Bùi Dực biết bản thân sắp chết đi, đây đã thành kết cục đã định, ông cũng thản nhiên tiếp thu kết quả này.
So với kiếp trước cô độc sống quãng đời còn lại, kiếp này có thể hạnh phúc yên vui vượt qua ba mươi năm với Thẩm Diên, ông đã rất thỏa mãn.
Chỉ là trong lòng ông vẫn không bỏ được Thẩm Diên, về sau ông không còn nữa, mỗi ngày ai sẽ cưng bà, nuông chiều bà đây?
Cho dù đã qua ba mươi năm, Diên Diên của ông vẫn xinh đẹp như vậy, năm tháng rất khoan dung với bà, không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên mặt bà.
Bùi Dực vuốt ve gương mặt trắng nõn của Thẩm Diên, lau đi nước mắt trên mặt bà, từ từ mở miệng: “Diên Diên, lại khóc… trông khó coi, đôi mắt… cũng gần sưng thành hạch đào.”
“Phu quân, đừng nói chuyện, ông nằm nghỉ cho khỏe, tôi để Nhiên Nhi đi gọi thái y tới nữa.” Thẩm Diên khẽ vuốt bộ ngực phập phồng của Bùi Dực, cho ông thuận khí.
“Không cần đi.” Bùi Dực vẫy tay với Bùi Nhiên đang đứng ở một bên: “Nhiên Nhi lại đây.”
Bùi Nhiên đi ra phía trước, uốn gối ngồi xổm trước giường, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, có lẽ là vừa rồi lén khóc ở bên ngoài.
“Cha, con đây.” Bùi Nhiên mở miệng, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Bùi Dực nắm tay Bùi Nhiên rồi dặn dò hắn: “Nhiên Nhi, cha phải đi, con là anh lớn trong nhà, về sau phải chăm sóc mẹ thật tốt, giúp đỡ em trai em gái nhiều hơn. Cha nhất định không buông được mẹ con, bà lẻ loi sống một mình, cũng quá đáng thương. Nếu bà muốn tìm bạn già, con tìm kiếm, giúp bà tìm người đáng tin cậy, đừng để cho người khác ức hiếp bà.”
Bùi Nhiên chịu đựng chua xót trong xoang mũi, gật đầu đồng ý: “Dạ, Nhiên Nhi cẩn tuân dạy bảo của cha.”
“Nói cái gì mê sảng thế, tôi mới không cần tái giá, cái ông già này, người còn chưa chết đã đẩy tôi ra bên ngoài… Hức… Người xấu….” Thẩm Diên quen thói nâng tay lên muốn đấm lên ngực Bùi Dực, rồi lại đột nhiên dừng lại, chậm rãi thả xuống dưới.
E là ông không thể nhận lấy đùa giận của bà giống như trước kia nữa.
Thẩm Diên dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhỏ giọng nức nở: “Phu quân, ông còn nhớ rõ khi chúng ta thành thân, ông nói gì không? Ông nói ‘ có phúc cùng hưởng, chết chôn cùng huyệt ‘, chúng ta chết cũng phải ở bên nhau. Đời này tôi chỉ gả cho một chồng, cho dù ông không còn nữa, tôi cũng sẽ không gả. Mênh mang biển người này, cuối cùng cũng không tìn thấy người thứ hai yêu tôi hơn ông.”
Hốc mắt Bùi Dực ướt át, trong lòng rất cảm động. Thì ra Diên Diên cũng yêu ông, nhiều năm như vậy, ông nỗ lực cũng không uổng phí.
“Được, không gả, đều tùy Diên Diên. Diên Diên muốn như thế nào thì như thế đó.” Giọng điệu Bùi Dực cưng chiều, đâu có lẽ là lần cuối cùng ông cưng chiều bà.
Bùi Dực biết thời gian của bản thân không nhiều lắm, ông vẫy tay với Bùi Lễ và Bùi Uẩn ở phía sau Thẩm Diên: “Lễ nhi, Uẩn nhi lại đây.”
Bùi Lễ, Bùi Uẩn tiến lên. Giống như Bùi Nhiên, uốn gối ngồi xổm trước giường, bọn họ trăm miệng một lời: “Cha.”
Hai người đều là hốc mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào.
Bùi Dực đặt tay Bùi Nhiên ở trong lòng bàn tay, lại đặt lên trên Bùi Lễ, cuối cùng là Bùi Uẩn, “Ba các con đều là những đứa con thông tuệ. Cha tin tưởng, cho dù cha không còn nữa, các con cũng có thể rất khá. Về sau ba anh em phải đoàn kết, cho nhau giúp đỡ, thay cha chăm sóc mẹ cho tốt.”
“Dạ, bọn con sẽ.” Ba người sôi nổi gật đầu.
Bùi Dực nói xong, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Diên. Khóe môi ông khẽ nhếch, nâng cánh tay lên muốn sờ gương mặt bà. Mới vừa nâng lên giữa không trung lại đột nhiên vô lực trượt xuống.
“Phu quân…”
“Cha…”
Trong phòng vang lên tiếng khóc cực kỳ bi ai của Thẩm Diên và bọn nhỏ.
Vĩnh An năm 36, vào ngày bảy tháng chín, giờ Hợi, Bùi thừa tướng mất.
Bệ hạ tưởng nhớ Bùi thừa tướng cả đời thanh chính liêm khiết, chiến tích xuất sắc, nhiều lần vì quốc gia đại sự bày mưu tính kế, trợ giúp sáng lập “Vĩnh An thịnh thế” nên đặc biệt hạ chỉ, vì cử hành quốc tang, cả nước ai cũng thương tiếc ba ngày.
Vào ngày hạ táng quan tài gỗ, Thẩm Diên khóc cực kỳ bi thương, suýt nữa ngất đi. Một khi chôn, sau này bà sẽ không còn được gặp lại Bùi Dực nữa.