Tiên Ma Biến

Chương 705: Sự lạnh nhạt và lạnh lùng




Mùi hương của hoa Ma nhãn rất nồng.

Trong bóng đêm, phấn hoa của hoa Ma nhãn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho đóa hoa trông rất xinh đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm này càng trở nên lộng lẫy hơn.

Trương Bình đang đứng trong biển hoa hoa Ma nhãn, nhưng dường như không có tâm tình đặc biệt, trông hắn như một bức tượng lạnh ngắt, khiến người ta có cảm tưởng những đóa hoa xinh đẹp kia tựa như không khác gì hắc ám vô tận cả.

Cho đến khi Lâm Tịch xuất hiện giữa cánh đồng hoa đằng xa, hiện rõ trong tầm mắt của mình, đôi mắt của hắn mới toát lên một chút thần sắc khác lạ, không thể diễn tả bằng ngôn từ được.

Lâm Tịch đi về phía Trương Bình.

Trong biển hoa dày đặc tỏa hương thơm ngao ngát như vậy, lại nhìn thấy phấn hoa phát ra ánh sáng kỳ dị, Lâm Tịch cảm thấy tất cả tựa như mộng ảo.

Hắn cảm thấy mình đã trở về lúc xưa, biến thành một thiếu niên lần đầu đi tới ven hồ Linh Hạ đầy những con đom đóm, đó cũng là lần đầu tiên hắn biết Trương Bình và biết bao đồng học Thổ Bao khác.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ trường bào màu đen tràn đầy ma tính đang được khoác lên người Trương Bình cùng với quyền trượng nắm chặt trong tay, hơn nữa còn có khuôn mặt ẩn chứa sắc thái màu lam của Trương Bình, hắn liền hiểu được những con đom đóm ở ven hồ Linh Hạ đã đi qua rồi, đó là một hình ảnh tuổi thanh xuân vô ưu vô lo.

Bọn họ đã không còn là những thiếu niên có thể thoải mái đàm luận, không buồn không lo mọi việc, cái bọn họ cần làm bây giờ chính là đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Nhưng bất kể đã trải qua những chuyện gì, khi nhìn thấy có một đồng bạn đứng đây chờ mình, Lâm Tịch vẫn cảm thấy ấm áp.

Cho nên, hắn nhìn Trương Bình, nở một nụ cười ôn hòa.

- Đã lâu không gặp.

Bốn chữ rất bình thường nhưng lại hàm chứa ý nghĩa sinh ly tử biệt, chậm rãi từ trong miệng Lâm Tịch phun ra ngoài, rồi từ từ tiêu tán trong cơn gió đầy hương hoa.

Khóe miệng Trương Bình khẽ co lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Tịch cười, có một cảm giác rất phức tạp chiếm cứ lấy thân thể hắn, mà chính hắn cũng không biết đấy là cảm giác gì. Sau đấy, những hình ảnh tưởng chừng như đã quên mất bỗng nhiên đâm sâu vào trí óc hắn, nhanh như một tia chớp, cuối cùng có một khuôn mặt đẹp đến mức hoàn mỹ chặn đứng mọi hình ảnh khác, lẳng lặng xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô tận, cảm thấy trường bào uy nghiêm trên người và quyền trượng trong tay lại nặng vô cùng.

Hắn bất giác chán nản ngồi xuống giữa cánh đồng hoa Ma nhãn.

- Những người khác...khỏe không?

Hắn đặt quyền trượng biểu trưng cho địa vị tối cao trong núi Luyện Ngục lên hai đầu gối trước người, sau đấy khẽ hít một hơi thật sâu, giúp cho tâm tình bình tĩnh lại. Trương Bình nhìn Lâm Tịch đã cùng ngồi xuống, khó khăn lên tiếng, hỏi.

Lâm Tịch nhìn Trương Bình, trầm mặc một hồi, nói:

- Hạ phó viện trưởng đi rồi...Lý Khai Vân cũng đi rồi.

