" do cánh cửa bằng đồng xanh kia phát ra khi chuyển động, chấn động và sợ hãi không thôi, cả người hắn gần như tê dại. Với tu vi hiện giờ các tân đệ tử như hắn, việc có thể thông qua trận pháp mâu đánh thẳng này gần như là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng Lâm Tịch lại làm được, hơn nữa còn thực hiện ngay trước mặt hắn.

Mặc dù trận pháp mâu đánh thẳng này được thiết kế mô phỏng theo tình huống bản thân đang bị vây bởi loạn địch, nhưng cho dù là mấy trăm người, thậm chí là cả ngàn người đang hỗn chiến với nhau, nhất định cũng có lúc mình được thả lỏng, hít sâu một hơi, hoặc được đồng đội trợ giúp, chứ tuyệt đối không giống trận pháp mâu đánh thẳng này, bất cứ lúc nào bản thân cũng phải chuẩn bị đối mặt với năm sáu thanh trường mâu màu đen đâm tới, và từ đầu tới cuối đều phải thực hiện một mình.

Khương Tiếu Y luôn có cảm giác những người xông vào trận pháp mâu đánh thẳng cứ như đang xung phong liều chết, nếu đổi lại là chiến trường, người khác sẽ có cảm giác hắn đang liều chết xông vào trận địch, một mực thẳng hướng tới chém đầu chủ tướng.

Chỉ có Chính Tương Tinh mới có thể ở trong loạn quân bình tĩnh đối mặt kẻ thù, lấy đầu chủ tướng quân địch ngay trên chiến trường!

Ngôi đền bằng đá vẫn rất yên tĩnh!

Bởi vì đến lúc cuối cùng chỉ muốn liều mạng để nhanh chạm vào cánh cửa bằng đồng xanh, nên sau khi gạt hết toàn bộ trường mâu đang phóng tới mình, toàn lực nhảy cao lên về phía cánh cửa đấy, Lâm Tịch đã không thể điều chỉnh được thân thể mình nữa, kết quả của việc hắn chạy nước rút đến đích thật là đáng thương, toàn bộ khuôn mặt đều đập mạnh vào trong cánh cửa bằng đồng xanh, đây cũng là nguyên nhân tại sao có tiếng động trầm thấp như tiếng gõ chuông vang lên khắp đại sảnh.

Mặc dù lúc cuối hắn đã hơi ngẩng đầu lên, dùng trán chạm vào; mặc dù hiện giờ hắn đã là người tu hành, phần xương đầu nhất định cứng rắn hơn người thường rất nhiều; mặc dù mặt nạ màu bạc có tác dụng giảm xóc rất tốt....nhưng cánh cửa làm bằng đồng xanh này vẫn rất dầy rất nặng, sau khi đụng vào Lâm Tịch cảm thấy choáng váng cả đầu óc, giống như có vô số vì sao tự nhiên hiện ra trước mặt mình.

Qua một hồi lâu sau các vì sao lấp lánh ấy rốt cuộc từ từ biến mất, Lâm Tịch sờ sờ chỗ u lên trên trán mình, thở ra một hơi rồi tự giễu:

- U đầu rồi...

Nhưng khi thấy cánh cửa bằng đồng xanh đã mở, đằng sau tấm mặt nạ bằng bạc, Lâm Tịch lập tức nhoẻn miệng nở một nụ cười vui vẻ và vô cùng kiêu ngạo: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Rốt cuộc cũng bị ta mở ra đấy!

Phía sau cánh cửa bằng đồng xanh là một khu vực đầy cỏ dại, ở giữa có một con đường mòn nối thẳng tới ngôi đền tiếp theo. Nhưng có lẽ vì không biết đã bao nhiêu lần chịu sự hành hạ đau đớn đến tận xương cốt ở đại sảnh này để mở cánh cửa này ra, cho nên, tuy khung cảnh đằng sau cánh cửa bằng đồng xanh rất giản dị nhưng trong mắt Lâm Tịch lại hóa thành một khung cảnh xinh đẹp dị thường.

...

Thân thể Lý Ngũ hơi run rẩy, đôi mắt bàng hoàng mở to vì những gì vừa diễn ra.

Một tân đệ tử có thể làm được như vậy sao?

Trên khuôn mặt người giảng viên tuổi trẻ hơi gù này có một hình xăm con thằn lằn màu xanh đen. Ngay từ lúc phát hiện được việc trong lần thứ hai xông vào trận pháp mâu đánh thẳng Lâm Tịch đã có thể thông qua một trăm bước, hắn ta lập tức báo cáo với La Hầu Uyên.

