Tiên Ma Biến

Chương 391: Tu hành điên cuồng, yêu thú mạnh mẽ trên thế gian này




Giọt nước mưa rơi trên mặt băng ở trên cây dù, ngoại trừ Cát Tường, tất cả đều nhanh chóng hiểu dụng ý Cao Á Nam.

Khương Tiếu Y trước buông cây dù lớn trong tay, rút hai khúc thương trên lưng mình xuống, hợp lại tạo thành một trường thương màu đen hắn thường sử dụng nhất.

"Rắc!"

"Rắc!"

"Rắc!"

Trường thương màu đen lạnh lẽo vừa được lắp ráp xong trong tay hắn, bỗng nhiên có ba âm thanh băng vỡ từ trên tầng băng trên cây dù vang lên. Có ba giọt nước mưa xuyên thủng tầng băng cứng cáp mà những hạt mưa bình thường không thể làm nổi, rơi xuống bên dưới.

Trường thương trong tay Khương Tiếu Y đánh lên trên, mũi thương nhanh chóng tạo thành một đóa hoa màu đen nở rộ trên không trung, chính xác đánh bay ba hạt mưa.

Nhưng khuôn mặt kiên nghị của hắn bỗng nhiên biến sắc, bởi vì ngay lúc này có một hạt mưa khác xuyên thủng cả cây dù băng, mang theo rất nhiều vụn băng rơi xuống bên dưới. Khi hắn cảm thấy mình không thể nào ngăn cản kịp nữa, bỗng nhiên có một thanh trường đao vung tới nhanh như một luồng điện, chém nát hạt mưa này.

Khương Tiếu Y nhìn thấy người ra tay vừa rồi chính là Mông Bạch. Hắn biết mặc dù Mông Bạch nhát gan, nhưng tu vi hồn lực lại cao hơn hắn, ra tay cũng rất nhanh, cho nên hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm thần lại không dám buông lỏng.

Đến lúc này Cát Tường đã hiểu rõ dụng ý của Cao Á Nam, nó đưa một móng vuốt lên trước, ngay lập tức có một cột băng hình trụ xuất hiện trước mặt nó, lơ lửng ngay trên câu dù băng. Khí lạnh từ cột băng hình trụ tỏa ra ngoài, nhất thời khiến tầng băng trên cây dù dầy thêm vài tấc.

Tốc độ mưa rơi đột nhiên chậm hơn, dường như muốn ngừng hẳn. Nhưng chỉ sau một tíc tắc, nước mưa trên trời không ngờ lại dày đặc hơn!

"Tách!"

"Tách!"

"Tách!"

Nước mưa rơi xuống hồn binh trọng khải nặng nề trên người Lâm Tịch, làm vang lên những tiếng động tí tách không ngừng nghỉ. Những giọt nước mưa mang theo sức mạnh kinh khủng đã tăng lên rất nhiều, như vô số cây tên nhỏ bắn tới. Mặc dù sức mạnh của những hạt mưa này không thể xuyên thủng tầng giáp dầy, nhưng lực đánh vào vẫn đủ khiến Lâm Tịch không thể nào đứng thẳng, cả người hơi cúi thấp xuống.

Cây dù băng trên đầu đám người Cao Á Nam nhất thời xuất hiện rất nhiều lổ thủng, vô số hạt mưa như những cây tên nhọn rơi xuống bên dưới.

Căn bản không thể né tránh, bởi vì bên ngoài cây dù băng này cũng là vô số hạt mưa, cảnh tượng này giống như có một đại đội tiễn thủ khoảng sáu bảy trăm người đang không ngừng giương cung bắn.

Tuy sức mạnh của người tu hành hơn xa uy lực ẩn trong các cây tên tiễn thủ bắn, nhưng thân thể người tu hành lại rất yếu ớt, nếu như bị tên bắn trúng, kết quả tất nhiên là phải chết.

Mặc dù là yêu thú, nhưng Cát Tường lại không có da thịt và huyết nhục mạnh mẽ vô cùng như các yêu thú khác. Ngay lúc cơn mưa này đột nhiên xuất hiện, nó cũng cảm thấy nguy hiểm vô cùng. Mà ngay khi cây dù băng trên đầu xuất hiện vô số lổ thủng kia, nó đã cảm thấy kinh hoàng, hơi tức giận kêu nhẹ lên một tiếng, hai móng vuốt cũng đưa ra ngoài, ba cái đuôi lông xù màu đen dựng đứng cả lên.

Một luồng khí màu trắng tuyết bàng bạc từ trong hai móng vuốt cuốn ra ngoài như một thác nước, tất cả hạt mưa rơi xuống bị đóng băng lại, bay ngược ra ngoài.

Những lổ thủng đang xuất hiện trên cây dù băng đột nhiên biến mất nhanh chóng, thậm chí dòng khí lạnh từ dưới xông lên trên còn lấp đầy lổ thủng đó lại, và tạo thành những ngọn băng nhọn hoắc hướng lên trời cao.

...

Lâm Tịch khom người, hắn không sử dụng hồn lực, lẳng lặng để cho trọng khải cứng cỏi ngăn chặn những hạt mưa kinh khủng kia.

