Tiên Ma Biến

Chương 519: Cát Tường âm hiểm




Chỉ có những quân nhân có ý chí chiến đấu kiên cường nhất, quyết tâm cầu sinh mãnh liệt nhất, mới có thể kiên trì sống sót trong hoàn cảnh quân đội của mình bị đánh tan, thức ăn nước uống không đầy đủ, không được nghỉ ngơi và phải liên tục chiến đấu với kẻ thù như vậy.

Cho nên, Mạc Tầm Hoa và tất cả quân nhân Vân Tần mặc giáp đen này mặc dù không muốn chết, nhưng tuyệt đối không sợ chết, đã sớm chuẩn bị vì quốc vong thân.

Nhưng đối với bọn hắn, Lâm Tịch và Cao Á Nam lại là những người quan trọng hơn mình, nên bọn họ thà để mình chịu chết, chứ không muốn Lâm Tịch và Cao Á Nam phải chết ở đây.

Cho nên, Mạc Tầm Hoa và những quân nhân Vân Tần mặc giáp đen này đều nhất thời trầm mặc, có ý phản đối lại kế hoạch không có khả năng thành công quá lớn này của Lâm Tịch.

- Không nên do dự. Mặc dù ta không ở trong quân, không phải là thượng cấp của các ngươi, nhưng giống như thế, các ngươi không phải là thượng cấp của ta, cho nên, các ngươi cũng không thể ra lệnh cho ta.

Lâm Tịch hiểu rõ những quân nhân Vân Tần có thể khiến hắn tôn kính này đang nghĩ gì, nên tuy lời nói của hắn rất kiêu ngạo, nhưng trong đấy lại ẩn chứa sự tôn kính và thỉnh cầu:

- Cho nên, mặc dù không có các ngươi trợ giúp, ta cũng sẽ thử ám sát đại nhân vật Đại Mãng này một lần...Vì thế, ta nghĩ chúng ta không cần do dự nữa. Không biết có thành công hay không, ta cũng sẽ thử một lần.

...

Trên thế gian này, không có gì chân thật hơn sống chết.

Khi đối mặt với sống chết, tình cảm con người sẽ trở nên chân thành tha thiết nhất, không có giả dối.

Mạc Tầm Hoa và những quân nhân Vân Tần đang ở đây đều trầm mặc, bọn họ cũng biết rằng mình không thể thay đổi quyết định của Lâm Tịch nữa. Không biết ai là người đầu tiên ngẩng đầu lên, nhưng các quân nhân Vân Tần ý chí kiên định như thép này bắt đầu trịnh trọng hành lễ theo nghi thức nhà binh đối với Lâm Tịch.

- Nếu như lần này thành công, chúng ta còn sống được...

Mạc Tầm Hoa cũng chào Lâm Tịch theo nghi thức quân đội, đồng thời kiên định nhẹ giọng nói:

- Sau này ở Vân Tần, bất kể lúc nào, ngài cũng là thượng cấp của chúng ta.

Lâm Tịch khom người đáp lễ, bắt đầu dặn dò Cát Tường những việc cần phải làm tiếp theo.

...

Một vầng trăng rằm nhô lên cao.

Bên ngoài các doanh trại liên miên kia, còn có một tòa tháp gỗ đứng sừng sững.

Đối với những quân nhân đã được huấn luyện kỹ càng, hai mắt nhìn trong bóng đêm quen thuộc, trong hình huống như vậy, bọn họ ít nhất có thể nhìn thấy gió thổi cỏ lay ít nhất ngoài trăm thước. Cho nên, khi ban đêm có ánh trăng như vậy, bọn họ đều biết đây không phải là thời điểm tốt nhất để đánh lén.

Mạc Tầm Hoa và tất cả quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đều bò lổm ngổm sau lưng Lâm Tịch, khoảng cách giữa bọn họ với chuồng ngựa và tòa nhà hình tháp kia cũng còn khoảng trăm thước.

