Tiên Ma Biến

Chương 691: Báo thù




Trong quân doanh Trung Châu vệ, Địch Sầu Phi bình tĩnh nghe mấy tên tướng lãnh hồi báo.

Mặc dù những ngày qua hắn không rời khỏi quân doanh, nhưng được các tâm phúc hồi báo, nên hắn biết rõ ràng mặc dù trong thời gian qua Lâm Tịch chưa chỉ đích danh hắn chính là người đã bán đứng hại chết Lý Khai Vân, nhưng hiện giờ hầu hết dân chúng trong thành Trung Châu đều cho rằng hắn chính là người đó.

- Có cần đưa lão gia và lão phu nhân tới quân doanh hay không?

Một tướng lãnh có khuôn mặt hình chữ quốc, vừa bẩm báo Đường Uy bị Lâm Tịch ngăn cản trước Địch phủ, cau mày lại, lo lắng nhìn Địch Sầu Phi, hỏi.

- Không cần.

Địch Sầu Phi lạnh lùng lắc đầu, nói:

- Hồ Triệt ngươi cũng là biên quân Long Xà, từ thời còn làm giáo úy đã đi theo ta, sao bây giờ lại rối loạn tinh thần đến mức quên đi cách đối địch. Đánh địch chính là không bị đối phương nắm mũi dẫn đi, mà phải hành quân đánh bất ngờ, sau đấy tự tay nắm mũi đối phương mà đi.

- Mấy thứ như thanh danh uy vọng, chỉ cần lạm dụng quá mức, tất sẽ rất dễ dàng phá hủy toàn bộ công sức đã gầy dựng trước kia. Chỉ cần ta không để ý đến hắn, chỉ cần ta còn ngồi trên vị trí này, thời gian càng dài, dân chúng sẽ càng hoài nghi những gì họ nghĩ trước kia, càng cảm thấy ta không phải là người đã bán đứng Lý Khai Vân.

- Chân tướng đúng hay không không quan trọng, chi cần thời gian quá dài, chân tướng tất nhiên sẽ bị mai một theo năm tháng, không có người nào nghĩ tới.

Địch Sầu Phi tự tin tươi cười:

- Hắn làm những chuyện này cuối cùng cũng không thể công khai tuyên bố rằng mình không để ý đến pháp luật Vân Tần, thủy chung chỉ là quậy phá một hồi thôi, không thể thật sự làm chuyện lớn gì cả.

- Hắn cuối cùng không phải là Trương viện trưởng năm xưa tiến vào thành Trung Châu.

Địch Sầu Phi nghiêm mặt lại, châm chọc:

- Cho dù có thêm Đại Hắc, hắn cũng không phải là Thánh sư vô địch có thể đánh khắp thành Trung Châu.

...

Sáng sớm.

Lâm Tịch một lần nữa từ quán trọ Linh Phong bước ra ngoài.

Hắn mời Phương Trúc ăn hai chén đậu hũ ở một quán đậu hũ bán rong ở ngay trước cửa quán trọ Linh Phong, sau đấy lại bắt chước cách ăn uống đang rất thịnh hành ở thành Trung Châu, ăn thêm hai cái bánh quẩy ở cửa hàng bên cạnh, chậm rãi mà tiêu sái.

Sức ăn của Phương Trúc không lớn lắm, nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy hắn ta ăn chưa đủ, nên bắt buộc hắn phải đi theo mình, ăn thêm mấy cái bánh mì lớn, một tô củ cải trắng với mì nước, sau đấy mới cho hắn về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đấy, hắn lại làm những việc như các ngày trước, đeo một cái rương sắt lớn đi khắp đường phố đầy vết tích năm tháng của thành Trung Châu.

Hắn đi rất chậm, giống như một lữ khách cưỡi ngựa xem hoa, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Nhưng ai cũng biết hắn đang báo thù.

Gió nổi lên, mang theo một chút bông tuyết của mùa đông giá lạnh.