Trương Bình ngẩn người, hỏi:

- Lý Khai Vân hắn...

Lâm Tịch cho rằng Trương Bình biết, nhưng dựa vào biểu hiện Trương Bình hiện giờ, hắn hiểu Trương Bình biết Hạ phó viện trưởng đã đi rồi, nhưng lại không biết tin Lý Khai Vân chết trận.

-Ta giết Địch Sầu Phi báo thù cho hắn.

Lâm Tịch cố gắng nói chậm lại, giúp Trương Bình có thời gian tiếp nhận chuyện này, rồi nói:

- Chỉ là nếu hoàng đế không ngầm đồng ý, chuyện đó không thể xảy ra được, nên kẻ thù cuối cùng vẫn là hoàng đế.

Trương Bình nhìn lòng bàn tay mình, hỏi:

- Nàng khỏe không?

Lâm Tịch nhìn Trương Bình. 

Mặc dù Trương Bình không nói rõ "nàng" là ai, nhưng hiện giờ hắn rất hiểu rõ người Trương Bình đang nói đến chỉ là Tần Tích Nguyệt. Bây giờ hắn mới có thể chắc chắn xác định được rằng chính vì Tần Tích Nguyệt mà Trương Bình mới lựa chọn đến núi Luyện Ngục làm tiềm ẩn.

- Nàng rất khỏe...nàng đúng là một cô gái rất tốt.

Lâm Tịch gật đầu, nói:

- Nàng không trở về Tần gia, nàng cũng đến Đại Mãng này. Chỉ là cảm thấy bây giờ tới thăm ngươi lại không tốt cho ngươi, nên nàng nhờ ta nói với ngươi rằng nàng hi vọng ngươi không xảy ra chuyện gì, hi vọng có thể gặp ngươi ở Vân Tần.

- Bởi vì sợ tâm tình ta xuất hiện khác thường, bị người của núi Luyện Ngục phát hiện sao?

Trương Bình nở nụ cười, một nụ cười chất chứa bi thương vô tận.

Lâm Tịch gật đầu.

Nụ cười của Trương Bình bất giác ảm đạm hơn, hắn nhìn Lâm Tịch, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại không nói được.

Ngay khi nụ cười biến mất, sau một hồi trầm mặc rất lâu, hắn mới lên tiếng, âm thanh hơi khàn khàn:

- Trong vòng ba ngày các ngươi phải rời khỏi Đại Mãng...sau đấy, không thể dùng Thần mộc phi hạc nữa.

Lâm Tịch lập tức cau mày lại, ngưng trọng hỏi:

- Núi Luyện Ngục đã nghiên cứu ra được gì để khắc chế Thần mộc phi hạc?

Trương Bình bẻ gãy một cây hoa Ma nhãn, nhìn chất lỏng màu xanh trắng từ bên trong chảy ra ngoài, nói:

- Núi Luyện Ngục đào tạo được một loại sâu, vô cùng nhạy cảm với loại gỗ chế tạo nên Thần mộc phi hạc, cách xa ngàn dặm vẫn có thể phát hiện ra được. Núi Luyện Ngục lại luyện chế được một loại hồn binh bay trên bầu trời được, có thể phá hư và nhiễu loạn nguyên khí trời đất. Cho nên, loại sâu đó trước tiên khóa chặt được Thần mộc phi hạc, cuối cùng lại dùng hồn binh bay được trên không trung khiến Thần mộc phi hạc không thể bay được nữa. Dù Thần mộc phi hạc ngừng lại, hay là cố gắng bay tiếp trong không trung, đều rất nguy hiểm.

- Núi Luyện Ngục là một nơi rất đáng sợ.

Sau khi dừng lại một chút, Trương Bình nói tiếp:

- Trừ hai vật này ra, có lẽ họ còn nghiên cứu được những thứ khác khắc chế Thần mộc phi hạc.

- Chiến tranh quả nhiên là chất xúc tác hữu hiệu nhất.

