Tiên Ma Biến

Chương 667: Tòa thành khó vượt qua




Trong khi ánh sáng màu vàng bao phủ khắp nơi, Nghê Hạc Niên vẫn đang suy nghĩ.

Khô lâu do vô số khói đen tạo thành và tia chớp màu vàng tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Lão ta tựa như một cái kén tằm đang bị kéo tơ, rất nhiều nguyên khí trên người đang bị một bàn tay nhỏ bé màu đen vô hình ở trên cao từ từ hút lấy, sau đấy chuyển hóa thành sức mạnh của cánh tay màu đen đấy.

Khô lâu màu đen đung đưa trên không trung, tựa như đang nhe răng cười.

Nghê Hạc Niên suy nghĩ.

Trong cảm giác lão ta, vô số khói đen đang bao vây lão ta chính là vô số sợi dây màu đen vô hình, khóa chặt lão ta trong trời đất này.

Ngọn nguồn của những sợi dây màu đen vô hình đấy chính là đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Việc này khiến lão ta giống như một con cá bị sa vào lưới do chính đại trưởng lão núi Luyện Ngục quăng ra.

Con cá không thể đánh rách lưới của người đánh cá, nên kết quả của lão ta hẳn là thất bại.

Nhưng không biết tại sao, có lẽ vì nguyên nhân gì đấy, lão ta lại cảm thấy việc này có vấn đề...lão ta cảm giác được rằng chỉ cần mình tìm ra nguyên nhân của vấn đề, lão ta nhất định chiến thắng được đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Đối với một người tu hành đạt đến cảnh giới cao siêu như lão ta, cảm giác này thường là sự thật.

Lão ta yên lặng suy nghĩ.

Ngay lúc ánh sáng màu vàng chói chang khuếch tán đến tầm nhìn của lão ta, không thể nhìn rõ được nữa, bỗng nhiên có một tia sáng xuất hiện trong đầu lão ta.

Lão ta đã nghĩ thông suốt.

Nên lão ta ngẩng đầu lên, lão ta vẫn là người tu hành vô địch trong thành Trung Châu.

Lão ta không làm gì, chậm rãi chờ đợi, để cho khói đen xung quanh người mình ngày càng hút nhiều nguyên khí của mình hơn.

Lão ta làm như vậy thật không khác gì đang đợi chết.

Nhưng đại trưởng lão núi Luyện Ngục lại bất chợt gầm lên một tiếng, khói đen và ngọn lửa màu đen xung quanh người cuồng bạo phun ra ngoài, tựa như có núi lửa đang bộc phát.

Tên đại trưởng lão này đang đứng yên chờ đợi núi Luyện Ngục, nhưng bây giờ lại gầm lên, nắm chặt quyền trượng trong tay, xông về phía Nghê Hạc Niên.

Khói đen và lửa đen ngoài thân lão ta không ngừng bành trướng, khiến ông ta giống như một người khổng lồ đang biến lớn.

Nhưng lão ta không có chân, nên cảnh tượng lão nắm chặt quyền trượng, xông tới đối thủ trông rất buồn cười.

...

Ánh sáng màu vàng điên cuồng khuếch trương ra bên ngoài như thủy triều dâng cao, sau đấy chậm rãi biến mất.

Lãnh Trấn Nam là người đầu tiên thoát khỏi màn sáng màu vàng.

Trên người ông ta không có vết thương nào, nhưng hai tay lại không ngừng run rẩy.

Đối với một tiễn thủ cường đại cấp Thánh sư, nếu như không thể cầm chặt cung tên trong tay mình, như vậy tiễn thủ này đã không thể chiến đấu được nữa.

Cho nên, Lãnh Trấn Nam không ngừng lui về sau, đụng ngã một chiếc xe ngựa, điên cuồng thối lui khỏi hoàng cung thành Trung Châu.

Màn sáng màu vàng đang dần biến mất, để lộ thân ảnh Văn Huyền Xu.

Điều khiến các người tu hành học viện Lôi Đình ở nơi xa phải tuyệt vọng chính là Văn Huyền Xu vẫn còn đứng vững trong đống vụn nát của mấy chiếc xe ngựa.

Hai dòng máu nhạt từ lỗ tai ông ta chảy ra ngoài kéo dài xuống gò má tựa như hai nét phù văn. Dưới ánh mặt trời chói chan, bảo y chân long trên người ông ta phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, tựa như có vô số con rắn màu vàng đang quấn quanh người, khiến cho đệ nhất quyền thần Vân Tần vốn đã lãnh khốc nay lại càng mạnh mẽ hơn.

Thanh phi kiếm của Ảnh Tử Thánh sư vẫn bị thanh phi kiếm màu trắng quấn lấy, tựa như một đôi nam nữ si tình, liên tục cọ sát vào nhau, tạo nên những tia lửa màu đỏ.

Ngay lúc này, Ảnh Tử Thánh sư đang ẩn núp sau những cây cột lớn trong đại điện Kim Loan cảm thấy khiếp sợ vô cùng, bởi vì Văn Huyền Xu vừa vươn tay ra.