Trong cơn mưa to đang rơi xuống, hắn toàn lực cố gắng cảm nhận vị trí của đối thủ đang ẩn tích.

Mưa rất nhiều, nhưng bên trong lại có gió. Hiện giờ, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được luồng gió mang cơn mưa đến đây lại xuất phát từ bờ hồ gần đấy.

Hắn nheo mắt lại, nhìn sang vị trí đấy.

Xuyên qua màn hơi nước dày đặc cùng với khu rừng bị những hạt mưa đầy sức mạnh đánh nát, hắn hoảng hốt nhìn thấy một cái đuôi cá khổng lồ lóe sáng.

Kính Thiên nhân ngư!

Ngay nháy mắt đấy, hắn rốt cuộc biết mình đã suy đoán đúng. Chủ nhân của luồng khí tức vô cùng nguy hiểm nhưng lại rất nhạt chính là con Kính Thiên nhân ngư đang ẩn mình trong màn hơi nước kia.

Xem ra trí tuệ của con Kính Thiên nhân ngư này rất cao, nó vốn đã phát hiện bọn họ đến, nhưng sau khi nhìn thấy mười hai bộ hồn binh trọng khải đấy xuất hiện, nó lại lẳng lặng rút lui. Chờ đến lúc hai bên đánh nhau câu thương lưỡng bại, nó mới ra tay với họ.

Giống như là một phản xạ thường ngày, Lâm Tịch đưa tay sau lưng, muốn lấy cung tên ra bắn cho con Kính Thiên nhân ngư này một cái. Nhưng ngay lúc thực hiện động tác này, Lâm Tịch mới phát hiện mình đang mặc hồn binh trọng khải cá chuối, mà bộ cung tên hay sử dụng lại ở bên cạnh Cao Á Nam.

Hắn hơi ngừng lại, sau đấy trầm mặc quan sát tình thế.

Vô số hạt mưa như những cây tên nhỏ vẫn tiếp tục rơi xuống.

Bởi vì những hạt mưa có thể xuyên thủng thân thể được lại lẫn chung với vô số hạt mưa bình thường khác, nên so sánh với trận mưa tên do đại đội tiễn thủ bắn ra, việc né tránh các hạt mưa đầy sức mạnh kia còn khó khăn hơn nhiều. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đồng thời Lâm Tịch cũng biết trận mưa này cũng giống như luồng khí lạnh do Cao Á Nam và Cát Tường phát ra, cần rất nhiều hồn lực duy trì.

Sau khi nói chuyện với Cao Á Nam, hắn biết có vài người tu hành có thể chất rất đặc biệt, thân thể họ tựa như một hồn binh đầy phù văn. Mà những sinh linh được gọi là Yêu thú như Kính Thiên nhân ngư này, mỗi con lại có sức mạnh rất khác nhau.

Mặc dù sức mạnh ẩn chứa trong mỗi hạt mưa không phải quá kinh khủng, ước chừng rất khó để xuyên thủng thân thể người tu hành cấp bậc Đại hồ sư, nhưng nếu muốn duy trì một trận mưa như vậy, nhất định tốc độ tiêu hao hồn lực sẽ rất nhanh...mà bây giờ cơn mưa này vẫn còn tiếp tục, hắn lại thấy Cát Tường gần chống đỡ không được nữa, ba cái đuôi màu đen bắt đầu run rẩy.

Hiển nhiên, hắn có thể nhận ra tu vi của con Kính Thiên nhân ngư này còn hơn cả Cát Tường.

Nhận ra thực lực của con Kính Thiên nhân ngư này rất khủng khiếp, Lâm Tịch không một chút do dự mà phóng thích hồn lực trong cơ thể mình, nhanh chóng quán chú vào trong hồn binh trọng khải, truyền vào từng phù văn trên bề mặt hồn binh trọng khải cá chuối.

"Oong!"

Âm thanh khởi động rầm rầm trên người hồn binh trọng khải lại vang lên. Vô số hạt mưa từ trên trời rơi xuống vẫn không ngừng đánh lên bộ giáp dầy bằng kim loại đang khoác trên người hắn, nhưng lại không thể ép thân thể hắn cúi xuống được nữa. Trong nháy mắt hắn hóa thành một dòng thác bằng kim loại, phá vỡ màn mưa, xông thẳng tới con Kính Thiên nhân ngư kia.

Mưa sa chợt dừng lại.

Trong lúc Lâm Tịch bắt đầu toàn lực vận chuyển hồn binh trọng khải xông tới, đám người Cao Á Nam còn chưa nhìn thấy con Kính Thiên nhân ngư kia, nhưng tất cả đều thấy được việc Lâm Tịch đang làm. Hiện giờ Lâm Tịch vừa xông tới, mưa sa liền dừng lại, mọi người hiểu được việc mưa sa ngừng lại có liên quan tới hành động Lâm Tịch xông tới trước. Mà cơn mưa sa vừa rồi gần như đã đánh nát toàn bộ khu rừng, nên ngay lúc mưa sa ngừng lại, đám người Cao Á Nam liền nhìn thấy Kính Thiên nhân ngư trong truyền thuyết.

