Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 41: Qua đêm ở trong phòng nàng




Editor: Mứt Chanh

Nam Dương, nhà họ Tô.

Giờ sửu, màn đêm sâu thẳm, tối đen như mực.

Thẩm Diên ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh thì nghe thấy giọng nói trẻ con non nớt của Tô Uyển: "Cô ơi, mau mở cửa, Uyển Uyển muốn ngủ với cô."

Tiếng đập cửa từng trận liên tiếp, Thẩm Diên bị đánh thức. Nàng nheo đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mà đứng dậy, tiện tay lấy áo ngoài khoác trên vai rồi đi mở cửa.

Mới vừa mở cửa ra, Tô Uyển đã nhào vào lòng nàng.

Thẩm Diên buồn ngủ mơ màng, vẫn chưa tỉnh táo nên đứng không vững lắm. Nhất thời chưa chuẩn bị kịp đã bị sức nặng của Tô Uyển đụng phải ngã ra sau.

"Ôi..." Thẩm Diên kêu lên.

Tô Hành Chỉ thấy thế thì lập tức vươn bàn tay to túm chặt nàng, vốn muốn kéo nàng lại nhưng không biết sao trọng tâm của Thẩm Diên lại lùi về sau.

Hơn nữa trong lòng nàng còn ôm Tô Uyển, trọng tâm càng chuyển về phía sau, liên đới huynh ấy cũng ngã theo.

Thấy không túm lại được, Tô Hành Chỉ lập tức lao về trước kéo Thẩm Diên vào lòng, bản thân thì lót ở dưới người nàng.

"Rầm" một tiếng, người đàn ông ôm người phụ nữ cùng nhau ngã xuống đất.

Vóc dáng Tô Uyển nho nhỏ, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, động tác cũng nhanh nhạy. Lúc sắp rơi xuống đất thì con bé bất ngờ lăn về phía trước chạm đất, cũng không bị té.

Con bé ngồi dưới đất, nhìn cha và cô đang chồng lên nhau thì lập tức hơi xấu hổ che mắt lại, đồng thời cũng hơi ảo não.

Có phải bé gặp rắc rối rồi hay không, hại cô té ngã, đợi lát nữa cha sẽ phải răn dạy bé.

Tô Hành Chỉ ôm lấy cô gái mềm mại đáng yêu trên người, lòng bàn tay to đặt trên eo nàng, cơ thể hai người thân mật dính sát vào nhau.

Ngày mùa hè nóng bức, phía nam càng nhiều hơn phương bắc. Lúc đi ngủ Thẩm Diên mặc rất ít, phía trên mặc một cái yếm màu hồng, phía dưới mặc một chiếc váy mỏng rộng thùng thình.

Vừa rồi lúc đứng dậy, nàng chỉ khoác áo ngoài mỏng manh. Hiện tại, bầu vú căng phồng áp sát vào ngực người đàn ông, bị đè ép đến thay đổi hình dạng.

Da thịt trắng nõn của người phụ nữ trước mắt ánh vào mi mắt, mùi sữa thơm nồng và ngọt ngào trào dâng trong hơi thở của Tô Hành Chỉ. Ánh mắt huynh ấy hơi biến hóa, cầm lòng không đậu mà nuốt nước miếng.

"Em họ." Tô Hành Chỉ vỗ lên lưng Thẩm Diên, giọng nói tựa như hơi khàn khàn: "Muội có khỏe không?"

Thẩm Diên cong chân cử động, muốn bò dậy nhưng rồi lại đột nhiên ngã trở về. Nàng nhíu mày nói: "Anh họ, hình như muội bị trẹo chân, đứng dậy không nổi."

Tô Hành Chỉ dùng sức chống người dậy ôm Thẩm Diên ngồi dậy, hắn vươn hai tay đến dưới nách và mông nàng, chặn ngang bế nàng lên rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.

"Chân nào bị trẹo?" Tô Hành Chỉ hỏi.

"Chân phải."

Tô Hành Chỉ cởi vớ chân phải Thẩm Diên, dùng lòng bàn tay to xoa lên đôi bàn chân trắng nõn và nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng hỏi nàng: "Nơi này có đau không?"

"À... Dạ." Thẩm Diên nũng nịu ưm.