Lâm Tịch nặng nề gật đầu, nhìn thoáng qua gương mặt và ngón tay của Trương Bình, nhẹ giọng nói:

- Sau khi ta gặp phải Trạm Thai Thiển đường, ta đã nghĩ đến việc tu thành ma biến để đề cao sức mạnh của mình, nhưng thật không ngờ ngươi đã tu thành ma biến.

Trương Bình trầm mặc một hồi, nghiền nát toàn bộ cây hoa Ma nhãn đang nắm trong tay, nói:

- Dược vật ma biến tiến vào cơ thể là chuyện vô cùng nguy hiểm, ngươi muốn tu thành ma biến thật sao?

Lâm Tịch gật đầu:

- Ta nghĩ sẽ không có vấn đề nào đâu.

- Dược vật tu thành ma biến đang ở trên người người này.

Trương Bình vươn tay ra, đưa cho Lâm Tịch một tờ giấy rất nhỏ.

Lâm Tịch mở ra, thấy rõ bức họa và hàng chữ viết bên trong, lập tức giật mình hỏi:

- Đơn giản như vậy sao?

Hắn hơi không thể tin được mà nhẹ giọng thốt lên.

Trương Bình dĩ nhiên biết vì sao Lâm Tịch lại có vẻ không tin như vậy.

Ma biến là bí mật cao nhất của núi Luyện Ngục.

Dược vật tu thành ma biến luôn được núi Luyện Ngục quản lý nghiêm nghặt, không có người nào có thể mang dược vật tu thành ma biến ra khỏi núi Luyện Ngục mà không bị phát hiện được.

- Chuyện này vô cùng đơn giản, nhưng cũng có thể nói là khó khăn vô cùng.

Trương Bình nhìn tờ giấy nhỏ trong tay Lâm Tịch, lạnh lùng và uy nghiêm nói:

- Quan trọng nhất là phải có người hi sinh...Người này là một thần quan trong núi Luyện Ngục. Hắn phụng mệnh lệnh ta lấy một phần dược vật tu thành ma biến rời khỏi núi Luyện Ngục. Tuy nhiên, hắn lại không biết rằng chỉ với mệnh lệnh của ta thì không đủ quyền lực để hắn mang một phần dược vật tu thành ma biến rời khỏi núi Luyện Ngục, mà hắn thậm chí còn không biết thứ mình mang đi là dược vật tu thành ma biến. Hắn cũng không biết không bao lâu sau khi hắn rời khỏi núi Luyện Ngục, hắn đã bị phát hiện là "phản bội" núi Luyện Ngục, được cho rằng hắn chính là tiềm ẩn Vân Tần. Hắn nghĩ mình đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật của núi Luyện Ngục, nhưng hắn không biết người của núi Luyện Ngục đang truy lùng và bắt hắn.

- Hắn hẳn sẽ tới nơi mà ta đã căn dặn hắn phải tới, nhưng chắc chắn sẽ bị người của núi Luyện Ngục phát hiện. Điều các ngươi cần làm chính là giết chết hắn trước khi người núi Luyện Ngục bắt hắn. Nếu không, ta sẽ bại lộ, sẽ phải chết ở Đại Mãng.

Sau khi dừng lại, Trương Bình nhìn Lâm Tịch, tiếp tục nói:

- Nếu như muốn giúp ta có thể an toàn hơn, các ngươi có thể tìm cách giết chết tất cả người núi Luyện Ngục đuổi giết hắn, như vậy sẽ tạo thành cảnh tượng đã có nội ứng Vân Tần tới giúp hắn, giết chết toàn bộ thần quan đi truy bắt, ta nghĩ lúc đó sẽ không có người nào hoài nghi ta được.

Lâm Tịch gật đầu.

Hắn nhanh chóng hiểu được tại sao Trương Bình lại nói chuyện này rất đơn giản.

