(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người cùng tới sảnh ngoài, Bùi Nhiên được nha hoàn ôm vào trong ngực, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Bùi Dực thì duỗi tay nhỏ, kích động kêu to lên: “Dính… dính dính… Ôm…”
Nó còn chưa nói rành lắm, chỉ biết nói từ mơ hồ, vẫn là Bùi Dực ngày thường dạy nó rất lâu mới học được một lát
Trong lòng Bùi Dực hơi được an ủi, chỉ có con trai là trong lòng không có khúc mắc thích hắn. Không giống mẹ nó, trong lòng thiên vị một người đàn ông khác.
Bùi Dực duỗi tay ôm con trai lại đây, vui mừng hôn lên khuôn mặt nhỏ núng nính của nó.
Thẩm Diên đi theo Bùi Dực vào chỗ ngồi, nàng ngồi ở bên cạnh hắn, đặt chén cơm tới trước mặt hắn cho hắn.
“Phu quân, chàng đói bụng một ngày, mau ăn cơm chút đi, đem Nhiên Nhi cho thiếp.” Thẩm Diên giơ tay đi ôm con trai, nhưng Bùi Dực không buông tay.
Hắn nhẹ ngước cằm, ngạo nghễ liếc nhìn đồ ăn trên bàn, tiếp theo, có thâm ý khác nhìn Thẩm Diên một cái.
Thẩm Diên nhìn Bùi Dực lại nhìn đồ ăn thì lập tức ngầm hiểu.
Vô luận là Bùi Dực kiếp trước hay là Bùi Dực kiếp này, khẩu vị ăn uống của họ đều tương đồng.
Thẩm Diên nhớ rõ Bùi Dực thích ăn cá, nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt cá hồi thơm ngon đặt vào trong chén hắn.
Bùi Dực nhíu mày, vẫn hơi không được vui, hắn cảm thấy Thẩm Diên không hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của hắn.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nhìn Thẩm Diên một cái rồi mở miệng ra, dáng vẻ gào khóc đòi ăn.
Thẩm Diên cảm thấy Bùi Dực lại được voi đòi tiên, ngoại trừ đút con trai ăn ra nàng còn chưa đút ai ăn cơm. Nàng hắng giọng, uyển chuyển từ chối: “Phu quân, chàng đã gần 31.”
Ý tứ là hắn một đống tuổi rồi mà còn muốn người khác đút hắn, cũng không biết xấu hổ.
Bùi Dực da mặt dày nói: “Ta ôm Nhiên Nhi nên không lấy tay ra được. Nếu nàng đã không muốn đút thì thôi, bây giờ ta không đói bụng, không ăn cũng được.”
Có một lời đe dọa trong lời nói của người đàn ông, ước chừng là nàng không đút, ta sẽ không ăn, tiếp tục bị đói.
Thẩm Diên bất đắc dĩ nhìn hắn, cuối cùng là thỏa hiệp cầm lấy đôi đũa, róc hết xương cá lại đưa thịt cá đến bên miệng hắn.
Bùi Dực há mồm ăn miếng thịt cá rồi bắt đầu chỉ huy Thẩm Diên, hắn dùng cằm chỉ vào thức ăn trên bàn: “Đừng lấy thịt cá, kẹp miếng thịt ngỗng á… Rau xanh cũng thêm một chút… Ăn miếng đậu hủ đi…”
Bùi Dực chỉ loại nào, Thẩm Diên sẽ gắp loại đó cho hắn, đến cuối cùng, đồ ăn trên bàn cơm cũng không còn hơn phân nửa.
Bùi Dực nuốt miếng cơm cuối cùng trong miệng xuống, hắn ợ lên: “Ợ… Diên Diên, đút ta uống chút canh gà.”
Thẩm Diên bưng canh gà lên, múc một muỗng đút cho hắn, trong miệng lại là giễu cợt: “Không phải phu quân nói không đói bụng sao?Sao ăn nhiều như vậy?”