Nhìn những đốm trắng lác đác rơi từ trên trời cao xuống, Lâm Tịch liền nghĩ tới Thập Chỉ lĩnh ở sơn mạch Đăng Thiên, nghĩ tới thương nguyên bán tuyết, nghĩ tới học viện Thanh Loan, nghĩ tới những người không đáng chết đã vĩnh viễn nằm yên dưới đất.

Từ trên đường lớn Chu Tước nhìn lại, hắn nhìn thấy trước cửa Địch phủ có rất nhiều đồ bỏ đi, có gạch nát gãy vụn, có rau quả rửa nát, có cơm thừa đổ bỏ.

Thấy Địch phủ đã biến thành một nơi đổ rác, lại nghĩ đến dân chúng thành Trung Châu chất phác và yêu ghét rõ ràng, Lâm Tịch bất giác cảm thấy ấm áp.

- Chỉ là nhiêu đây còn chưa đủ.

Hắn chậm rãi lắc đầu, sau đấy ngẩng lên nhìn bầu trời đang đổ đầy tuyết, bất giác hắn rất muốn uống rượu.

Cho nên, hắn đi vào một quán rượu gần đấy, mua một hồ lô rượu trắng của thành Trung Châu, giơ cao tay lên, vừa uống vừa lảo đảo đi vào một hẻm nhỏ ở bên cạnh.

Rượu mạnh giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt cổ họng Lâm Tịch, đốt cháy dạ dày của hắn.

Nhưng tim hắn càng lạnh hơn, ánh mắt càng thêm lãnh khốc.

- Uống cạn vô vàn chén rượu, hát không hết khúc ca ly biệt, không nỡ buông bảo đao trong tay, từ trên nhà cao mà nhìn xuống, thấy máu anh hùng chảy dài, hận không thể chém đầu kẻ thù.

Không bao lâu sau, có rất nhiều người nghe được tiếng ca trong trẻo lạnh lùng mà cao vút của Lâm Tịch.

Rất nhiều người dừng việc mình đang làm lại, nhìn về phương hướng vang lên tiếng ca này, bọn họ mơ hồ cảm thấy tiểu Lâm đại nhân đang muốn làm chuyện gì đấy.

Trong ngõ hẻm nhỏ có một cây hòe già lão cao lớn.

Lâm Tịch uống rượu mà ca chậm rãi đi tới cây hòe già lão.

Mũi chân của hắn khẽ điểm nhẹ lên thây cây hòe già lão, tựa như đang đi trên đất bằng bình thường, bước thẳng lên đỉnh cây hòe, khiến cho cây hòe già lão phải rung động như đang sợ hãi.

Từ trên đỉnh cây hòe già lão này có thể nhìn thấy cả Địch phủ.

Lâm Tịch uống hết ngụm rượu trong hồ lô màu trắng, sau đấy mở rương sắt lớn sau lưng mình.

Trong nháy mắt rương sắt lớn được mở ra, có một luồng khí tức mạnh mẽ một lần nữa bay lên giữa không khí lành lạnh của thành Trung Châu, vô số người tu hành đang âm thầm theo dõi hắn lập tức kinh hoảng, thân thể nháy mắt lạnh như băng.

Lâm Tịch treo hồ hô rượu lên một cành cây hòe vươn ra ngoài, sau đấy vươn tay một cách lưu loát, hồn lực trong cơ thể mạnh mẽ phun trào, kích thích ba cây dây cung của Đại Hắc.

Hai luồng ánh sáng màu đen xuất hiện giữa không trung bao la đang có tuyết rơi.

Tựa như bầu trời cao đột nhiên xuất hiện ra hai vết rách màu đen.

Hai luồng ánh sáng màu đen này rơi xuống hậu viện Địch phủ.

Sau hậu viện là một chuồng ngựa.

Bên trong chuồng ngựa có hai con ngựa già rất sạch sẽ, màu lông sáng loáng.

Mái chuồng ngựa đột nhiên xuất hiện hai lỗ thủng.

