Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 127: Chào cờ




Sau khi trở về từ chùa Long Ẩn, Thẩm Diên không giận Bùi Dực nữa.

Có lẽ do ngày ấy thẳng thắn, thiệt tình thổ lộ khiến nàng buông xuống khúc mắc, ngăn cách giữa hai người tan rã trong một đêm. Cho dù thân mật với Bùi Dực thì nàng cũng sẽ không cảm thấy thẹn thùng.

Thẩm Diên nghĩ thông suốt một chuyện: con người không hoàn mỹ, nhân vô thập toàn.

Trên thế giới này nào có ai thập toàn thập mỹ, cho dù Bùi Dực có rất nhiều khuyết điểm nhỏ thì nàng cũng không nên ghét bỏ hắn như vậy.

Đàn ông ba mươi, vừa mới bắt đầu biết được chuyện giường chiếu nên kinh nghiệm không đủ, đó là dự kiến bên trong. Nàng không nên bừng cơn lửa giận với hắn như vậy.

Hắn yêu nàng là thật sự, phần tình yêu sâu đậm này đủ để đền bù mọi khuyết điểm ngẫu nhiên của hắn.

Hắn đã thiếu hai mươi năm dương thọ, nàng không nỡ lại để hắn chịu khổ.

Quãng đời còn lại ngắn ngủi này nên vượt qua với hắn, không nên lãng phí bên trong cơn giận.

*

Ban đêm.

Trong phòng ngủ.

Sau khi Thẩm Diên dỗ con trai đi vào giấc ngủ, nhìn lướt qua Bùi Dực còn đang nương ánh nến phê duyệt công văn thì trong lòng thương tiếc.

Nàng nhẹ nhàng đi qua đó, tiến sát vào trong lồng ngực hắn, ôm cổ hắn rồi dịu dàng khuyên nhủ: “Phu quân, đêm đã khuya rồi, ánh nến này u tối, dễ dàng tổn hại đến đôi mắt, chàng ngủ sớm một chút, ngày mai lại xử lý nha.”

Bùi Dực gác giấy bút xuống, cụp mắt nhìn nàng, mặt mày trở nên nhu hòa, “Được, nghe Diên Diên, chúng ta đi ngủ.”

Hắn vươn cánh tay dài chặn ngang bế Thẩm Diên lên, nhắm thẳng giường mà đi đến.

Nhẹ nhàng đặt Thẩm Diên lên trên giường, Bùi Dực dịch góc chăn cho nàng xong thì nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ.

Thẩm Diên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo soi xuống căn phòng rõ ràng, sườn mặt hắn bị ẩn trong bóng tối được phác hoạ càng thêm lập thể. Nàng dịch người dựa sát vào hắn, nhẹ nhàng tiến vào trong lòng hắn.

“Làm sao vậy?” Nhận thấy được động tĩnh của Thẩm Diên, Bùi Dực mở mắt ra rồi nhỏ giọng hỏi nàng.

Thẩm Diên dụi vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nũng nịu nói: “Phu quân, chàng không có ôm ta á.”

Trước kia lúc hai người không cãi nhau, buổi tối đi ngủ, hắn đều sẽ ôm nàng, hơn nữa là kiểu ôm thật sự chặt, dường như là sợ nàng chạy.

Nhưng hiện tại, bọn họ đã làm hòa nhưng hắn cũng không chủ động ôm nàng, nàng ngược lại hơi không quen.

Bùi Dực cho rằng Thẩm Diên còn đang nổi nóng cho nên mới không dám ôm nàng. Nếu nàng chủ động mở miệng thì hắn không còn lo lắng gì nữa.

Hắn vươn cánh tay dài vòng lấy vòng eo thon của nàng, ôm chặt nàng, cúi người hôn một cái lên vầng trán trắng nõn của nàng rồi dịu dàng nói: “Diên Diên, ngủ đi.”

“Dạ.”

Thẩm Diên gối lên cánh tay có lực của hắn, ngửi được hơi thở mát lạnh trên người hắn thì cảm thấy rất an tâm, chỉ chốc lát đã ngủ rồi.

Cho dù là đoạn thời gian hai người cãi nhau kia, nàng cũng loáng thoáng có chút ấn tượng, bản thân ngủ đến mơ mơ màng màng, một khi ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người hắn thì không tự chủ được lăn đến trong lòng hắn.

Đây là thói quen được nuôi dưỡng lâu nay, có lẽ cả đời này sẽ không bỏ được.

Thì ra trước khi phát hiện thì nàng đã ỷ lại vào hắn thật sâu.

Một đêm chẳng mộng mị, vợ chồng hai người thân mật ôm nhau ngủ thật sự ngon lành.

Sáng sớm, ánh bình minh sáng ngời, chân trời hiện ra bụng cá trắng.

Thẩm Diên cảm thấy phía bên dưới bị thứ nào đó cưng cứng nong nóng đè lên hơi khó chịu. Nàng dần dần mở mắt ra, đập vào mắt là đường quai hàm cưng cứng của hắn.

Bùi Dực còn chưa tỉnh nhưng vật nam tính của hắn lại thật sự có sức sống bừng bừng, hẳn là buổi sáng hắn vô ý thức cương cứng.

Hắn ôm thật sự chặt, vật dưới quần kia của hắn vừa nóng vừa cứng. Phía dưới hai người cách một tầng áo lót mỏng kề sát bên nhau, Thẩm Diên đều bị bịt ra một thân mồ hôi nóng.

Nàng vặn bung hai tay hắn siết chặt ở trên eo, muốn từ từ đứng dậy khỏi lồng ngực hắn.

Khi đứng dậy, bởi vì quá mức cẩn thận, ngược lại biến khéo thành vụng. Lúc được nửa đường thì đột nhiên trọng tâm không vững, cơ thể nghiêng xuống ngã thẳng vào người hắn.

Cái mông tròn trịa mềm mại của nàng vô tình trùng hợp ngồi trên hông hắn, củ khoai to sung huyết cương cứng bị nàng ép tới kịch liệt run lên hai cái.

“Hừ…” Bùi Dực nhíu mày kêu lên một tiếng, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi nóng. Hắn mở mắt ra, mê mang nhìn Thẩm Diên, giọng nói trầm thấp mất tiếng: “Diên Diên, làm sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.