Một số đại nhân vật khi làm việc sẽ buộc người khác hi sinh, như vậy chuyện họ muốn làm sẽ càng dễ dàng hơn, điều quan trọng nhất chính là làm thế nào để trở thành đại nhân vật.

Chỉ là trong lúc kể lại chuyện mình đã làm, giọng điệu và đồng tử của Trương Bình lại tỏa ra khí tức lạnh như băng, khiến Lâm Tịch cảm thấy không quen.

- Bộ giáp học viện đang nghiên cứu...trước hết đó không phải là vấn đề ta chịu trách nhiệm. Sau khi tiềm ẩn của chúng ta xảy ra chuyện, có rất nhiều đường liên lạc đã bị chặt đứt. Mà trước khi tiềm ẩn của chúng ta gặp vấn đề, hắn chỉ nói với ta rằng đã chuẩn bị xong một số tinh kim vô cùng qua trọng với Vân Tần, nhưng ta lại không biết đó là đồ vật quan trọng đối với học viện Thanh Loan.

Trương Bình cầm lấy quyền trượng của mình, từ từ đứng lên, nhìn ngọn núi và động quật đằng xa, nói:

- Sau đó ta phải mất rất nhiều thời gian mới tra ra được số tinh kim đó hẳn còn chưa rơi vào tay Đại Mãng, cuối cùng đã tìm thấy địa điểm cất giấu...Chỗ đấy cũng chính là nơi ta lệnh cho tên thần quan mang theo dược vật tu thành ma biến phải đến. Về số ngọc thạch dùng để giảm xóc, cũng là vật liệu cuối cùng để luyện chế bộ giáp đó, ta đã tìm được một số đầu mối rồi. Đợi đến lúc thích hợp, ta sẽ tìm cách đưa về Vân Tần.

Nhìn Trương Bình đứng lên, tâm tình Lâm Tịch không khỏi nặng trĩu vài phần.

Hắn muốn nói Trương Bình hãy cẩn thận một chút, nhưng nhìn thấy Trương Bình nghiên mặt đi chỗ khác, hắn lại cảm thấy nói như vậy thật không có ý nghĩa.

Trương Bình một lần nữa im lặng.

Đáng ra hắn có rất nhiều lời để nói với Lâm Tịch, nhưng trước khi trở về Vân Tần được, hắn cảm thấy có nói lời nào cũng không có ý nghĩa.

Dù sao Vân Tần cách chỗ này quá xa xôi, mà nơi hắn đang ở lại là một thế giới hoàn toàn khác.

- Có lời gì muốn ta giúp ngươi chuyển cho Tần Tích Nguyệt không?

Lâm Tịch nhìn Trương Bình, hỏi.

- Không cần.

Trương Bình chậm rãi lắc đầu, nói:

- Nếu như có thể, hãy giúp ta bảo vệ an toàn của nàng, không thể để nàng rời đi như Lý Khai Vân.

Lâm Tịch gật đầu.

- Ta sẽ đảm bảo nàng ở Vân Tần chờ ngươi về.

- Bất kể có chuyện gì xảy ra, sau khi ngươi trở về Vân Tần rồi, mọi việc nhất định sẽ rất tốt.

Trương Bình nói lời cảm ơn.

Sau đấy hắn xoay người rời đi.

Thân ảnh cao lớn từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Tịch.

- Nhất định phải sống, không thể xảy ra chuyện gì được đấy.

Lâm Tịch nghe được hai chữ cảm ơn nhẹ nhàng của Lâm Tịch, cảm thấy hơi xa lạ, hắn thật sự không thích cảm giác như vậy, cũng không thích cảnh chia ly mà không biết khi nào gặp lại như vừa rồi.

Hắn hi vọng cuộc chia ly này cũng chỉ là một cuộc chia ly bình thường và ngắn ngủi giữa các tân sinh khi vừa mới vào học viện Thanh Loan, cho nên hắn gần như đã trở lại là một thiếu niên ngây ngô như trước, thầm nói hai câu trên trong lòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.