Trước khi những hạt tuyết màu trắng trong suốt theo hai lỗ thủng này rơi xuống, hai luồng ánh sáng màu đen đó đã chuẩn xác bắn trúng đầu hai con ngựa già.

Sau đấy đầu của hai con ngựa già này tựa như đã biến thành một bầu rượu hồ lô có nước màu đỏ, nổ tung bắn ra tung tóe.

Sức mạnh mạnh mẽ tiếp tục đi xuống, phá nát thân thể già nua của hai con ngựa già, khiến cho da thịt và nội tạng bể tan tành của hai con ngựa già này bắn mạnh ra bên ngoài, nhuộm đỏ cả một căn phòng.

Một người hầu đang ở gần chuồng ngựa nhất vội vàng chạy đến xem thử có chuyện gì đã xảy ra, ngay lập tức người này hoảng sợ thê lương kêu lên.

...

Âm thanh hoảng sợ thê lương chói tai này tựa như là tiếng chiêng trống mở màn cho một vở tuồng.

Cảm giác yên lặng vào lúc sáng sớm mùa đông nháy mắt bị phá vỡ.

Đường phố vốn còn đang chìm trong sự yên lặng nhanh chóng tràn ngập đủ loại âm thanh, tràn ngập màu sắc của lửa khói.

Vô số tiếng bước chân vang lên, cấp tốc chạy tới ngõ hẻm này.

Lâm Tịch chà xát lòng bàn tay hơi biến lạnh, bình tĩnh thở ra một hơi, sau đấy thu hồi Đại Hắc, nhảy từ trên cây hòe cao xuống.

Một người tu hành mặc quan phục Chính Vũ ti đầu tiên xuất hiện ở đầu đường, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch bình tĩnh đứng bên gốc cây hòe, người tu hành Chính Vũ ti lập tức dừng lại, nhìn Lâm Tịch đang đeo rương sắt lớn bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ.

Có nhiều người hơn chạy tới ngõ hẻm này.

Còn có nhiều âm thanh chấn động của kỵ binh mặc trọng khải đang cấp tốc di chuyển.

Một gã tướng lãnh Trung Châu vệ mặc thường phục đã được người hầu trong Địch phủ hồi báo, biết hai con ngựa già do Địch tướng quân mang từ sơn mạch Long Xà về đây, luôn coi như là hai người bạn thân, đã bị bắn chết.

Ngoại trừ kinh sợ ra, tên tướng lãnh Trung Châu vệ này càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Hắn biết Lâm Tịch nhất định đã nhận được tin tức liên quan đến hai con ngựa già này, nhưng hắn vẫn không thể nào nghĩ ra được vì sao trong khoảng cách xa như vậy, căn bản không thể nhìn thấy được hai con ngựa kia, nhưng Lâm Tịch vẫn có thể bắn một tên mà giết chết được?

Lâm Tịch tựa hồ không nhìn thấy các quan viên và tướng lãnh đang kinh sợ nhìn mình, mà đôi mắt của hắn dường như cũng không có các kỵ quân mặc trọng khải đang đứng chặn ở đầu đường.

Hắn bình tĩnh đi tới phía trước.

Một số người bất giác lui bước về sau.

- Đủ rồi!

Một tiếng khiển trách ẩn chứa sự tức giận vang lên.

Tất cả những người biết mình căn bản không đủ tư cách để phán quyết Lâm Tịch nhất thời thở nhẹ một hơi, thoáng buông lỏng tâm tình, đồng thời nhìn nơi phát ra tiếng khiển trách trên, nhìn thấy Lưu Học Thanh đang từ bên trong đi ra ngoài, chặn đường Lâm Tịch lại.

Lưu Học Thanh đi tới trước mặt Lâm Tịch, tức giận nói;

- Ta biết Lâm đại nhân từng làm Đề bộ, hẳn rất hiểu luật pháp Vân Tần thế nào, cũng biết cách lợi dụng nó. Nhưng trước đó ngài đã dùng dân ý mà trả thù riêng, nay còn làm việc này, đó không phải là việc quân tử nên làm.