Tay trái của Văn Huyền Xu nắm chặt Lưu thị thủ, cánh tay nhỏ bé kim loại màu tím chuẩn xác đánh vào phi kiếm của Ảnh Tử Thánh sư.

Thanh phi kiếm này bị đánh trúng, vỡ thành mấy chục mảnh rồi phiêu tán đi khắp nơi giữa trời thu Vân Tần.

"Phốc!"

Ảnh Tử Thánh sư phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cả vạt áo.

Văn sĩ mặc áo trắng đứng vững dưới ánh mặt trời.

Văn Huyền Xu sánh vai đứng cùng dưới nắng thu.

...

Cả trời đất tựa hồ yên tĩnh lại, chỉ còn có tiếng gầm thét của đại trưởng lão núi Luyện Ngục cụt chân đang xông tới chỗ Nghê Hạc Niên.

- Khi nãy ta luôn nghĩ rốt cuộc đang có vấn đề gì, bây giờ đã nghĩ thông rồi.

Nghê Hạc Niên vẫn không làm gì, chỉ bình thản lên tiếng, tựa như đang chỉ dẫn một hậu bối:

- Nếu như ngươi mạnh mẽ đến mức có thể giết chết ta, vậy chưởng giáo núi Luyện Ngục đã không cần phải nhờ đến Văn Nhân Thương Nguyệt để giết chết Lý Khổ.

- Nhưng những gì ngươi vừa thể hiện lại cho thấy quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức ta không thể chống lại.

- Như vậy chỉ có một khả năng xảy ra, đó là ngươi đã quá già, già đến mức không thể sống lâu nữa...Ngươi trông rất giống một người khổng lồ rất mạnh mẽ, nhưng thực ra chỉ là một bộ xương già mục nát.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục vẫn đang gầm thét.

Khói đen và ngọn lửa màu đen trên người lão ta không ngừng bành trướng, dày đặc đến mức khiến người ta không thể nhìn thấy lão ở bên trong, chỉ cảm thấy có một ma thần vô cùng khổng lồ đang biến lớn lên.

Nhưng khi nghe thấy câu một bộ xương già mục nát của Nghê Hạc Niên, khuôn mặt rất uy nghiêm của lão ta lại trông rất hoảng sợ, đó chính là vẻ mặt của lão ta khi đối mặt với chưởng giáo núi Luyện Ngục trong đại điện ngọc đen.

Lão ta biết Nghê Hạc Niên rất mạnh, nhưng lại không ngờ Nghê Hạc Niên lại mạnh tới mức này.

Lão ta gầm thét, chạy đến trước mặt Nghê Hạc Niên, giơ cao quyền trượng trong tay, giống như là một người man rợ không biết tu hành đánh nhau. Lão ta cứ thế mà cầm gậy đập tới chỗ Nghê Hạc Niên.

Chỉ là một thế đánh rất bình thường, nhưng toàn bộ ngọn lửa màu đen xung quanh người lão bỗng nhiên nổ vang, rồi bị hút đến trước người, tạo thành một cột lửa màu đen khổng lồ.

Một quyền trượng màu đen mang theo cột lửa bùng cháy đập tới chỗ Nghê Hạc Niên.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục vẫn đang hi vọng xa vời.

Nghê Hạc Niên đột nhiên tỏ ra kiêu ngạo không thể diễn tả nỗi.

Hiện giờ cánh cửa hoàng cung đã bị đánh đổ, từ cửa cung mở rộng đấy, lão ta có thể nhìn thấy thành Trung Châu ở xa. Nhìn tòa hùng thành đang đắm chìm trong ánh sáng mùa thu, lão ta biết rằng bất kể những việc mình làm là đúng hay sai, nhưng đây chính là con đường lão muốn đi. Đó chính là con đường giúp lão đạt tới cảnh giới này, có tư cách trấn thủ tòa hùng thành mạnh nhất thế gian.

Một khi có lão ở đây, những kẻ từ mấy chục năm qua không dám bước vào thành Trung Châu, đến nay vẫn không thể tự tin bước vào thành mà tự tung tự tác được.

Mang theo sự kiêu ngạo bất tận, lão ta chậm rãi vươn hai tay ra.

Tựa như vầng trăng sáng của Chung Thành khi xưa, một luồng sức mạnh được ngưng tụ giữa hai tay của lão.

Chỉ là luồng sức mạnh này không ngưng tụ thành vầng trăng sáng thô bạo, mà biến thành một khối không khí rất mềm mại.

Tựa như có một khối cầu dẻo ngay giữa lão và đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Cây quyền trượng màu đen mang theo ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực từ trên cao đánh xuống, rồi bị bật ngược lại, Nghê Hạc Niên cũng bị đẩy lùi về sau.

- Nghê Hạc Niên, chẳng lẽ ngươi cho rằng trong tòa thành này ngươi là người mạnh nhất sao?

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục bỗng nhiên lớn tiếng gầm thét, nhưng sau khi nói xong một câu trông rất tự tin này, chính lão ta lại cảm thấy giọng nói của mình thật không tự tin.

