Tiên Ma Biến

Chương 342: Quyển sách và cái rương




Là vật gì lại khiến một cường giả đến lúc chết cũng không buông xuống?

Lâm Tịch đi tới trước.

Máu tươi trong người đạo nhân mặc áo vàng có gò má sâu này đã chảy gần hết, hắn còn quỳ được là vì thế đứng từ lúc trước. Đến khi Lâm Tịch đi tới gần tạo chấn động tương đối nhẹ, thân thể đang quỳ trên mặt đất lập tức mất thăng bằng, vô lực ngã xuống một bên.

Nhưng cánh tay hắn đưa vào trong ngực lại siết rất chặt, Lâm Tịch phải dùng một chút lực mới có thể kéo cánh tay lạnh như băng đấy ra bên ngoài.

Trong tay đạo nhân mặc áo vàng là một quyển sách nhỏ.

Lâm Tịch mở cuốn sách nhỏ ra, mới vừa nhìn qua một hồi hắn đã bất giác cau mày lại. Hắn bất giác nhìn đạo nhân mặc áo vàng một cái, thầm thở dài:

- Chỉ vì tiền tài mà nhớ mãi không quên, nhưng đồ vật như tiền tài này thật vô nghĩa, sinh không chạm được, chết không mang đi. Đến lúc chết ngươi vẫn không hiểu thông, chết như vậy thật sự quá đáng tiếc...

Lúc trước Lâm Tịch nghĩ rằng với dáng vẻ bề ngoài không cam như thế, chẳng lẽ trong ngực đạo nhân mặc áo vàng có đan dược tăng tu vi lên hoặc là pháp môn tu hành cường đại chưa kịp tu luyện chăng? Khi nhìn thấy rõ đây là một quyển sách, hắn lập tức hơi kích động, nghĩ rằng nhất định đó là một pháp môn tu hành cường đại rồi, nhưng thứ bên trong quyển sách nhỏ này lại không liên quan gì đến tu hành.

Quyển sách nhỏ này ghi lại tên tuổi và phương thức liên lạc với một số người, cùng với con đường làm ăn của đạo nhân mặc áo vàng khi còn sống.

Đây là một thị trường lớn không thể lộ dưới ánh sáng mặt trời, tựa như đó là một nơi làm ăn được vô số côn trùng dưới đất tạo thành, người ở trên mặt đất không thể nào biết được.

Tần Chấp Ngôn mất ba năm để chặt đứt sự liên lạc của mình với những nhân vật giang hồ cũng như thương đội hoạt động trong thị trường chợ đen không có ai hay biết này, từ bên trong lui đi. Nhưng không biết đạo nhân mặc áo vàng đã tốn bao nhiêu thời gian làm bạn bên cạnh Tần Chấp Ngôn, lại có thể thăm dò ra rất nhiều con đường lui tới thị trường chợ đen lớn nhất phía đông đế quốc.

Chỉ cần tuyển chọn vài người trung thành với mình, sợ rằng đạo nhân mặc áo vàng này sẽ dễ dàng giành được vị trí mà Tần Chấp Ngôn đã để trống, từ đấy hoàn toàn thay thế được.

Có lẽ vì muốn biết thêm vài điều từ Tần Chấp Ngôn, hoặc là muốn dùng thân tình để tiễn đưa Tần Chấp Ngôn lần cuối cùng, nên đạo nhân mặc áo vàng này mới gia nhập đoàn xe hộ tống, khi đấy hắn còn tưởng tượng ra được mình sẽ sống vinh hoa phú quý thế nào trong thị trường chợ đen đấy, mơ tưởng đến nỗi lúc chết vẫn không buông tay.

Lâm Tịch nhìn thi thể đạo nhân mặc áo vàng, thầm than thở lắc đầu trong lòng, nhưng bỗng nhiên hắn lại nhíu mày thật chặt.

Bởi vì hắn bất ngờ nghĩ tới Trì Tiểu Dạ, nghĩ tới vài ước định giữa mình và Trì Tiểu Dạ.

Hắn đột nhiên nghĩ rằng trong những nhân vật và con đường dẫn tới thị trường chợ đen phía đông đế quốc, có lẽ sẽ có cách liên lạc được với đám giặc cỏ trong sơn mạch Long Xà, có lẽ cuốn sách này còn giúp ích được cho hắn trong tương lai không xa.

Bởi vì cảm nhận được rằng quyển sách này sẽ giúp ích được cho mình, nên Lâm Tịch không hề do dự cất cuốn sách này vào trong ống tay áo, chứ không đưa cho đám người "Đồ hắc hổ"

Hắn là thống lĩnh hành động lần này, đạo nhân áo vàng cường đại do chính hắn đánh chết, nên không có người nào dám dị nghị với việc Lâm Tịch vừa làm.

Tất cả đều nhìn Lâm Tịch, đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

Lâm Tịch muốn đi tới trước, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đấy, nên xoay người nhìn Mông Bạch vừa đeo cái rương gỗ lên lại đang đi sau mình, thấp giọng đến mức chỉ hai người mới nghe được, hỏi:

- Học viện có dặn dò gì không?

