Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 69: Đêm đầu tiên




Editor: Mứt Chanh

Hắn thử vài lần, đều không thọt vào được nên hắn có hơi không kiên nhẫn.

Hắn đỡ đầu nấm cực lớn nhắm ngay cửa rừng chật hẹp của nàng, dùng sức đẩy về trước, phụt một tiếng, quy đầu đẩy ra thịt mềm chặt chẽ rồi đi vào.

"A..." Người Thẩm Diên cứng đờ, mày đẹp nhíu chặt, hít hà một hơi để giảm bớt sự đau đớn dưới thân.

Lần đầu tiên Bùi Dực làm việc này, bị mật huyệt chật hẹp của nàng cắn chặt lấy gậy th*t, xoắn chặt khiến quy đầu của hắn đau đớn rồi lại mang theo một cảm giác khoan khoái sảng khoái.

Hắn nặng nề thở hổn hển, dừng lại một lát rồi lại dùng sức thúc về phía trước.

Quy đầu cực lớn gặp phải một tầng chướng ngại, Bùi Dực không hề do dự mà dùng sức đẩy mạnh xuống trước, đâm thủng tầng lá mỏng kia rồi cắm tới chỗ sâu bên trong.

"A a... Đau..." Thẩm Diên kêu càng thống khổ hơn lúc trước.

Nàng cảm thấy hai chân y như rắng bị người ta dùng vũ khí sắc bén chẻ ra từ giữa, đường đi nhỏ hẹp chật chội bị hàng họ thô to căng cứng đến cực điểm, căng đến mức tựa như muốn vỡ ra.

Từng đợt từng đợt máu tươi từ chỗ hai người giao hợp tràn ra, nhỏ giọt lên trên khăn hỉ màu trắng. Bùi Dực nhìn lạc hồng tựa như hoa mai thì không hiểu sao trong lòng lại thoáng hiện lên một chút dịu dàng.

Niệm tình tuổi Thẩm Diên còn nhỏ, lại là lần đầu tiên nên hắn đợi một hồi lâu, mới bắt đầu chuyển động.

Nhưng đồ của hắn thô to như vậy, cho dù đợi một lát thì Thẩm Diên vẫn không thể thích ứng với kích thước của hắn. Hắn vừa động, nàng đã vô cùng đau đớn.

Nàng sợ làm hỏng hứng thú của hắn, cũng không dám ngăn cản hắn nên chỉ có thể nhỏ giọng khóc nức nở, nức nở.

Hắn nhún phần hông đẩy về phía trước, quả chuối thô to đẩy ra thịt mềm chật chội rồi cắm vào chỗ sâu bên trong, quy đầu cực lớn đâm thật mạnh vào nhụy hoa nhỏ hẹp.

"A a... Hu hu... Nhẹ chút..." Thẩm Diên bị va chạm khiến cho cả người run rẩy, cửa cổ tử cung vừa đau vừa nhức, hai chân đạp loạn trên giường.

Bùi Dực chỉ cảm thấy nàng cắn thật sự chặt, lại mút lấy, đặc biệt là cái miệng nhỏ ở sâu bên trong kia, chỗ thịt mềm đó liếm mút lấy mã mắt của đầu nấm, sảng khoái đến mức xương cụt của hắn tê dại.

Kịch liệt khoái cảm khiến hắn càng thêm phóng đãng, hắn nhún phần hông, thúc mạnh vào rút ra, lần lượt cắm vào chỗ sâu bên trong, mạnh mẽ làm cái miệng nhỏ hẹp kia.

Thẩm Diên bị hắn nện đến mức khóc không thành tiếng, cả người không ngừng run rẩy, co rút.

May mà hắn là lần đầu nên cũng không kéo dài, bị đường đi chật hẹp của nàng kẹp chặt nên đã tước vũ khí đầu hàng.

Lần đầu với đàn ông cũng không tốt đẹp chút nào, xem ở gương mặt anh tuấn đẹp mắt của Bùi Dực, Thẩm Diên tự an ủi mình tốt xấu gì cũng ngủ với trai đẹp.

Sau vài lần tiếp theo, kỹ thuật của vẫn không có tiến bộ gì như cũ, tuy rằng thời gian của hắn đã trở nên dài thêm một chút.

Chờ sau khi Thẩm Diên mang thai, Bùi Dực nghe ý kiến của đại phu xong, bận tâm đến đứa bé trong bụng nên cũng đã giảm bớt lực vì vậy Thẩm Diên mới nếm trải được niềm vui trong đó.

Số lần cả hai hoan ái càng ngày càng nhiều, làm tình cũng càng ngày càng hài hòa. Có đôi khi Bùi Dực tùy tiện xoa nắn vài cái thì Thẩm Diên cũng có thể ướt đẫm.

Bởi vì quan tâm đến đứa bé nên trong lúc lơ đãng hắn cũng biểu lộ ra dịu dàng khiến Thẩm Diên dần dần bị luân hãm.

Sau khi Thẩm Diên mang thai, nàng ăn uống không ngon miệng. Ngày ấy, nàng ói ra hai lần, cái gì cũng ăn không vô.

Bùi Dực thấy sắc mặt nàng uể oải thì phái người nấu cháo cho nàng,

Cháo được bưng lên đặt trên bàn, Thẩm Diên không ăn uống gì nhưng nàng cũng không muốn ăn.

Bùi Dực nhìn nàng một cái, sợ bỏ đói đứa bé trong bụng nên cũng không nghĩ nhiều. Hắn tiện tay bưng chén cháo kia lên, múc một muỗng đưa lên miệng nàn.

Thẩm Diên sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Bùi Dực, hắn là đang đút nàng ăn hả?

Bùi Dực thấy nàng không há mồm, hắn ngẫm nghĩ mới lấy cháo về, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó lại đưa đến bên miệng nàng, nhẹ giọng nói: "Không nóng, há miệng."

Thẩm Diên nhìn dáng vẻ dịu dàng của hắn thì ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ ra, ngậm cháo vào trong miệng.

Bùi Dực đút nàng từng muỗng từng muỗng, Thẩm Diên nghe lời ăn từng miếng từng miếng, rất nhanh một chén cháo đã thấy đáy.

Sau khi cho Thẩm Diên uống cháo, Bùi Dực lại săn sóc rót cho nàng một chén nước để làm ấm họng.

Chờ Thẩm Diên uống nước xong, Bùi Dực hỏi nàng: "Còn đói không?"

"Không đói bụng." Thẩm Diên lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.