Lão đột nhiên muốn chạy trốn, nhưng lão lại cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn.

Sau đó lão ta lại nghĩ rằng nếu như mình thật sự hèn nhát đến mức bỏ trốn trong khi chiến đấu với kẻ địch như vậy, sợ rằng kết quả sau này của lão ta còn thê thảm hơn gấp trăm lần.

Cho nên, cả người lão cương cứng lại.

Nghê Hạc Niên nhẹ nhàng đáp xuống.

Nghê Hạc Niên bất chợt cảm thấy sức mạnh của đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang biến mất, nên lão ta lại nhẹ nhàng di chuyển, tiến nhanh tới trước như một con chim lớn bay lượn giữa không trung, trong nháy mắt đã đến trước mặt đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục sợ hãi rống to.

Một lần nữa lão ta vung trượng đánh tới Nghê Hạc Niên.

Hai ngón tay trắng như bạch ngọc của Nghê Hạc Niên chạm vào cây quyền trượng.

Đầu ngón tay khẽ phát sáng.

Hai luồng nguyên khí nhàn nhạt theo phù văn trên quyền trượng xông vào cơ thể đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục hoảng sợ kêu thảm thiết, mạch máu trong người lão ta vỡ nát.

Ai cũng có thể nhận ra trận chiến giữa lão ta và Nghê Hạc Niên đã có kết quả, nhưng lão ta cảm thấy không cam lòng.

Máu tươi trên cánh tay lão ta tràn ra ngoài.

Máu tươi màu trắng bạc quỷ dị đọng lại trên cánh tay của lão, sau đấy lan tràn toàn thân.

Cả người lão ta tựa như biến thành một khối kim loại màu trắng bạc.

"Răng rắc!"

Lão ta buông quyền trượng trong tay mình xuống, quả đấm màu trắng bạc nện đứt hai ngón tay của Nghê Hạc Niên.

Một luồng sức mạnh kinh khủng theo đầu ngón tay đã đứt của Nghê Hạc Niên truyền vào trong người Nghê Hạc Niên.

Nghê Hạc Niên lập tức nghiêm mặt lại.

Lão ta quát khẽ một tiếng, bước tới trước một bước, vung tay trái điểm mạnh vào lồng ngực đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Lồng ngực đại trưởng lão núi Luyện Ngục nhất thời bị ngón tay của Nghê Hạc Niên xuyên thủng.

Máu tươi màu trắng bạc tràn ra bên ngoài như thủy triều, tựa như muốn dính chặt ngón tay của Nghê Hạc Niên.

Nhưng ngay khi máu tươi màu bạc còn chưa kịp đọng lại, hai ngón tay như kiếm của Nghê Hạc Niên đã một lần nữa đâm sâu vào, xuyên thủng trái tim đang co rút của đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Sau khi xuyên thủng trái tim của đại trưởng lão núi Luyện Ngục, ngón tay của Nghê Hạc Niên tiếp tục đâm rách lưng, một luồng máu tươi trắng bạc mang theo rất nhiều mảnh vỡ nội tạng và xương cốt từ lưng của đại trưởng lão núi Luyện Ngục phun ra ngoài như nước suối.

Nghê Hạc Niên híp mắt, thu hồi tay của mình.

Máu tươi trắng bạc tiếp tục từ miệng của đại trưởng lão núi Luyện Ngục trào ra ngoài.

Máu tươi chảy càng lúc càng nhiều, nhưng da thịt của lão ta lại không ngừng rạn nứt như đang bị phong hóa.

Một luồng khói đen mang theo ngọn lửa kinh khủng từ bên trong người lão lao ra.

Không bao lâu sau, toàn bộ da thịt và máu tươi trên người đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã biến mất, biến thành bụi bay.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục biến thành một bộ xương khô, lạch cạnh rơi xuống đất.

Tất cả người Vân Tần nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy rung động.

Thánh sư thành Trung Châu đối chiến với đại trưởng lão núi Luyện Ngục thần bí mà mạnh mẽ, Thánh sư thành Trung Châu chiến thắng.

Sau đấy mọi người nhìn thấy Nghê Hạc Niên không ngừng ho nhẹ, ho ra máu tươi.

Cho dù là người tu hành bình thường, cũng có thể nhận ra lão ta hiện giờ không thể chiến thắng Văn Huyền Xu và văn sĩ mặc áo trắng đứng bên cạnh Văn Huyền Xu.

- Nghê đại cung phụng, hãy suy nghĩ lại.

Văn Huyền Xu khom người thi lễ với lão ta, chân thành nói:

- Đại cung phụng nhất tâm hướng đạo, không cần phải chết cùng với hôn quân.

Phần lớn hồn lực trong cơ thể Nghê Hạc Niên đã bị thất thoát, sau khi trải qua trận chiến này, thân thể lão ta càng mệt mỏi đến cực hạn.

Mà giờ khắc này, lão ta chỉ lắc đầu, nhìn thoáng qua núi Chân Long, nhẹ giọng nói:

- Cũng đến lúc rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.