Tiên Ma Biến

Chương 374: Ngày quyết chiến




Trời đã gần sáng.

Nhân vật số hai của biên quân Bích Lạc - Trình Ngọc, sau một đêm không ngủ, vẫn đang âm trầm đứng trước bản đồ bằng cát, suy nghĩ quân tình và chiến cuộc tiếp theo sẽ ra sao.

Hiện giờ, bản đồ bằng cát trước mặt hắn, vị trí những lá cờ nhỏ ở phía đông lăng Bích Lạc đã hoàn toàn thay đổi so với hôm qua.

Có sáu lá cờ nhỏ màu đen bao vây con đường núi chính, hiển nhiên đây là sáu đội quân được phái đến nhằm ngăn chặn đại quân Vân Tần xâm nhập vào.

Trên bản đồ bằng cát này vốn có bảy lá cờ màu đỏ, nhưng hiện giờ chỉ còn năm, tất cả đều tụ tập ở vùng đất tiếp giáp Tụ Bảo Bồn và con đường núi chính. Mà xung quanh lại có khoảng mười ba lá cờ màu đen khác tạo thành một vòng tròn khép kín, lộ vẻ bên màu đỏ và bên màu đen chuẩn bị quyết chiến với nhau.

Không biết là đang nghĩ tới nan đề nào, chân mày Trình Ngọc bất giác cau lại, càng lúc càng chặt.

Màn cửa doanh trướng bị vén lên, gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào trong. Trình Ngọc nhất thời lộ vẻ tôn kính và vui mừng, hắn ta xoay người lại, khom mình hành lễ với người vừa bước vào:

- Đại tướng quân.

Cả lăng Bích Lạc này, người có thể khiến Trình Ngọc thi lễ như vậy chỉ có một, chính là Văn Nhân đại tướng quân Văn Nhân Thương Nguyệt.

Văn Nhân Thương Nguyệt với đôi mày rậm, thân thể khôi ngô khẽ đưa tay vuốt cằm, rất tiêu sái đi tói trước bản đồ bằng cát. Mới chỉ nhìn lướt qua một cái, giống như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Trinh Ngọc, hắn ta xoay đầu nhìn Trình Ngọc vẫn đang cau mày đứng cạnh bên, trực tiếp nói:

- Người Tây di sẽ không tới, có chùa Bàn Nhược nhúng tay, ta không giết được Cốc Tâm Âm.

Trình Ngọc rất hiểu những lời này có nghĩa gì, sắc mặt hắn ta khẽ tái nhợt, không nói gì cả, chỉ lẳng lặng gật đầu.

- Trong lòng ngươi còn có điều gì chưa rõ?

Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn hắn, bình tĩnh nói.

Trình Ngọc biết Văn Nhân Thương Nguyệt không muốn lãng phí thời gian, mà hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, nên sau khi nhìn thoáng qua bản đồ bằng cát, hắn liền trầm giọng nói:

- Mạt tướng nghĩ mãi không hiểu, đối phương chỉ có năm quân, quân lực không thể so sánh với mười ba đội quân chúng ta đã phái ra, tại sao còn bày trận quyết chiến với chúng ta ở đường núi chính?

- Ngươi phải biết rằng mặc dù đám quân địa phương tài trí bình thường kia có dũng khí đối địch với chúng ta...nhưng từ lúc bắt đầu đến nay, hoàng đế và chín lão già kia chưa từng có ý định điều động đại quân quyết chiến với chúng ta. Nếu như ngoan cố đến mức muốn tiêu diệt cả lăng Bích Lạc chúng ta, sợ rằng ít nhất có một nửa quân đội Vân Tần bị chúng ta đánh trọng thương đến mức không thể phục hồi được.

Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh nhạt nhìn Trình Ngọc, trong âm thanh bình thản lại có tự tin và uy nghiêm không thể diễn tả được:

- Hoàng đế Vân Tần và chín lão già kia căn bản không thể chấp nhận chuyện hai mươi ba vạn quân bị thương vong, cho nên, ngươi không cần lo lắng đến việc có đại quân Vân Tần mạnh mẽ tiến vào lăng Bích Lạc. Bọn họ làm như vậy là cố ý muốn dẫn nhiều tướng quân của chúng ta đến hội chiến. Trong mấy đội ngũ của bọn họ, nhất định có một người quan trọng đến mức có thể nháy mắt thay đổi cả chiến cuộc.

Trình Ngọc cảm thấy khiếp sợ, bất giác nói:

- Ý của ngài là kẻ địch đang cố ý dẫn dụ nhiều đội quân của chúng ta, sau đó trong bọn họ có một người có thể nhanh chóng làm tan rã sĩ khí quân đội chúng ta, hoặc là trực tiếp khiến quân đội chúng ta quy hàng?

Đột nhiên hắn nghĩ tới một việc không thể xảy ra, kinh hô:

- Chẳng lẽ là ngự giá thân chinh?

- Nếu nói trưởng công chúa tới thì còn được, Trưởng Tôn Cẩm Sắt ư? Hắn muốn khai sáng một cơ nghiệp vạn năm không sụp, so với bất kỳ ai còn tiếc mạng hơn, sao có thể đến đây?

Văn Nhân Thương Nguyệt trào phúng nói:

- Trưởng công chúa chỉ là nữ lưu, chỉ có tên thái tử chưa bao giờ xuất hiện kia mới có thể khiến bộ hạ của ta phải mất tinh thần.

- Thái tử?

Trình Ngọc cảm thấy lạnh lẽo, hắn tất nhiên hiểu một người tương lai làm hoàng đế Vân Tần sẽ có uy tín và sức hiệu lực lớn như thế nào. Một người như vậy nếu để lộ thân phận trong đại quân, tất nhiên sẽ khiến nhiều quân nhân mất ý chí.

- Mạt tướng cần tránh hội chiến? Tìm cách lần lượt đánh bại họ?

Trình Ngọc hiểu rõ trong tình huống hội chiến hai bên như vậy, cho dù bên mình có quân lực gấp ba lần đối phương, nhưng một khi quân sĩ mất ý chí và tinh thần, kết quả cuối cùng vẫn là thảm bại. Theo như hắn nghĩ, nếu thật sự là do thái tử lĩnh quân, một khi hai bên giao chiến, tỷ lệ thất bại của họ sẽ tăng lên ít nhất tám phần.

Một khi trận chiến này thất bại, toàn bộ phía đông lăng Bích Lạc phải giao cho đối phương, không những một phần ba quân lực lăng Bích Lạc tan rã, bị đối phương lợi dụng, mà con đường núi chính và cửa khẩu tiến vào lăng Bích Lạc cũng hoàn toàn mở rộng cho đại quân Vân Tần và người tu hành. Cứ như vậy, biên quân Bích Lạc sẽ không còn cơ hội chiến thắng.

Nói cách khác, chính vấn đề hắn suy nghĩ mãi vẫn không hiểu lại là yếu tố quyết định cả đại chiến.

Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt không trở lại, khoảng hai hoặc ba canh giờ nữa đại chiến sẽ xảy ra. Nghĩ đến đây, tuy mới chỉ nói hai câu trong thời gian ngắn, nhưng lưng hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả trên chóp mũi cũng có mồ hôi nhỏ đọng lại.

- Ngươi vẫn sai.

Văn Nhân Thương Nguyệt lắc đầu:

- Căn bản không cần đổi, ta đang muốn ngươi làm như vậy, muốn ngươi phải làm theo ý của bọn hắn: đại quân hội chiến với bọn họ, sau đó ép người này phải hiện thân. Ngươi chỉ cần làm tốt những việc này, chờ đến khi ta ra trận, mới bắt đầu hội chiến.

Suốt cả đời mình Trình Ngọc không biết đã bao nhiêu lần chỉ huy chiến trận, nhưng chưa có lần nào kinh tâm động phách như lần này. Hắn không kịp lau mồ hôi hột, chỉ gật đầu, hít sâu một hơi hỏi:

- Tướng quân muốn giết thái tử ngay trên trận?