Sau cuộc chiến đấu chết người vừa rồi, Mông Bạch còn chưa bình tĩnh lại được. Hơn nữa, hiện giờ hắn lại không dám nhìn máu tươi và thi thể xung quanh, sợ rằng mình sẽ mất thể diện đến mức ói tại chỗ, nên khi nghe thấy Lâm Tịch hỏi, hắn chỉ dám nhìn hai chân Lâm Tịch, run giọng nói:

- Chỉ dặn ta đưa cái rương này cho ngươi...Ngoài ra, sau khi chúng ta dẫn đoàn xe này tới ngoài thành Tân Dương, sẽ có một tiệm cho vay tư nhân tiếp nhận, chúng ta phải nhận ngân lượng của họ...Kế tiếp, chúng ta tự mình hành động, không cần làm Thập lang cường đạo nữa, cứ thế cao bay xa chạy đến thành Hầu Tước hành tỉnh Quý Vân. Khi đấy, tự nhiên sẽ có một đội ngũ khác tụ họp với chúng ta.

- Rương gỗ?

Lâm Tịch hơi ngẩn người, nhất thời hiểu bên trong nhất định là hồn binh cung tên mà Đông Vi đã nói từ trước với mình.

- Vậy ngươi giúp ta đeo thêm một chút đi...Đến khi lên đường hãy nhìn lại...À này, sao ngươi lại mập hơn rồi?

Thấy tên mập này đổ đầy mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch như thế, Lâm Tịch nhẹ giọng hỏi một câu.

Bất cứ ai ở đây cũng có thể nhận ra Mông Bạch rất sợ, thậm chí không có ai hiểu tại sao một người mập như thế có thể chui lọt xuống xe ngựa được?

Đối với riêng Lâm Tịch, việc một tên mập như Mông Bạch đeo chiếc rương gỗ từ học viện Thanh Loan đến đây, lúc xảy ra chiến trận lại chui xuống xe ngựa, cuối cùng trở thành người cứu hắn, cũng là một việc rất ly kỳ.

Nhưng bởi vì biết Mông Bạch rất sợ hãi, lại vì mình là bằng hữu của hắn, nên hắn vẫn phải đi lên nói chuyện. Hơn nữa, chỉ dựa vào việc Mông Bạch có thể bất chấp nguy hiểm lấy tay giật mạnh về sau, cứu hắn một mạng, đã khiến hắn không những không khinh thường, thậm chí còn hơi cảm động.

- Sắp tới chúng ta phải đưa đoàn xe này đến ngoài thành Tân Dương, khi đấy sẽ có tiệm cầm đồ tư nhân tiếp nhận.

- Đồ hắc hổ, các ngươi sửa sang lại đồ đạc trên xe ngựa một chút, ta đi xem Tần đại nhân của chúng ta.

Lâm Tịch cao giọng để mọi người có thể nghe được, sau đấy đi tới chiếc xe ngựa của Tần Chấp Ngôn.

Dựa theo mật báo, quan viên Luật chính ti này cũng là một người tu hành, nên mặc dù đã đến lúc này, Lâm Tịch vẫn nhắc nhở mình phải luôn luôn kính sợ với người tu hành.

...

Tần Chấp Ngôn run rẩy liên tục, núp trong buồng xe hắc ám.

Khi chỗ dựa lớn nhất của hắn là đạo nhân mặc áo vàng quỳ rạp xuống đất, ông ta đã đóng cửa sổ xe ngựa lại, núp ở trong góc.

Những âm thanh ồn ào bên ngoài từ từ biến mất, quá trinh này rất ngắn, nhưng đối với hắn lại là rất dài, tựa như một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh...ông ta hi vọng cửa xe đã đóng vĩnh viễn không mở ra, ông ta hi vọng mình có thể ngồi trong xe ngựa như thế mãi.

Nhưng sự thật lại ngược với ý nguyện của ông ta.

Cửa buồng xe nhanh chóng được mở ra, ánh mặt trời chiếu vào bên trong, Tần Chấp Ngôn theo đó càng run rẩy hơn.

Trong mắt ông ta, Lâm Tịch không khác gì một ác ma đang đứng ở bên ngoài, bình tĩnh nhìn ông ta, nói:

- Nếu không muốn chết, mau chạy ra đây.

Tần Chấp Ngôn ngửi thấy mùi hôi thối dưới người mình.

Ông ta biết bởi vì mình quá sợ người này nên không thể khống chế vệ sinh cá nhân nữa, nhưng ông ta dĩ nhiên không muốn chết, nên cứ thế mà mơ hồ từ trong xe lăn ra ngoài, ngã nhào xuống đất.

Lâm Tịch nhìn quan viên từ nhậm không thể khống chế vệ sinh cá nhân, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn ta biết mặc dù quan viên này cũng là một người tu hành, nhưng hiện giờ lại giống như một con cọp bị nhốt trong lòng lâu ngày, quên mất bản năng nguyên thủy, không có bất kỳ uy hiếp nào.