Trước đó, nhờ có Lâm Tịch hướng dẫn nên bọn họ đã tránh được hai tòa tháp quan sát khác, nhưng với tầm nhìn như hiện nay, mặc dù tòa tháp canh trước mặt không có đèn dầu thắp sáng, nhưng nếu như muốn vượt qua khoảng cách trăm thước này mà không bị phát hiện, đó cũng là chuyện không thể nào.

Cho dù Lâm Tịch chuẩn xác bắn chết quân sĩ Đại Mãng ở trên tháp canh, nhưng rất có thể sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Cho nên, mặc dù hiện giờ bọn họ đều đang nằm sát dưới đất, nhưng đầu luôn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời.

Trên bầu trời đêm cao cao, có nhiều áng mây đen đang trôi qua.

Bọn họ đều cầu nguyện những áng mây đen này có thể che lấp ánh trăng, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội tiến vào chuồng ngựa.

Chẳng qua, những áng mây đen đang trôi lơ lửng trên không trung đấy có thể che lấp ánh trăng hay không, sau đấy liệu có thể duy trì tới lúc bọn họ đã hoàn toàn tiến vào chuồng ngựa hay không...lại là một chuyện khác, trên thế gian này không có ai có thể chắc chắn được.

Cho nên, các quân nhân Vân Tần này đều khẩn trương vô cùng, đến mức trên trán họ có nhiều hạt mồ hôi đổ ra.

Mây đen còn chưa che ánh trăng, khoảng cách giữa áng mây đen đó với vầng trăng rằm trên bầu trời còn khá xa, nhưng ngay lúc này, những quân nhân Vân Tần đã nằm sát dưới đất hồi lâu, càng lúc càng cảm thấy khẩn trương lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Tịch ở trước chậm rãi đưa tay ra, dùng sức tạo thành nắm đấm.

Đây chính là ám hiệu phát động mà bọn họ đã thống nhất trước khi xâm nhập tới đây. Chỉ cần Lâm Tịch làm như vậy, bọn họ lập tức sẽ dốc hết sức chạy nhanh và yên lặng tới chuồng ngựa.

Nhưng mà, nếu như hành động ngay bây giờ, chẳng lẽ bọn quân sĩ đang ở trên tháp canh không phát hiện được bọn họ hay sao?

Mạc Tầm Hoa và những quân nhân Vân Tần mặc giáp đen khác đều cảm thấy khó hiểu, nhưng bọn họ thấy hành động của Lâm Tịch rất kiên quyết. Hơn nữa, bọn họ cũng hiểu rằng nếu như bọn họ bị phát hiện, Lâm Tịch và Cao Á Nam cũng không thể chạy thoát được, mà đối với bọn hắn, ngay từ lúc quyết định sẽ nghe theo lệnh của Lâm Tịch, bọn họ đã giao tính mệnh của mình cho Lâm Tịch.

Cho nên, chỉ sau một giây ngẩn ngơ, Mạc Tầm Hoa lập tức cắn chặt răng, đưa tay lên cao, nắm thật chặt trường đao màu đen trong tay mình, khom người xuống, rồi bắt đầu tiến thẳng tới chuồng ngựa phía trước.

Các quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đằng sau đều nhanh chóng đi theo hắn, linh hoạt như một con báo.

Khi nhanh chóng liều lĩnh tiến sâu thêm vài chục thước, ngay cả mấy đường vân gỗ trên cây cột chuồng ngựa cũng nhìn thấy rồi, nhưng Mạc Tầm Hoa và các quân nhân Vân Tần lại vô cùng khiếp sợ phát hiện bọn họ còn không bị binh lính trên trạm canh gác phát hiện.

Mà lúc này đây, mây đen trên bầu trời đêm còn chưa bao phủ ánh trăng sáng.

Khi đã tới gần hơn, bọn họ nhìn thấy rõ hai tên quân sĩ trên trạm canh gác đang hơi cúi đầu xuống, mí mắt cũng gần như thế.