- Đây là một trong hai chuyện ta nhất định phải làm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Văn Nhân Thương Nguyệt tươi cười.

Bởi vì hắn mạnh mẽ và uy nghiêm, nên nụ cười trên khuôn mặt hắn lộ vẻ kỳ lạ và kinh tâm động phách vô cùng. Hắn nhìn Trình Ngọc, cười nói:

- Trưởng Tôn Cẩm Sắt chỉ có một đứa con trai này, hơn nữa hắn ta đã sớm xác định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế của mình cho người này, cho thấy hắn ta rất thương và kỳ vọng con trai mình. Ta muốn xem một khi ta giết thái tử, Trưởng Côn Cẩm Sắt sẽ nổi điên như thế nào...Chuyện như vậy nhất định rất thú vị, nhất định rất đáng xem.

- Đây vốn là cuộc chiến giữa ta và hoàng thành Trung Châu...Xét đến cùng, là muốn xem thử biên quân Bích Lạc rốt cuộc kính sợ và trung thành với ta hơn, hay là kính sợ và trung thành với thái tử hơn.

Văn Nhân Thương Nguyệt lắc đầu, cười nói:

- Nếu như Trưởng Côn Cẩm Sắt đích thân tới, có lẽ sẽ chính xác hơn.

Thấy Văn Nhân Thương Nguyệt nói nhiều hơn trước, mà ẩn ý cũng nhiều hơn trước, Trình Ngọc có thể cảm giác rõ ràng là Văn Nhân Thương Nguyệt đang rất kích động. Hắn hít sâu một hơi, nói:

- Mạt tướng và tướng quân cùng đi.

- Được.

Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn hắn một cái, gật đầu:

- Nếu như mấy lão già Trung Châu kia đã nghĩ ra mưu kế âm hiểm như vậy, sắp đặt mọi thứ từ trước, vậy chúng ta tất nhiên phải dốc sức đánh một trận.

...

...

Trời sáng dần.

Lâm Tịch bị những tiếng động khác thường đánh thức. Ngay lúc mở mắt ra, hắn thấy đám người Cao Á Nam đang đi tới chỗ mình. Mà nhìn từ đây ra ngoài, hắn có thể thấy có rất nhiều khói mù bụi bặm đang bốc lên.

- Thiết Sách quân chủ động rút lui, dường như là tiến về đường núi chính.

Khương Tiếu Y nhanh chóng nói quân tình hiện giờ cho Lâm Tịch biết.

Lâm Tịch đứng dậy, nhanh chân bước đến trước người Mạnh Túc, khom mình lĩnh giáo:

- Mạnh đại nhân, ta không biết khi trước ngài có chức vụ gì, nhưng đạo trị quân ngài hẳn hiểu hơn ta. Với quân lực của Thiết Sách quân, nếu như chúng ta phải đuổi theo, vậy thì cần giữ khoảng cách bao nhiêu để bảo đảm an toàn?

Mạnh Túc nhất thời giật mình. Hiện giờ ai ai cũng biết Lâm Tịch là một tướng tinh sáng chói đang xuất hiện trên võ đài Vân Tần, mà thông thường những nhân vật thiên tài như vậy rất tự tin và cao ngạo, nhưng Lâm Tịch lại khiêm nhường thủ lễ như vậy...đây chính là điều khiến ông ta cảm thấy Lâm Tịch bất phàm, bất giác tôn kính Lâm Tịch hơn.

- Quân lực Thiết Sách quân mạnh mẽ chủ yếu là nhờ hồn binh trọng khải.

