Tiên Ma Biến

Chương 316: Lại sẽ có người tới




Tiêu Tương không có thời gian để sợ hãi, không kịp để suy nghĩ. Ngay giây khắc đấy, lão cảm thấy bảo quang đang bao quanh thân thể mình bỗng nhiên trở nên chói mắt, nhưng người lão lại lạnh lẽo như băng giá.

Cũng ngay lúc này, thanh tiểu kiếm ngà voi của đệ nhất kiếm sư Đường Tàng - Hàn Tư Tử đã đâm sâu vào ngực Vân Hải ba tấc.

- Không phải người...cũng không phải người.

Một lần nữa tràng âm thanh như tiếng chuông kia lại vang lên trong thân thể tiểu tăng Vân Hải mặc áo trắng. Sau khi nói xong câu nói khó hiểu trên, cậu ta bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi màu vàng.

Hàn Tư Tử cảm thấy không ổn, lòng thầm hô to.

Hắn cảm giác được sức mạnh trong ngụm máu này của Vân Hải...đó là một cỗ kiếm ý lạnh thấu xương trước nay chưa từng có.

Hắn không ngờ rằng có một ngày mình sẽ phải đối mặt với kiếm, đối mặt với kiếm sư như vậy.

Kiếm của hắn vẫn cắm vào người người Vân Hải, hắn có thể giết chết Vân Hải. Hắn biết mặc dù tăng nhân chùa Bàn Nhược có thần thông lớn lao, nhưng họ cuối cùng vẫn là người, chứ không phải là thần phật không thể không giết chết. Tuy nhiên, hắn cũng đồng thời hiểu vào thời khắc mình giết chết Vân Hải, chính mình đã tự chối bỏ tính mạng.

Trong mắt hắn, dường như Vân Hải đã hóa thân thành Phật ảnh, thản nhiên nhận lấy hết thảy. Nhưng hắn lại không thể thản nhiên đón nhận cái chết rành rành ngay trước mặt, ngay giây khắc đó, thâm tâm hắn đã bị sợ hãi vô tận bao phủ và khống chế.

Vào giây khắc cuối cùng đối mặt với cái chết, hắn rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, hắn phải thu kiếm lại.

Tiểu kiếm ngà voi cấp tốc thu về, ngăn ở ngay trước ngực Hàn Tư Tử.

"Keng!"

Một âm thanh vang dội vang lên.

Thanh tiểu kiếm tràn đầy sức mạnh, tựa hồ kết hợp với nguyên khí trong trời đất rồi ngưng tụ ngay trước ngực Hàn Tư Tử đã bị đánh bay ra ngoài, mà cả người Hàn Tư Tử cũng bay ngược ra sau, bị kiếm khí của mình cắt thành vô số vết thương rất nhỏ.

Cốc Tâm Âm Xoay người, chạy tới một chỗ trong tiểu viện.

Vân Hải dẫn theo hoàng đế Phượng Hiên bay vút lên, đi tới nơi Cốc Tâm Âm đang đi đến.

Địa phương đấy vốn là nơi cuối cùng nước mưa rơi trên mái hiên chảy đến, những rãnh thép được gắn liền với mái nhà sẽ khiến nước mưa rơi xuống tụ tập đến đấy, chảy vào phiến đá chạm rỗng bên dưới. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vừa nhìn thấy động tác của ba người Cốc Tâm Âm và Vân Hải, chủ nhân của thanh tiểu kiếm màu lam đang ở bên ngoài chợt hiểu tại sao ba người này có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện trong nội viện này, tại sao phải chờ đến lúc này mới phát động trận ám sát này.

Thanh tiểu kiếm màu lam tương thông với tâm thần hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, sức mạnh nguyên khí kinh khủng khiến cho những hòn đá vỡ vụn ven đường bị thổi lên, bị kiếm khí càn quét, giống như chúng nó đang hóa thành những chuôi tiểu kiếm khác.

Nhưng ánh kiếm màu vàng bỗng nhiên lóe lên.

Tuy chỉ mới lóe lên, nhưng chủ nhân thanh tiểu kiếm màu lam đã hoảng sợ đến mức thét lên chói tai, không chỉ có thanh tiểu kiếm màu vàng kia rối rít quay đầu bỏ chạy, mà tiếng bước chân chạy đi vội vã còn vang lên trên con đường mòn nhỏ ở bên ngoài tiểu viện.

Ánh kiếm màu vàng cũng không đuổi theo, chỉ lặng lẽ quay lại bao quanh ba người Cốc Tâm Âm, Vân Hải và hoàng đế Phượng Hiên, hóa thành một thanh kiếm màu vàng khổng lồ.

