Editor: Mứt Chanh
Tô Hành Chỉ vén màn xe lên, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai với khuôn mặt u ám đang đứng trước mặt mình.
Huynh ấy khó hiểu hỏi: "Vì sao các hạ muốn cản đường của ta?"
Bùi Dực liếc Tô Hành Chỉ một cái, trong lòng cười nhạo, đây là người yêu nàng mới tìm được đấy à? Chằng qua cũng chỉ thường thôi, hơi kém hơn hắn một chút.
Bùi Dực không trả lời Tô Hành Chỉ mà hắn trực tiếp lướt qua huynh ấy, nhìn cô gái nhỏ phía sau huynh ấy.
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên chăm chú, vươn lòng bàn tay không bị thương về phía nàng, chậm rãi mở miệng: "Thẩm Diên, lại đây, chúng ta về nhà."
Thẩm Diên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông đó, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng. Nàng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái đi, từ từ dịch người mình ra trốn phía sau Tô Hành Chỉ.
Nàng không muốn trở về, nàng thật vất vả mới thoát ra, không muốn lại chết thảm ở trong thiên viện quạnh quẽ kia nữa.
Thấy Thẩm Diên vẫn luôn núp sau lưng Tô Hành Chỉ, lại không đáp lại hắn, Bùi Dực lập tức hơi tức giận, hắn giận dữ nói: "Thẩm Diên, lại đây."
Thẩm Diên lắc đầu, nàng khẽ nói: "Không, ta sẽ không trở về."
Sắc mặt của Bùi Dực càng thêm u ám, hắn vươn bàn tay to về phía trước muốn kéo Thẩm Diên.
Tô Hành Chỉ dùng sức thoát khỏi cánh tay của Bùi Dực, sắc mặt huynh ấy cũng có hơi không tốt, mắt lạnh nhìn Bùi Dực, lạnh giọng nói: "Các hạ là người phương nào? Vì sao vừa tới đã động tay động chân với em họ ta?"
Bùi Dực dời tầm mắt về nhìn huynh ấy, ánh mắt kiên định, từng câu từng chữ, âm vang mạnh mẽ nói: "Ta là chồng của nàng ấy."
"Chồng?" Người Tô Hành Chỉ cứng đờ, kinh ngạc quay đầu lại, khó có thể tin mà nhìn Thẩm Diên, em họ huynh ấy gả chồng rồi sao?
"Không phải." Thẩm Diên lắc đầu giải thích: "Muội đã xé khế bán mình, muội không phải là thiếp của hắn, hắn cũng không phải là chồng của muội."
Quan phủ có quy định là cưới vợ phải đăng ký hôn thư. Nạp thiếp, nếu là lương thiếp, cũng có thư nạp thiếp.
Nhưng nếu là nô thiếp hèn mọn thì có thể tùy ý tặng người qua tay, quan phủ sẽ không đăng ký, chỉ có một giấy khế bán mình mà thôi.
Lúc trước, Bùi Dực vốn không muốn nạp thiếp, hắn không thích Thẩm Diên. Bởi vì thân phận của Thẩm Diên hèn mọn nhu thế nên hắn cũng không nâng nàng thành lương thiếp. . ngôn tình hay
Cho nên hắn chỉ có một tờ khế bán mình là có thể chứng minh Thẩm Diên là vật sở hữu của hắn.
Nhưng Thẩm Diên trộm lấy khế bán mình rồi xé đi, hiện tại Bùi Dực đã không có chứng cứ có thể chứng minh Thẩm Diên là thiếp của hắn.
Nếu nàng liều chết không từ, không muốn trở về với hắn thì hắn có thể làm gì nàng đây?
Thẩm Diên nắm ống tay áo của Tô Hành Chỉ, đau khổ cầu xin: "Anh họ, muội không muốn đi với hắn, muội bị ép buộc, không phải muội tự nguyện làm thiếp của hắn. Anh họ, huynh nhất định phải cứu muội."
Tô Hành Chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Diên, giọng nói ấm áp trấn an nàng: "Đừng sợ, nếu muội không muốn đi với hắn thì biểu ca nhất định sẽ che chở muội."
Huynh ấy trấn an Thẩm Diên xong thì sắc mặt lạnh lùng nhìn Bùi Dực: "Nếu các hạ không có công văn có thể chứng minh muội ấy là thiếp của ngươi, còn mời tự mình rời đi đi."
Bùi Dực nhìn gương mặt nhỏ đẫm lệ của Thẩm Diên thì nhất thời hơi hối hận. Lúc trước hắn không nâng nàng thành lương thiếp, ít nhất quan phủ sẽ đăng ký lương thiếp, hắn đem người về cũng dễ dàng rồi.
Hiện tại, không có khế bán mình, nàng có chết cũng không thừa nhận, ngoại trừ cướp trắng trợn thì hắn tạm thời còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Bùi Dực nháy mắt với người hầu trên lầu, bảo gã mau xuống dưới.
Tô Hành Chỉ cũng là người có mắt nhìn, huynh ấy đẩy Bùi Dực ra, nói với mã phu: "Đừng động hắn, lái xe đi mau."
Mã phu nghe vậy, cầm lấy roi vung trên lưng ngựa, vội vàng đánh xe ngựa rời đi.