Ông ta lập tức khom người đáp lễ, nhẹ giọng giải thích cặn kẽ:

- Hồn binh trọng khải, dưới Quốc sĩ không thể phá. Ba mươi bộ hồn binh trọng khải cùng tấn công, sợ rằng tất cả người tu hành chúng ta cũng không thể ngăn cản, thất bại thảm hại...Nhưng hồn lực người tu hành bình thường chỉ đủ duy trì hồn binh trọng khải trong thời gian ngắn, cho dù chạy hết tốc độ, cũng chỉ có thể duy trì trong một ngàn bước, khi đấy hồn lực của người tu hành sẽ mất hết. Cho nên, điều duy nhất chúng ta cần phải suy nghĩ hiện giờ là uy lực của hồn binh trọng khải, cần giữ khoảng cách một ngàn bước.

Lâm Tịch không do dự gật đầu, nói:

- Ta muốn xua quân đuổi theo, ngài thấy thế nào?

Mạnh Túc nhẹ giọng nói:

- Theo ta đây là lựa chọn tốt nhấ...Còn đội quân bạn kia lại muốn tới đường núi chính...nhất định ở đấy sẽ có một trận đại chiến.

Lâm Tịch không chần chừ nữa, lập tức phát lệnh truyền xuống dưới, toàn bộ Kính Thiên hậu quân tốc lực đuổi theo Thiết Sách quân.

...

Thời gian dần trôi qua, sắc trời lăng Bích Lạc đã sáng hẳn.

Sương mù bị ánh mặt trời đỏ chói xua tan, để lộ một đội biên quân Bích Lạc đang kéo theo mấy chục chiếc Xuyên sơn nỗ tiến vào khu vực đường núi chính.

Đang kéo những chiếc Xuyên sơn nỗ này không phải là chiến mã bình thường, mà là những con mãnh hổ khổng lồ màu trắng!

Tại những bộ phận quan trọng như đầu và bụng của loài mãnh hổ khổng lồ màu trắng còn mạnh mẽ hơn những chiến mã thượng đẳng này được khoác lên một bộ giáp màu vàng. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, bộ giáp màu vàng ấy khẽ phát sáng, để lộ khí tức uy nghiêm làm lòng người kính sợ.

Thấy đội ngũ này đến, thấy trong đại quân có hơn mười quân kỳ màu xanh thêu chữ "Trình" đang bay phất phới, các viên tướng lãnh của những đại quân vốn đã đến từ sớm và đóng trại trên một bãi đất cách đấy không xa bỗng nhiên vui mừng, đôi mắt tràn đầy sắc thái điên cuồng.

Bọn họ biết Trình đại tướng quân đã tự mình dẫn Mãnh hổ quân đến lâm trận dốc chiến!

Mãnh hổ quân đi về phía trước, tiến thẳng vào con đường nằm chính giữa mười đội quân đã tụ tập trên bình nguyên, sau đấy dừng lại trên một sườn đất có độ cao hơn năm mươi bước.

Một chiếc chiến xa màu vàng được tám con mãnh hổ mặc giáp vàng kéo đi tiến tới vị trí đầu tiên.

Cửa chiến xa mở ra, Trình Ngọc mặc giáp vàng, sau lưng khoác một áo choàng màu vàng xuất hiện trong tầm mắt tất cả biên quân Bích Lạc.

Bởi vì đang mặc chiến giáp và nón trụ màu vàng, nên khuôn mặt hắn ta trông rất nổi bật, lộ vẻ hơi trắng nõn. Nhưng ngay bước đầu tiên ra khỏi xe, tất cả phù văn trên người hắn bỗng phát sáng. Một luồng sáng màu vàng gồm có mười ngôi sao nhanh chóng xoay tròn trước người hắn, nguyên khí bàng bạc từ trong người hắn bắn ra ngoài, nhanh chóng tạo thành một con mãnh hổ màu trắng khổng lồ có hai trắng ngay trước người, rõ ràng như thực chất.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, trong trời đất chợt xuất hiện tiếng hoan hô và rống to như dời núi lấp bể.

Cao thủ chính là cao thủ, tuy chỉ đứng đấy, không nói lời nào, nhưng mới chỉ hiển lộ chút sức mạnh đã khiến khí thế đại quân tăng lên đỉnh điểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.