Nàng chán ghét hắn sao?
Tâm trạng của Bùi Dực đột nhiên bực bội, chẳng qua hắn ở trên giường cứng rắn một chút, tự nhận là cũng coi như không tệ với nàng.
Nàng muốn trang sức hắn cũng mua cho nàng, sao nàng không biết tốt xấu như thế?
Bùi Dực cảm thấy Thẩm Diên quá mức cậy sủng mà kiêu, như thế lại mặc kệ, chắc chắn càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên phải tiến hành dạy dỗ nàng.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Diên, trầm giọng trách mắng: “Nàng lại được nuông chiều vô lễ, ta lại muốn trừng phạt nàng.”
Hắn sống ba mươi năm, chỉ có người phụ nữ Thẩm Diên này dám tay đấm chân đá với hắn, còn cho thể diện mà không cần.
Hắn có từng ăn nói khép nép dỗ dành ai như vậy đâu, một tỳ nữ nho nhỏ như nàng cũng dám bày ra kiêu ngạo như thế
Sau khi Thẩm Diên hòa ly thì không muốn nhìn sắc mặt của Bùi Dực nữa, nàng không chút nào sợ hãi phản bác: “Làm cái gì trừng phạt? Ta lại không phải thiếp của ngươi, cũng không phải nô tỳ nhà ngươi.”
Bùi Dực kìm nén dục vọng và lửa giận trong cơ thể, cả người lại hơi cáu kỉnh, hắn nâng bàn tay lên, uy hiếp: “Nàng lại cáu kỉnh, ta lại đánh mông nàng…”
Nhưng mà lời hắn còn chưa nói xong, đột nhiên lại mất giọng.
Thẩm Diên ngước mắt nhìn, phát hiện Bùi Dực đột nhiên nhắm mắt lại.
Nàng dùng sức đẩy hắn một phen, muốn đứng dậy từ trên người hắn, Bùi Dực đột nhiên mở đôi mắt đen hẹp dài ra.
Thẩm Diên trừng liếc hắn một cái, cất tiếng khóc nức nở nói: “Ta chán ghét ngươi, động một chút lại đánh ta.”
Trong lòng Bùi Dực nhói đau, lập tức ôm Thẩm Diên vào lòng.
Thẩm Diên sợ hắn còn muốn đánh người nên lại giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, trong miệng khóc thét: “Khốn kiếp, buông ta ra.”
Bùi Dực vỗ nhẹ sau lưng Thẩm Diên để trấn an nàng, dịu dàng mút lấy khóe môi của nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Diên Diên, là ta, đừng sợ, ta sẽ không để hắn đánh nàng.”
Thẩm Diên vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bùi Dực thì cơ thể căng cứng lập tức thả lỏng lại.
Nàng bổ nhào vào lòng Bùi Dực, ấm ức nói: “Sao các người đột nhiên đổi đi đổi lại khiến đầu thiếp đều chóng váng thế này.”
Bùi Dực xoa huyệt Thái Dương đau nhức, hơi mỏi mệt nói: “Ngày gần đây hắn tựa như đặc biệt muốn ra, ta chỉ còn lại một sợi tàn hồn, không có cường đại bằng hắn, cho nên không thể lúc nào cũng áp chế hắn.”
Mỗi lần, đều là nhìn thấy Thẩm Diên bị ức hiếp, Bùi Dực mới có thể đột nhiên cường đại lên, ý chí cực kỳ kiên định, dựa vào một sợi tàn hồn và một trái tim yêu quý Thẩm Diên mà đoạt thân thể lại đây.
Bùi Dực nâng mông Thẩm Diên lên rồi rút con rồng thô to ra.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phồng lên của Thẩm Diên, lo lắng hỏi: “Diên Diên, bụng đau không? Cónơi nào không thoải mái hay không?”
Thẩm Diên lắc đầu: “Bụng không đau, vừa rồi hắn đâm vào thật sâu, phía dưới hơi đau, hiện tại khá hơn nhiều rồi.”
Bùi Dực nhẹ nhàng thở ra, hắn hôn lên cánh môi của Thẩm Diên, may mắn nói: “Không có việc gì là tốt rồi, đợi lát nữa ta tìm đại phu tới nhìn nàng một cái.”
Bùi Dực phái người đi tìm đại phu lại đây, đại phu bắt mạch cho Thẩm Diên xong thì nói nàng có một chút cử động của thai nhi, bảo vợ chồng hai người về sau chú ý một chút.
Đại phu kê chút thuốc an thai cho Thẩm Diên rồi rời đi.
Bùi Dực tự mình nấu thuốc, thổi nguội rồi đút Thẩm Diên uống xong mới về Bùi phủ.
Lúc hắn đi thì nói riêng với Thẩm Diên rằng sắp tới khả năng tinh hồn không ổn định, cho nên tạm thời sẽ không qua đây, chờ mấy ngày nữa lại đến thăm nàng.
Hơn nửa tháng trôi qua, Bùi Dực đều không có tới.
Buổi sáng hôm đó, khi Thẩm Diên dùng bữa thì Bùi Dực xuất hiện.
Trong tay Bùi Dực xách theo mấy gói mứt hoa quả và bánh ngọt mà thai phụ thích ăn, chậm rãi đi vào trong viện.
Thẩm Diên hôm nay ăn uống không tốt, vừa rồi ăn một miếng cháo lại muốn nôn, sắc mặt của nàng uể oải, mặt ủ mày chau.
Nàng tùy ý thoáng nhìn qua thì nhìn thấy Bùi Dực trong viện cùng với thức ăn trên tay hắn, mắt hạnh sáng ngời, trên mặt lộ ra chút vui sướng.
Thẩm Diên đứng dậy, dùng đôi tay nhỏ nhéo áo váy hai bên, nhảy nhót đi về phía Bùi Dực, bổ nhào vào trong lòng hắn.
Nàng nhón mũi chân ôm cổ hắn, mổ lên đôi môi mỏng của hắn, mừng rỡ nói: “Phu quân, chàng đã đến rồi, Diên Diên rất nhớ chàng.”
“Nàng… Nhớ ta sao?” Bùi Dực sửng sốt, khó có thể tin nhìn Thẩm Diên nhiệt tình.
“Nhớ nha.” Thẩm Diên gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay hắn. Thật ra nàng càng muốn đồ ăn trong tay hắn hơn.
Bùi Dực kinh ngạc nhìn mái tóc đen nhánh của Thẩm Diên, hơi không rõ nguyên do.
Lần trước người phụ nữ nói chán ghét hắn, muốn hòa ly với hắn lại gọi hắn là phu quân, còn nói nhớ hắn?
Lần trước nàng đều không muốn để hắn chạm vào nàng, lần này sao còn chủ động hôn hắn?
Thẩm Diên buổi sáng không ăn được bao nhiêu, nàng hơi đói, chỉ lo nhìn chằm chằm thức ăn trên tay hắn, cũng không chú ý tới sự khác thường của Bùi Dực. o(^▽^)o