Thanh kiếm màu vàng này đột nhiên rơi xuống, mặt đất lập tức lõm sâu, phát ra một tiếng nổ vang.

Lão vu sư đang bị khảm sâu vào tường, máu tươi trong cơ thể vẫn chảy ra ngoài, lão bị thương nặng đến mức nãy giờ vẫn không có cách đi ra ngoài.

Đệ nhất kiếm sư Đường Tàng - Hàn Tư Tử bị phá kiếm tâm, nhuệ khí mất hết, tự biết từ nay về sau mình không thể ngồi vững ở vị trí đệ nhất kiếm sư Đường Tàng nữa. Cúi đầu xuống nhìn kỹ những vết thương rất nhỏ trên người mình, cả người hắn run rẩy đến mức không thể kiềm chế được.

Chủ nhân tiểu kiếm màu lam ở bên ngoài viện tuy đang sợ hãi bỏ chạy, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi. Trận chiến hôm nay là cuộc chiến giữa bốn thánh sư và hai thánh sư, cho dù không thể đấu lại nhưng đáng lẽ bốn người vẫn có thể ngăn cản đối phương trong chốc lát, chờ có nhiều thiết kỵ và người tu hành khác đến hỗ trợ, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.

...

Tiêu Tương vẫn đang run rẩy không thôi.

Nhìn Cốc Tâm Âm, Vân Hải và hoàng đế Phượng Hiên nhảy xuống nơi kia, trong nháy mắt này lão bỗng nhiên hiểu thêm vài chuyện.

Thành Lưu Sa thiếu nước...Thánh nữ chùa Bàn Nhược xuất hiện, làm phép khiến mưa rơi xuống thành Lưu Sa, được dân chúng ngợi ca công đức mà trở thành Thánh mẫu hoàng tái hậu. So với bề nổi trên mặt đất, hệ thống nước ngầm bên dưới thành Lưu Sa còn phức tạp hơn rất nhiều, chỉ có riêng Thánh nữ chùa Bàn Nhược biết rõ, mà bà ta lại là mẫu thân của tiểu hoàng đế Phượng Hiên.

Cốc Tâm Âm bị nhốt trong thủy lao lâu như thế, chắc chắn là rất muốn giết lão ta. Nhưng cho dù đã thoát khốn, hắn vẫn chờ cho đến hôm nay, không chỉ vì muốn để cho thân thể và tu vi mình hồi phục lại, mà còn vì muốn xác định hành tung lão, chờ đến lúc lão xuất hiện trong tiểu viện - địa phương lão cho rằng là nơi an toàn nhất.

Thì ra tuyệt học của chùa Bàn Nhược trong truyền thuyết lại đáng sợ đến như vậy.

Một người thân kiêm tuyệt học chùa Bàn Nhược cùng với học viện Thanh Loan lại đáng sợ đến mức như vậy.

Những ý nghĩ như vậy nhanh chóng xuất hiện trong đầu lão, sau đấy lão cảm nhận được một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có. Sau đấy lão bỗng nhiên phát hiện ra rằng kể từ ngày Cốc Tâm Âm bị giam vào trong thủy lao kia, lão vẫn luôn sợ hãi. Cho đến hôm nay, nỗi sợ hãi được tích tụ qua nhiều năm đã biến lớn rất nhiều, hoàn toàn bao phủ thâm tâm lão.

Thân thể khôi ngô và uy nghiêm của lão vẫn ngồi xếp bằng như cũ, nhưng từ làn do cho đến mí mắt của lão lại không thể nhúc nhích được.

"Keng!"

Mặt kính cổ bằng đồng xanh lão đã khổ tu vô số năm kia bỗng vô lực rơi xuống mặt đất.

Thân thể vốn đang huyền phù trên không bỗng nhiên rơi xuống đất, khơi dậy vô số bụi đất.

"Đùng!" "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!"

Từng tiếng trống trận to rõ vang vọng khắp quân doanh.

Lão vu sư, Hàn Tư Tử cùng với chủ nhân thanh tiểu kiếm màu lam đã quay lại bất giác nhìn Tiêu Tương.

"Phốc"..."Phốc"..."Phốc"

Trên người Tiêu Tương bắt đầu phát ra vô số tiếng vang rất nhỏ, kèm với đấy là vô số tia sáng, máu tươi nóng hổi từ trên người lão phát ra.

"Phốc!"

Một hạt bụi từ trên người lão phiêu tán rơi xuống.

Chỉ là một hạt bụi nhỏ rơi xuống nhưng lại khiến Tiêu Tưởng cảm thấy rất đau đớn, cũng tương đương với việc một hạt máu hạt thịt trên người lão rơi xuống.