Đối với sự tức giận của Lưu Học Thanh, Lâm Tịch chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Lưu đại nhân, ta chưa từng coi mình là quân tử. Ta chỉ là Lâm nhị.

- Say rượu phóng túng, lỡ tay bắn tên, phá hư mái nhà, lại còn bắn chết hai con ngựa già, may mà không có ai bị thương, theo luật pháp là cần phải phạt một chút ngân lượng.

Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch mỉm cười:

- Lưu đại nhân tốt nhất nên nói với Địch đại nhân một tiếng, không biết hắn có muốn tìm ta để đòi ngân lượng hay không?

Lưu Học Thanh rất giận, nhưng lại cố gắng kiềm chế, đồng thời sắc mặt hơi tái xanh mà hạ giọng nói, nhỏ đến mức chỉ có ông ta và Lâm Tịch có thể nghe được:

- Ta đã tìm cách giúp ngươi truyền tin cho Lãnh Thu Ngữ, ta đang dặn ngươi làm việc nên có chừng mực, không nên rơi vào tình huống khi dễ già yếu.

- Ở trong tòa thành này, ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ mà ta từng hi vọng nhìn thấy được, được nghe nhiều người nói đến lý lẽ chính xác...Năm tháng sẽ chứng minh tất cả, không thẹn với lương tâm sẽ không nghĩ khác, chỉ cần làm những việc mình cần làm.

Lâm Tịch nhìn thoáng qua Lưu Học Thanh, bình tĩnh nói:

- Ta nghe được tin tức ngày mai Địch Sầu Phi sẽ thành hôn với Lãnh Thu Ngữ. Lãnh Thu Ngữ đang ở đâu? Nếu như đại nhân đã truyền tin tức cho Lãnh Thu Ngữ, tại sao hôn sự này vẫn có thể đúng hẹn tiến hành?

Lưu Học Thanh nhìn Lâm Tịch, nói:

- Lãnh Thu Ngữ và Lãnh Trấn Nam đang ở nơi trước kia là viện Tế Ti trong hoàng cung. Thánh thượng đã hạ chỉ sắc phong Lãnh Thu Ngữ là Thiên Vũ công chúa, nhận làm nghĩa nữ, gả cho Địch Sầu Phi. Ta đã truyền tin bằng cách nhờ quan viên tuyên chỉ.

- Như vậy mọi việc đã rất đơn giản rồi, chỉ có ba khả năng xảy ra: Một là Lãnh Thu Ngữ biết rồi, nhưng vẫn muốn cưới; hai là Lãnh Thu Ngữ không muốn cưới, nhưng bị hạn chế năng lực hành động; ba là tên quan viên kia gạt đại nhân.

Lâm Tịch khẽ nheo mắt, nói:

- Trọng thần cưới hỏi không thể không quang minh cử hành. Hôn lễ được tổ chức ở đâu?

Lưu Học Thanh trầm mặc nhìn Lâm Tịch, nhất thời không nói.

- Đến hôm nay đại nhân đã có thể hiểu rõ về ta rồi. Hơn nữa, đại nhân nên biết mặc dù ngài không nói cho ta, ta cũng có biện pháp biết hôn lễ sẽ được cử hành ở đâu.

Lâm Tịch nhìn Lưu Học Thanh, bình tĩnh nói:

- Ta nhất định phải đến hôn lễ này. Ngoài ra, ta có thể đảm bảo ta sẽ không sát thương người vô tội.

- Nói với các đại nhân vật trong triều đình cũng như quân đội, họ không nên có ý kiến với việc ta đang làm, cũng không cần ngăn cản ta...Nếu không, ta chắc chắn sẽ làm ra những chuyện còn quá phận hơn hôm nay.

Lâm Tịch xoay người bước đi trong gió tuyết:

- Nếu như muốn tòa thành này trở lại bình tĩnh như lúc trước, biện pháp tốt nhất các ngươi có thể làm chính là khuyên Địch Sầu Phi không nên ẩn núp trong quân doanh, đi ra ngoài nói chuyện rõ ràng với ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.