...

Tần Chấp Ngôn dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ.

Ông ta thấy những tử sĩ trung thành với mình đã ngã xuống.

Ngoại trừ Lâm Tịch và một tên mập dáng vẻ hơi khiếp sợ đang đứng bên cạnh ở trước mặt ông ta, những tên thích khách còn lại không có ai quan tâm đến ông ta, tất cả đều đang bận rộn sửa sang lại xe ngựa.

Khi còn sống con người có vô số điều đợi chờ mong mỏi, mà Tần Chấp Ngôn đã đợi chờ cuộc sống này mấy chục năm, đến khi tất cả chuẩn bị tan biến đi, ông ta không nhịn được mà run giọng hỏi:

- Ta là quan viên từ nhiệm...cướp bóc đoàn xe quan viên, tội thêm một bậc.

"Rầm!"

Ngay lúc này có một tiếng động lớn vang lên, một vách tường kép của buồng xe ngựa cạnh đấy bị đánh vỡ, có rất nhiều hộp sắt rớt ra bên ngoài.

Khi rớt xuống đất, có vài hộp sắt bị bật nắp, các viên bảo thạch sáng bóng từ trong hiển lộ ngoài ánh sáng.

Liếc mắt nhìn những viên bảo thạch có thể dễ dàng mua một đại viện, nghe thấy Tần Chấp Ngôn nói những lời như vậy, Lâm Tịch bất giác cảm thấy hơi buồn cười, hắn cau mày lên tiếng chế nhạo:

- Là tham quan từ nhiệm.

Tần Chấp Ngôn nhìn Lâm Tịch, cả người càng run rẩy hơn, không nói được lời nào.

...

Từng chiếc xe ngựa đi qua mặt Tần Chấp Ngôn.

- Không giết hắn? Nguồn: http://truyenfull.vn

"Đồ hắc hổ" tới sau lưng Lâm Tịch.

Bởi vì qua trận chiến vừa rồi Lâm Tịch đã thể hiện được năng lực tác chiến và khả năng thống lĩnh xuất sắc, thêm vào đó là khí thế thiết huyết lạnh lùng, nên ông ta lúc nào cũng tỏ ra tôn kính và khiêm nhường. Ông ta đứng sau lưng Lâm Tịch một bước, khẽ khom người.

Lâm Tịch nhìn thoáng qua nam tử cao lớn đầu hói có tu vi hồn lực còn trên mình, lại nhìn qua Tần Chấp Ngôn ngồi dưới đất, khinh thường nói:

- Với bộ dáng bây giờ, cho dù không giết, hắn cũng không sống được.

Giống như đang đáp lại câu nói của hắn, khi giọng nói của Lâm Tịch còn đang vang bên tai "Đồ hắc hổ", Tần Chấp Ngôn rốt cuộc đã điên cuồng hét lên:

- Các ngươi lấy hết đồ của ta...còn không bằng giết chết ta đi.

Thấy Tần Chấp Ngôn khóc la, "Đồ hắc hổ" lạnh lùng nói:

- Trên đất có đao, ngươi có thể tự mình giải quyết...có lẽ chết như vậy còn đẹp hơn.

"A!"

Tần Chấp Ngôn nhảy khỏi mặt đất, cầm một trường kiếm màu đen cách đấy không xa, bộ dáng nổi điên đến mức tưởng như sẽ liều mạng với Lâm Tịch và "Đồ hắc hổ".

Lâm Tịch và "Đồ hắc hổ" đứng yên nhìn hắn, Tần Chấp Ngôn mới chỉ chạy tới vài bước đã dừng lại, không dám xông lên nữa.

"A!"

Ông ta điên cuồng hét to lên, một kiếm đâm vào trái tim mình.

- Đi!

Lâm Tịch không nhìn quan viên từ nhiệm là người tu hành vừa mới tự sát một cái, cứ thế xoay người, gật đầu với ba người Khương Tiếu Y, Mông Bạch và Biên Lăng Hàm một cái, ý nói ba người hãy đi chung một chiếc xe ngựa với mình.

Việc chứng kiến một tên đáng thủ cường đại, lại không đáng để tôn kính tự sát đúng là không hề hào hứng, chỉ có mệt mỏi và chán ghét.

...

Đoàn xe tinh giản thành bốn chiếc, theo một đường nhỏ đi tới thành Tân Dương.

Biên Lăng Hàm trợn mắt nhìn Mông Bạch vẫn cúi đầu một hồi lâu. Khi thấy Mông Bạch rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhưng sắc mặt lại tái nhợt và mồ hôi hột liên tục đổ ra ngoài, nàng bất giác thở dài, không nỡ trách cứ.

Mông Bạch tháo cái rương gỗ luôn theo sát bên người bao ngày qua xuống, để trước mặt Lâm Tịch.

Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Mông Bạch, sau đấy tháo cái rương này ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.