La Hầu Uyên tin tưởng hắn, nói hắn hãy âm thầm quan sát và ghi chép lại mọi hoạt động của Lâm Tịch trong sơn cốc thí luyện. Mấy ngày qua, Lâm Tịch đã một lần làm hắn phải kinh hãi, nhưng hắn thật sự không thể ngờ rằng hôm nay Lâm Tịch có thể thông qua trận pháp mâu đánh thẳng, mở được cánh cửa bằng đồng xanh ở cuối đại sảnh.

Hắn cảm thấy đây là một chuyện không thể nào xảy ra được, rất muốn kể rõ với người nào đó bên cạnh, nhưng bên cạnh hắn lại không có ai. Cho nên, hiện giờ có một cảm xúc khác lạ khó diễn tả được đang bao phủ tâm trí hắn, làm cho hắn rất muốn ngồi xuống, tĩnh tâm suy nghĩ kỹ lại. Nhưng khi nhìn những trường mâu màu đen đang cắm trong đại sảnh cùng với đồng hồ cát đếm thời gian trong tay, hắn nhớ ra rằng mình còn có việc phải làm.

Sau khi hít sâu một hơi, hắn từ gian mật thất bên trong đại sảnh bước ra ngoài.

Một bên vách tường trong ngôi đền hơi mở ra, Lý Ngũ đi tới cạnh Lâm Tịch đã ngồi dậy. Bởi vì tâm tình khó tả kia vẫn xuất hiện trong tâm nên nhất thời hắn không biết nói gì, hơi cảm thán nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói:

- Trong năm mươi năm qua, ở học viện này chưa từng có người nào dùng đầu để mở cánh cửa này.

- Đệ tử cũng không muốn làm vậy đâu, nhưng lúc ấy không thể điều chỉnh thăng bằng được, bây giờ đau đầu quá.

Lâm Tịch quan sát Lý Ngũ. Người giảng viên lưng gù này xuất hiện không làm hắn ngạc nhiên, dù sao hắn đã biết trước là nhất định có giảng viên âm thầm quan sát mọi cử động các tân đệ tử, chẳng qua...hình xăm con thằn lằn trên khuôn mặt người này lại khiến hắn hơi run sợ, cảm thấy rất dữ tợn. Nhưng khi để ý đến thần thái trong mắt Lý Ngũ, hắn chỉ thấy ở đấy có sự an toàn và ôn hòa, cảm giác khẩn trương trong người cũng nhanh chóng biến mất.

Lâm Tịch bất giác lấy tay gãi gãi đầu, đứng dậy thi lễ với Lý Ngũ:

- Mấy ngày qua thường xuyên tới đây luyện tập, chắc lão sư chính là người giúp đệ tử thu hồi các trường mâu này lại, thật làm phiền lão sư...Lão sư cho đệ tử hỏi, không biết là các trường mâu này được thiết kế như thế nào? Có phải là tự động thu hồi hay không?

Lý Ngũ hơi ngẩn người, hắn không ngờ Lâm Tịch lại hỏi câu này. So với những đệ tử khác, vị Thiên Tuyển đến từ trấn Lộc Lâm này quả nhiên hơi đặc biệt.

- Nơi nào không tu được.

Sau khi trầm ngâm một lát, Lý Ngũ vung tay lên, lấy một cây trường mâu phóng chính xác vào một lổ thủng trên tường cách đấy vài chục bước, nhìn Lâm Tịch nói:

- Lúc ta mới tiến vào học viện Thanh Loan, giảng viên của ta đã nói với ta lý lẽ này, ta cũng hi vọng các ngươi hiểu được lý lẽ này...Về việc cơ quan thay đổi thế nào là chuyện của khoa Thiên Công. Nếu như có gì thay đổi, ta nghĩ cũng phải mất rất nhiều thời gian và tâm huyết.

- Đa tạ lão sư chỉ điểm.

Khương Tiếu Y vẫn đang đứng ở đầu đại sảnh, tâm tình còn đang hoảng sợ sau khi tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch thành công xông qua trận pháp mâu đánh thẳng. Nhưng vừa nghe Lý Ngũ nói thế thì hắn hơi chấn động, vội vàng thi lễ với Lý Ngũ.