Tiếp đấy có rất nhiều hạt máu hạt thịt trên người lão bay ra ngoài. Tiêu Tương nhìn thân thể mình biến thành từng hạt nhỏ bay ra, thấy tử vong đã đến gần, nhưng lại không thể ngăn cản, không thể hành động, thậm chí ngay cả việc nhắm mắt lại để không nhìn thấy cảnh tượng này nữa lão cũng không làm được.

Lão vu sư sắp chết, Hàn Tư Tử thất hồn lạc phách cùng với chủ nhân thanh tiểu kiếm màu lam không dám tới gần, thậm chí không dám hỏi han Tiêu Tương chuẩn bị chết.

Bọn họ không thể tưởng tượng được rốt cuộc là sức mạnh kinh khủng như thế nào mới có thể khiến một thanh phi kiếm trong nháy mắt hóa thành mấy vạn kiếm, lại hóa thành mấy chục vạn kiếm, sau đấy toàn bộ đồng loạt chém vào người. Hơn nữa, lưỡi kiếm còn sắc bén đến mức da thịt người này vẫn dính liền vào nhau, cho đến bây giờ mới từ từ rơi xuống.

Tiêu Tương không muốn chết, lão có những đội quân còn mạnh hơn cả hoàng đế Phượng Hiên, trên thế gian này còn có rất nhiều chuyện khiến lão tiếc nuối. Nhưng lão vẫn chỉ có thể đắm chìm trong nỗi sợ hãi, từ từ chết đi.

Vô số trọng kỵ màu trắng mặc trọng giáp ào ào xông vào gian phòng này, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy Tiêu Tương đang bị vô số máu thịt của lão bao vây, giống như có rất nhiều sợi tơ màu đỏ đang bao quanh lão. Mọi người bất giác cảm thấy sợ hãi, tận mắt nhìn thấy đại nhân vật quyền thế tối cao Đường Tàng từ từ biến thành một bãi bùn máu rất nhỏ.

...

Cốc Tâm Âm, Vân Hải và tiểu hoàng đế Phượng Hiên xuất hiện dưới một mái hiên vắng vẻ trong hoàng cung Đường Tàng.

Vân Hải không ngừng lau chùi vệt máu đang từ trong miệng chảy ra, nhưng cậu ta lại cười rất hồn nhiên, rất vui vẻ.

Cốc Tâm Âm nhìn bầu trời bao la thành Lưu Sa.

Trên thế gian này, loại ý chí cường đại nhất chỉ có hai: yêu và cừu hận.

Chính hai loại ý chí này đã giúp hắn sống qua những ngày tháng u tối trong thủy lao, cuối cùng lại giúp hắn giết chết Tiêu Tương.

- Tạm biệt, hẹn gặp lại.

Hắn nhẹ giọng nói như vậy trong lòng, sau đấy đột nhiên xoay người nhìn Vân Hải và hoàng đế Phượng Hiên, chân thành nói lời cảm ơn.

Hoàng đế Phượng Hiên cũng khom người tạ ơn hắn.

Cốc Tâm Âm đi lên một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn bên tường.

Sau khi đi vào buồng xe, buông màn xe xuống, bánh xe ngựa bắt đầu chuyển động, hắn mới đột nhiên nói.

- Tiểu hòa thượng Vân Hải, có thời gian hãy đến học viện Thanh Loan một chút.

Ánh mắt Vân Hải đột nhiên sáng ngời, dường như hiểu được một ý đặc biệt nào đấy trong câu nói này, nhất thời cao hứng gật đầu lia lịa như chim gõ kiến, làm cho máu tươi chảy ra càng nhiều hơn.

- Nhưng mà ngươi phải giúp ta niệm kinh...cầu nguyện ta có thể về nhà an toàn.

- Biết rồi, Cốc tiên sinh.

Vân Hải nhất thời hơi buồn rầu đáp ứng.

- Có thể không lâu nữa, trong học viện Thanh Loan ta lại sẽ có người tới nơi này thu hồi một vật.

Cốc Tâm Âm suy nghĩ một chút, lại nói.

Ánh mắt hoàng đế Phượng Hiên cũng chợt sáng lên, lần nữa khom người:

- Đa tạ.

Cốc Tâm Âm trong xe không nói thêm nữa, chiếc xe ngựa này nhanh chóng gia nhập vào một hàng xe ngựa đã đợi sẵn đằng trước, từ từ ra khỏi hoàng cung Đường Tàng, ra khỏi thành Lưu Sa.

Tên đệ tử khoa Nội Tương học viện Thanh Loan này bắt đầu thật sự về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.