Hai quân sĩ canh gác đồng thời ngủ gật, dù là trong quân đội Vân Tần hay quân đội Đại Mãng, đây cũng là chuyện vô cùng hiếm thấy, điều này cho thấy đội quân Đại Mãng này trước đó đã từng trải qua một trận chiến đấu hoặc hành quân đường dài gấp gáp. Tuy nhiên, tình trạng đứng canh ngủ gật này sẽ không kéo dài quá lâu, một khi lính gác tự nhận rằng mình đã buồn ngủ đến mức không thể chịu đựng được, nhất định họ sẽ dùng một số cách cực đoan để giúp ngăn cơn buồn ngủ lại, bởi vì đứng ngủ trong khi canh gác là một tội lớn, nhất định sẽ bị quân đội xử trí nghiêm khắc.

Nhưng khoảng thời gian quá ngắn này lại là thời cơ rất hiếm hoi, đã bị bọn họ bắt lấy, hoặc có thể nói là đã bị Lâm Tịch phát hiện.

...

Hai tên quân sĩ đang đứng trên gác canh quả thật rất mệt mỏi.

Bởi vì trong hơn mười ngày vừa rồi, Cố Vân Tĩnh dùng chiến thuật xé nhỏ trận đánh, tập kích quấy rối khắp nơi, khiến cho tiền tuyến đều phải chiến đấu không ngừng nghỉ, cho nên đội quân này của bọn họ trông như một đội cứu hỏa vậy. Liên tục nhiều lần hành quân gấp gáp và truy kích, thể lực của mỗi người đã gần như đến cực hạn. Hơn nữa, theo quân báo truyền về lúc trước, trong phạm vi hai trăm dặm quanh đây không có bóng dáng của quân đội Vân Tần, tâm tình canh gác của bọn họ không quá căng thẳng, nên đã ngủ gật mà không biết.

Nhưng khoảng thời gian này rất ngắn ngủi.

Khi thân thể hơi nghiêng tới phía trước, cái cổ ngắn bị sợi dây thừng do chính mình buộc xiết lại, một tên quân sĩ đứng canh nhanh chóng tỉnh lại, không ngờ thấy đồng bạn bên cạnh mình cũng đang ngủ gật như vậy. Vầng trán của hắn nhất thời đổ đầy mồ hôi lạnh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lấy tay véo mạnh vào bắp đùi mình một cái, đồng thòi ho khan một tiếng.

Đồng bạn bên cạnh hắn cũng tỉnh dậy ngay, cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Mà lúc này đây, những áng mây đen ở trên đầu bọn họ vừa lúc đã che khuất vầng trăng rằm.

Hai tên quân sĩ đứng canh này bất giác nghe thấy vài âm thanh rất nhỏ.

Âm thanh này tựa như là tiếng cỏ cây khô bị đạp vỡ, từ chuồng ngựa phía sau bọn họ phát ra.

Hai tên quân sĩ đứng canh này rất khẩn trương xoay người lại, cố gắng tìm kiếm trong bóng đêm...bởi vì chưa quen với bóng tối, nên đầu tiên hai gã quân sĩ này không thể tìm thấy được gì, nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên có tiếng ngựa hí vang lên.

Vào ban đêm, thông thường chuồng ngựa cũng không yên tĩnh, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều tiếng động và âm thanh khác nhau. Nhưng quân sĩ Đại Mãng vốn đã được huấn luyện quanh năm, tất nhiên có thể phân biệt được đâu là tiếng ngựa hí bình thường, đâu là tiếng ngựa hí bị chấn kinh.

Thân thể hai quân sĩ Đại Mãng này nhất thời cứng đờ, điều đầu tiên nghĩ đến chính là không ổn, nhưng lại cảm thấy do dự, không chắc chắn được có địch nhân hay không, sợ báo lầm...Nhưng chỉ trong hai tíc tắc do dự này, tiếng ngựa hí trong chuồng ngựa đã hòa thành một cổ, trong nháy mắt dâng lên cao như thủy triều, sau đó tiếng vó ngựa rầm rầm liên tục vang lên, tựa như tiếng sấm phá vỡ bầu trời đêm.