Nếu như Lý Ngũ đã nói là "các ngươi" chứ không phải "ngươi", tất nhiên không chỉ nói riêng với Lâm Tịch, mà bao gồm cả hắn. Hơn nữa, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy Lý Ngũ dùng tay lấy trường mâu phóng vào lỗ thủng trên vách tường, lực lượng ẩn bên trong vừa đủ không làm hư các cơ quan, chỉ dựa vào sự tinh tế khi khống chế lực lượng như vậy đã đủ khiến Khương Tiếu Y phải kính sợ đối với thực lực vị giảng viên này.

Còn đối với Lâm Tịch, mặc dù hắn đã từng được nghe chính Đông Vi nói câu "nơi nào không tu được", nhưng hắn vẫn cảm nhận được rằng vừa rồi Lý Ngũ nói là có ý tốt. Ngoài ra, không chỉ riêng gì Khương Tiếu Y, ngay cả Lâm Tịch cũng cảm thấy cho dù mình dùng cung tên thì cũng chưa chắc bắn chính xác vào các lổ thủng nhỏ trên vách tường, nhưng Lý Ngũ lại làm rất dễ dàng, trong thâm tâm Lâm Tịch càng kính trọng người giảng viên lưng gù này hơn. Hắn tỏ ra mình đã hiểu, khi thi lễ xong mới hỏi tiếp:

- Lão sư, không biết đệ tử xông qua trận pháp mâu đánh thẳng này mất bao lâu?

Lý Ngũ nhìn Lâm Tịch, cố gắng khống chế giọng nói của mình bình tĩnh một chút, không lộ vẻ khiếp sợ để đối phương kiêu ngạo vì đã qua được trận pháp mâu đánh thẳng.

- Lúc cuối ngươi dùng sức bay lên, lấy đầu chạm vào cửa đã tiết kiệm được không ít thời gian. Tổng cộng ngươi đã mất sáu mươi tám tức để thông qua trận pháp mâu đánh thẳng này.

- Sáu mươi tám tức?

Khương Tiếu Y đứng ở đầu đại sảnh vội vàng quay đầu nhìn cuốn da dê nhỏ được dán tại vách tường ngay đấy, bỗng nhiên lại nghe Lý Ngũ nói với mình:

- Ngươi lấy cuốn da dê đó tới đây.

Hai tay Khương Tiếu Y run rẩy gỡ cuốn da dê xuống, đi vào đại sảnh. Bởi vì Lý Ngũ đã tắt cơ quan nên các trường mâu không phóng ra nữa, nhưng dọc đường đi nhìn thấy các trường mâu chi chít như một mảnh rừng màu đen, cả người Khương Tiếu Y cũng không khỏi run rẩy.

- Vẫn chậm một chút.

Lâm Tịch nhíu nhíu mày, lấy tay sờ sờ chỗ u trên trán, cảm thấy hơi tiếc nuối. Bởi vì hắn nhớ rõ rằng kỷ lục của khoa Chỉ Qua chính là mất hết sáu mươi mốt tức thông qua, trúng hai mâu; ở khoa Nội Tương còn có người chỉ mất năm mươi bốn tức, tính ra người này còn nhanh hơn mình đến mười mấy giây.

Nhưng tựa như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Lâm Tịch, Lý Ngũ chậm rãi nói:

- Mặc dù thời gian thông qua của ngươi so với kỷ lục chậm hơn không ít, nhưng ngươi vẫn tạo ra kỷ lục mới.

Lâm Tịch sửng sốt, Lý Ngũ tiếp tục giải thích:

- Bởi vì ngươi không trúng một mâu nào cả.

- Nói như vậy...đệ tử cũng được phần thưởng một học phần?

- Không sai.

Thấy Lâm Tịch vui mừng như thế, Lý Ngũ khẽ nhíu mày, nói:

- Nhưng ta nghĩ ngươi cũng nên hiểu rằng, nếu như đổi sang chiến trường, ngươi lâm trận càng lâu thì hồn lực càng tiêu hao nhiều, lúc đó sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, mặc dù lần này ngươi đã nhận được phần thưởng một học phần, dựa theo nội quy học viện thì ngươi đã nhận học phần ở nơi này rồi, lần sau ngươi tu hành ở đây nữa cũng không nhận được bất kỳ phần thưởng nào. Nhưng ta hi vọng nếu có thời gian ngươi hãy tiếp tục phá các kỷ lục trên cuốn da dê này, dù sao tu hành ở đây sẽ giúp đỡ ngươi rất nhiều.

Lâm Tịch khẽ trầm ngâm, một hồi sau chân thành gật đầu đồng ý.