Bộ ngực cao vút...ngoại trừ phần bên dưới là đuôi cá ra, nửa thân trên Kính Thiên nhân ngư này hoàn toàn là một thiếu nữ tuổi thanh xuân lỏa lồ toàn bộ.

Mưa sa đằng trước biến mất, ngay nháy mắt nhìn thấy Kính Thiên nhân ngư, Lâm Tịch đang điên cuồng xông tới trước cũng không khỏi ngẩn người. Hắn từng đọc qua tư liệu nói về Kính Thiên nhân ngư, nhưng hắn không ngờ Kính Thiên nhân ngư lại giống người đến như vậy. Nửa thân trên Kính Thiên nhân ngư hoàn toàn không có vẩy cá, chỉ có ba cái xúc tu màu đỏ ở hai bên thắt lưng. Mà vảy cá nửa thân dưới của Kính Thiên nhân ngư lại rất mềm mại, giống như có một cái quần dài màu xanh trắng phủ lấy, mái tóc của nó cũng có màu xanh trắng. Ngoại trừ những điều trên ra, điểm khác biệt lớn nhất giữa nó và con người chính là đôi mắt.

Đôi mắt tinh tế mà xinh đẹp của con Kính Thiên nhân ngư này hoàn toàn không có phần tình người, mà là một thần thái đầy chết chóc với ngoại tộc.

Vào thời khắc hắn sợ hãi vô cùng ấy, hắn cảm thấy toàn bộ dòng khí lưu trong không trung chợt đổi hướng, tập trung vào phía trước người con Kính Thiên nhân ngư này. Trong cảm giác của hắn, tựa như tất cả hạt mưa đang rơi xuống đất cũng nhanh chóng tụ tập đến trước người nó.

Một luồng khí tức tử vong kinh khủng vô cùng nhanh chóng tràn ngập trái tim Lâm Tịch, trái tim hắn bất giác co mạnh lại. Như một bản năng thông thường, hắn gầm nhẹ lên một tiếng, tấm khiên khổng lồ ở bàn tay trái được nâng lên chắn trước toàn bộ vị trí yếu nhất của bộ hồn binh trọng khải này.

"Ầm!"

Ngay lúc Lâm Tịch dùng khiên lớn che trước người xong, một cột nước khổng lồ nhanh chóng đập mạnh vào người hắn, giống như có một chiếc xe ngựa đang chạy với một tốc độ rất cao đụng phải.

Lâm Tịch ngã người bay ra ngoài.

Mỗi một miếng giáp trên người hắn đều rung lên, tạo thành những âm thanh vô cùng bén nhọn và chói tai.

Mặc dù Lâm Tịch đã cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời có hành động bảo vệ mình, nhưng hắn cũng cảm thấy có ít nhất hơn mười lưỡi đao nước sắn bén xuyên qua kẽ hỡ giữa các miếng giáp cắt vào người hắn. Sự đau đớn tột cùng và máu tươi nóng hổi chảy ra ngoài khiến Lâm Tịch biết mình bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn cố gắng mở to hai mắt, cẩn thận phán đoán tư thế mình rơi xuống đất.

"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"

Ba tiếng xé gió mãnh liệt vang lên.

Ngay lúc Lâm Tịch bị cột nước do khí tức bàng bạc trên người Kính Thiên nhân ngư hóa thành đánh bay ngược ra sau, Biên Lăng Hàm vẫn tái mặt nãy giờ lập tức nâng cao trường cung bắn liền ba cây tên. Ba cây tên màu bạc như hóa thành ba luồng sáng, nhanh chóng bắn tới hai hàng lông mày Kính Thiên nhân ngư.

Đôi môi màu đỏ hơi dày của Kính Thiên nhân ngư khẽ nhúc nhích, thật giống như đang ngâm vịnh chú ngữ gì đấy, vài luồng hơi nước trong suốt tựa như dây thừng tự động hình thành trong không trung, trói lấy ba cây tên đấy.

Nước vốn là vật chí nhu trên thế gian, nhưng mấy luồng hơi nước này lại có sức mạnh vô cùng kinh khủng, cứng rắn trói lấy ba cây tên màu bạc, khiến chúng không thể tiến thêm.

"Rầm!"

Nước chảy tứ tán, tựa như một chậu nước giội xuống mặt đất, mà ba cây tên Biên Lăng Hàm đã dùng hết sức bắn ra cũng vô lực nằm yên trên đất.

"Oong!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng lúc đấy Lâm Tịch đã rơi xuống đất.

Thân thể hắn nửa nghiêng nửa thắng trên không trung, thoạt nhìn tưởng như không thể nào đứng vững trên mặt đất được, nhưng nhờ có trường thương nặng nề chống lấy, nên hắn lại nhanh chóng ổn định thân hình được.

Giữa khe hở của mười mấy miếng giáp trước ngực hắn có máu tươi chảy ra ngoài, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Các phù văn trên mặt giáp một lần nữa lóe sáng, cả người lại điên cuồng xông tới con Kính Thiên nhân ngư được bao vây bởi rất nhiều hơi nước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.