- Địch tập kích!

Hai tên quân sĩ Đại Mãng đứng trên tháp canh này lập tức phản ứng như có điều kiện, dốc hết sức hét to một tiếng, đồng thời dùng sức rung chuông cảnh báo ở bên cạnh.

Tất cả quân nhân Đại Mãng đang ngủ say nhất thời thức tỉnh, vô số tiếng kinh hô và âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Khắp quân doanh lập tức được thắp sáng lên bởi những ánh đuốc cháy hừng hực với một tốc độ kinh người.

Trước khi các ngọn đuốc được thắp sáng toàn bộ, Lâm Tịch và Cao Á Nam đã tiềm hành đến bên dưới một tòa tháp khác. Khi quân doanh bắt đầu hỗn loạn, hai người như hóa thành hai làn gió nhẹ, mạnh mẽ lướt qua hàng rào bằng gỗ, xông vào trong một doanh trướng.

Xung quanh chuồng ngựa có rất nhiều ánh lửa được thắp lên.

Trong những ngọn lửa mông lung, các quân nhân Đại Mãng ở gần đều hoảng sợ nhìn thấy các con ngựa đều đã được thả ra, hơn nữa, còn đang chạy điên cuồng về phía cửa chính của chuồng ngựa.

- Còn chờ gì nữa thế?

- Mau mau ngăn cửa chính, đóng cọc lại!

- Tên đâu...

Một giáo quan Đại Mãng mặc giáp đi đến gần mười mấy tên quân sĩ Đại Mãng đang đứng ngây người bên chuồng ngựa, tức giận la mắng liên tục, ban bố một loạt quân lệnh.

Mặc dù trong bóng đêm hiện giờ, tên giáo quan Đại Mãng và các quân nhân khác ở gần không nhìn thấy tung tích kẻ thù, nhưng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu trên sa trường nhiều năm, hắn có thể khẳng định nếu như không có quân địch khống chế, những chiến mã đã từng được huấn luyện nghiêm khắc tuyệt đối không thể cùng lúc chạy tới cửa chính như vậy được.

Nói cách khác, tuyệt đối có không ít quân nhân Vân Tần đang bám lấy ngay bụng ngựa, hoặc núp ở bên dưới, lẫn vào trong các chiến mã để điều khiển chúng.

Các chiến mã này là tài nguyên quý giá của quân đội Đại Mãng, nhưng thay vì bị bọn binh lính Vân Tần này mang đi, còn không bằng giết chết một phần!

Chỉ cần có thể giết chết trước một phần, những con ngựa đi sau sẽ lập tức đụng vào và tạo thành hỗn loạn, lúc đó sẽ có hơn một nửa chiến mã ở đây không thể chạy ra ngoài được.

Cho nên, tên giáo quan Đại Mãng này rất lạnh lùng ra lệnh cho những binh sĩ Đại Mãng có mang theo cung tên đang ở gần mau chóng bắn chết các con ngựa chạy tới đầu tiên.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một dòng nước lạnh kinh khủng từ trong một bụi cỏ cách chân tên giáo quan Đại Mãng này không xa lao ra ngoài. Chỉ trong một nháy mắt, viên giáo quan và năm sáu quân sĩ Đại Mãng ở gần hắn ta đã bị biến thành tượng đá màu trắng, chết đi.

Trong vô số tiếng hí do bị kinh động, kèm theo sự hoảng sợ và điên cuồng, vô số chiến mã trong chuồng ngựa như một dòng nước lũ vô tình cuốn thẳng ra ngoài, vó ngựa đạp mạnh lên viên giáo quan và các quân sĩ Đại Mãng đã bị đóng băng ở bên ngoài, giẫm đạp thành một bãi máu tươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.