Lý Ngũ quay đầu lại nhìn Khương Tiếu Y đang đứng sững bên cạnh, lấy cuốn da dê trong tay hắn, đồng thời nghiêm nghị dặn dò:

- Từ việc các ngươi chiến đấu và tiếp xúc với nhau, ta nghĩ ngươi đã đoán được vị bằng hữu đây có lý lịch như thế nào. Học viện Thanh Loan chúng ta rất thích các đệ tử tự thăm dò lẫn nhau, nếu như có thể tìm được bất kỳ dấu vết nào từ việc thăm dò, những kinh nghiệm ấy sẽ giúp các ngươi tu hành tốt hơn, cơ hội sống sót sau này cũng nhiều hơn. Cũng vì lý do này, phần lớn các địa phương ở học viện Thanh Loan đều không hạn chế, mặc cho đệ tử thăm dò. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, có một số việc nếu như bị truyền ra ngoài, đấy không phải là chuyện tốt đối với hắn. Cho nên, ta không quan tâm ngươi có đoán chính xác hay không, nhưng chuyện cần giấu diếm ngươi vẫn phải giấu diếm.

Cả người Khương Tiếu Y hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó vẫn hít sâu một hơi, gật đầu:

- Đệ tử hiểu được.

- Không chỉ riêng hắn, những gì ngươi biểu hiện mấy ngày vừa rồi khiến các trưởng giả trong học viện rất hài lòng. Hôm nay ngươi có thể tận mắt nhìn thấy hắn thông qua mâu đánh thẳng, ta cũng không lo lắng ngươi sẽ vì những gì ta vừa nói mà kiêu ngạo.

Lý Ngũ tiếp tục nói:

- Ta nói như vậy là để nhắc ngươi không cần phải tự xem nhẹ mình. Ngươi phải hiểu rằng mỗi một đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta khi đi ra ngoài, chỉ cần không chìm đắm tự hủy hoại mình, nhất định họ sẽ lưu lại những chiến tích vẻ vang trong sử sách đế quốc Vân Tần.

Khương Tiếu Y ngẩn ngơ, không hiểu vì sao từ sâu trong nội tâm lại thấy lạnh cả người. Nhưng không đợi hắn nói thêm gì, Lý Ngũ lại phất phất tay, nói với cả hắn và Lâm Tịch:

- Các ngươi hãy đi đi, ta muốn khôi phục các cơ quan này lại.

Muốn phá vỡ ghi chép, ngoại trừ vũ kỹ, thân thể ra còn cần có nhuệ khí và ý chí, bởi vì tự biết hôm nay mình không thể nào làm tốt hơn lần vừa rồi, nên khi nghe Lý Ngũ nói như thế, Lâm Tịch cũng không nói thêm câu nào, cùng với Khương Tiếu Y bước qua cánh cửa bằng đồng xanh, tiến tới ngôi đền tiếp theo.

...

Văn Hiên Vũ đi thẳng vào ngôi đền mâu đánh thẳng.

Mặc dù bị Khương Tiếu Y và Lâm Tịch đánh bị thương nặng, nhưng vì tên đối thủ vô danh kia nên hắn bất chấp đau đớn trên người, cắn răng đến nơi này. Hắn không muốn mình bị thua, cũng không thể nào chịu thua, cho dù có núi lớn chắn ngang trước mặt, hắn cũng phải cố gắng bay vượt qua nó.

- Sao có thể như vậy được?

Nhưng vừa theo thói quen nhìn lên cuốn da dê được dán tại vách tường đầu đại sảnh, Văn Hiên Vũ liền tức giận quát to lên:

- Không thể như vậy!

"Mâu đánh thẳng, thông qua đại sảnh, tới được cánh cửa sau là thông qua huấn luyện. Kỷ lục hiện tại: Khoa Ngự Dược, bảy mươi ba tức thông qua, trúng ba mâu; khoa Văn Trì, bảy mươi lăm tức thông qua, trúng bốn mâu..."

Trên bề mặt cuốn da dê nhỏ, bên cạnh kỷ lục cũ ở khoa Chỉ Qua đã có thêm một hàng chữ: Khoa Chỉ Qua, sáu mươi tám tức thông qua, không trúng một mâu.

Khoa Chỉ Qua thậm chí có thêm người thông qua mâu đánh thẳng, chỉ mất sáu mươi tám tức, hơn nữa, người này còn không bị trúng một mâu nào?

Chẳng lẽ là hai người vừa rồi sao?

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.