Tô Hành Chỉ ấn vào chỗ kia, hắn nắm cổ chân của Thẩm Diên rồi dùng sức nắn sang phải, muốn xác định vị trí cần giúp.

"Răng rắc" một tiếng.

"A... Ô ô... Anh họ, đau quá, huynh tính sai hướng rồi phải không?" Thẩm Diên cắn môi dưới, đau đớn khẽ gọi ra tiếng.

Tô Hành Chỉ đột nhiên hơi xấu hổ, bên tai thoáng hiện lên một vệt đỏ ửng, huynh ấy vội vàng nói xin lỗi: "Em họ, xin lỗi, hình như biểu ca nhớ lầm phương pháp, ngày mai, biểu ca mang muội đi tìm đại phu nhìn một cái."

Lúc trước huynh ấy cũng giúp đỡ người khác theo cách tương tự, nhưng đối phương là đàn ông to lớn, cũng không biết chân cô gái này có gì khác với chân người đàn ông to lớn kia, lần này vì sao lại không có tác dụng nhỉ?

Thẩm Diên hít vài hơi mới giảm bớt đau đớn, nàng ân cần nói: "Anh họ cũng không phải cố ý, không trách anh họ được."

Tô Uyển đứng ở bên cạnh, thấy dáng vẻ của Thẩm Diên rất thống khổ nên con bé vươn bàn tay nhỏ đến trước mặt Thẩm Diên, hoảng loạn tự trách nói: "Cô ơi con xin lỗi, đều là Uyển Uyển không tốt, cô đánh Uyển Uyển đi."

Thẩm Diên thấy gương mặt nhỏ trắng nõn của Tô Uyển nhăn lại, hốc mắt hồng hồng đều sắp khóc cả rồi, sao mà nỡ đánh mắng nó.

Nàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Uyển, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không trách Uyển Uyển, Uyển Uyển cũng thích cô nên mới ôm cô."

Hiện giờ, trời đã tối đen, giơ năm ngón tay ra cũng không thấy, y quán cũng không mở cửa.

Tô Hành Chỉ nghĩ ngày mai dậy sớm mang Thẩm Diên đi xem đại phu.

Tô Uyển tuổi còn nhỏ, không chịu nổi cơn buồn ngủ nên con bé đứng một hồi ở mép giường thì bắt đầu gật đầu lia lịa, mơ màng sắp ngủ.

Thẩm Diên đau lòng cho con bé, nói với Tô Hành Chỉ: "Anh họ bế Uyển Uyển lên đây đi, để con bé ngủ ở trên giường muội."

Tô Hành Chỉ nhìn dáng vẻ con gái mệt rã rời, cũng không từ chối nên ôm con nhóc lên.

Thẩm Diên giờ phút này bị trẹo mắt cá chân, cử động cũng không tiện nên Tô Hành Chỉ sợ nàng ban đêm có yêu cầu gì đó.

Hắn dém xong góc chăn cho Thẩm Diên và Tô Uyển thì ngồi ở mép giường, dựa vào tay vịn nói: "Em họ, muội với Uyển Uyển ngủ đi, huynh ngồi ở chỗ này canh hai người, có việc có thể gọi huynh."

"Dạ, anh họ cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Sau khi Thẩm Diên mang thai thì rất thích ngủ, hiện giờ đã khuya rồi, nàng thật sự không chịu nổi nữa nên nói xong thì ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tô Cảnh Hành mới vừa đứng dậy mở cửa, trùng hợp nhìn thấy cửa phòng đối diện của Thẩm Diên cũng được mở ra.

Tô Hành Chỉ mặc áo lót đêm qua đi ra từ bên trong.

Tô Cảnh Hành nhìn thấy anh cả nhà mình ăn bận không chỉnh tề đi ra khỏi phòng của em họ thì đột nhiên ngơ ngẩn.

Chờ Tô Hành Chỉ đến gần, hắn trầm giọng hỏi: "Đại ca, đêm qua huynh ở một đêm trong phòng em họ sao?"

"Phải..." Bên tai Tô Hành Chỉ lại hiện lên một vệt đỏ, hắn sợ em trai biết tai nạn xấu hổ mình vặn chân con gái nhà người ta bị thương thì không muốn nhiều lời, trực tiếp lướt qua Tô Cảnh Hành, về phòng mình thay quần áo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.