“Khụ khụ…” Bùi Dực thiếu chút nữa bị canh gà làm cho sặc, hắn ngập ngừng nói: “Ta… Ta vốn không muốn ăn, gặp nàng hiền huệ hầu hạ ta như thế nên không đành lòng từ chối ý tốt của nàng.”
Thẩm Diên múc một muỗng canh đầy đưa đến bên môi hắn, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phu quân thật là dịu dàng săn sóc, Diên Diên còn phải cảm ơn chàng có phải hay không?”
“Ực…” Bùi Dực nuốt canh gà vào, liếc mắt nói qua loa: “Diên Diên quá khách khí, nhưng nếu nàng muốn cảm ơn thì phu quân cũng sẽ không từ chối.”
Đút xong miếng canh gà cuối cùng, Thẩm Diên nặng nề đặt chiếc bát rỗng xuống bàn, trong lòng thở hồng hộc.
Người đàn ông này sai khiến nàng thực sự thuần thục lắm đấy.
Còn muốn nàng cảm ơn hắn sao? Nằm mơ đi!
Nếu không phải thật sự cảm thấy ngày hôm qua bản thân làm hơi quá mức thì Thẩm Diên mới mặc kệ hắn có đói bụng hay không.
Hiện tại cơm cũng đút xong rồi, nàng mới không muốn tiếp tục hầu hạ hắn.
Thẩm Diên bế con trai lên từ trong lòng Bùi Dực, lạnh nhạt nói: “Phu quân ăn no rồi, Diên Diên không ở với chàng nữa.”
Nàng nói xong thì ôm Bùi Nhiên nhắm thẳng vào phòng ngủ, Bùi Dực còn chưa phản ứng lại thì trong lồng ngực đã trống rỗng, trước mắt chỉ nhìn thấy bóng dáng đi xa của nàng.
“Haiz.” Bùi Dực lau khóe miệng dính đầy nước canh, sâu kín thở dài.
Hôm qua nàng lừa gạt hắn như thế, chỉ đổi lấy một bữa cơm, hiện tại nàng lại không muốn để ý đến hắn sao?
Nàng không có một chút nào thích hắn à? Chỉ bởi vì linh hồn lưu trú trong thân thể hắn, cho nên nàng không thể không buộc chặt bên người hắn sao?
*
Bóng đêm tối dần, sau khi rửa mặt, Bùi Dực cũng trở về phòng ngủ.
Ngoài phòng tối đen như mực, ngẫu nhiên vang lên tiếng côn trùng kêu.
Thẩm Diên dỗ con trai đi vào giấc ngủ xong thì nàng ngáp một cái, quay người lại đã nhìn thấy Bùi Dực bên bàn sách.
Dưới ánh nến mờ ảo, hắn mặc áo lót màu trắng, cúi đầu, nghiêm túc sao chép, có mấy phần dáng vẻ của văn nhân mặc khách phong độ tri thức.
Cả một ngày, hắn đến cùng đang viết cái gì vậy?
Thẩm Diên hơi tò mò, nàng đi đến phía sau hắn, lên tiếng hỏi: “Này đều đã trễ thế này, chàng đang viết cái gì thế? Không còn sớm nữa nghỉ ngơi đi, quấy rầy thiếp với Nhiên Nhi, vậy tự chàng đi thư phòng ngủ.”
Bùi Dực nghe tiếng quay đầu lại, túm chặt lấy cổ tay Thẩm Diên, kéo nàng vào trong lòng mình rồi nhỏ giọng nói: “Ngày mai, chúng ta lại cử hành tiệc cưới một lần nữa.”
Thẩm Diên nhìn lên trên bàn, nhìn đến trang giấy với nét mực chưa khô, mới phát hiện là thiệp mời dùng cho ngày cưới.
Nàng lắc đầu từ chối: “Hôm qua chúng ta mới vừa thành thân, ngày mai lại thành thân, người khác không chừng nghĩ hai ta có bệnh ấy chứ? Êm đẹp, vì sao phải tổ chức hai lần tiệc cưới? Hơn nữa, chàng không phải rất tiết kiệm sao? Phô trương lãng phí như vậy không tốt.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");