Khi nha hoàn đặt mâm thức ăn xuống, Bùi Dực vẫn ngoan cố viết bút lông. Hắn liếc mắt nhìn thức ăn rồi lại dời về trên giấy: “Ai bảo ngươi đưa lại đây?”
Nha hoàn: “Hồi tướng gia, là phu nhân bảo đưa.”
“Phu nhân đâu?”
“Phu nhân và thiếu gia đang ngắm hoa ở Nhã Uyển.”
“Ngắm hoa?” Bùi Dực nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn đói bụng cả buổi sáng bị nàng làm cho tức giận ngay cả cơm cũng ăn không vô, thế mà nàng còn có tâm tình ngắm hoa.
Nàng vốn dĩ không quan tâm sống chết của hắn, chỉ thiên vị với cô hồn trong thân thể hắn kia có phải hay không?
Được thôi, vậy thì bỏ đói hắn, xem cô hồn kia ký thác với nơi nào.
Bùi Dực xua tay với nha hoàn, giọng điệu lạnh băng: “Đem cơm xuống, không có dặn dò của ta, không cho phép tiến vào quấy rầy ta.”
Bùi Dực tung hoành quan trường nhiều năm, khí chất mạnh mẽ, nói chuyện uy phong lẫm liệt, nha hoàn không dám không từ, ngoan ngoãn đem cơm đi xuống.
Tới giờ Dậu, lúc chuẩn bị dùng bữa tối, Thẩm Diên mới từ chỗ nha hoàn biết được Bùi Dực lại một ngày chưa ăn cơm.
Hắn hiện tại còn đang ngây người trong thư phòng, không rời khỏi phòng nửa bước.
Thẩm Diên để nha hoàn trông đứa nhỏ, xoay người vội vã đi đến thư phòng.
Lúc cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Dực nhíu mày, vẫn chưa ngẩng đầu, còn đang cúi đầu viết gì đấy.
Hắn lạnh giọng quát lớn: “Làm càn, không phải ta đã nóikhông có căn dặn của ta, không cho phép tiến vào sao?”
Thẩm Diên hơi sửng sốt, hai chữ “Làm càn” này nàng đã khá lâu không nghe thấy, trước kia, Bùi Dực thích nói hai chữ này với nàng.
Thỉnh thoảng đều là lúc nàng khiêu khích hắn, làm lơ quyền uy của hắn, hắn giận đến mức lấy thân phận áp nàng, lời nói khi răn dạy nàng.
Thì ra đã lâu rồi hắn không nổi giận với nàng.
“Phu quân, thiếp tới gọi chàng đi dùng bữa.” Thẩm Diên đến gần Bùi Dực, nhẹ giọng nói.
Tay Bùi Dực hơi khựng lại, hiển nhiên hơi kinh ngạc. Hắn gác bút xuống, không lý do nói một câu: “Vừa rồi không phải ta mắng nàng.” Hắn tưởng nha hoàn.
Tuy Bùi Dực giận Thẩm Diên lừa hắn, nhưng lại không nghĩ tới muốn mắng nàng.
Hắn nhớ rõ trước kia nàng khóc rất đáng yêu, mỗi lần mắng nàng, nàng đều sẽ khóc đến mức hốc mắt đỏ bừng giống như thỏ con.
Nếu chỉ trích tàn nhẫn, không chừng nàng lại muốn bỏ nhà ra đi lần nữa, hắn không nỡ để nàng khóc lại càng luyến tiếc để nàng rời đi.
Trong lòng hắn cực kỳ ấm ức, cũng chỉ một mình hắn giận dỗi, cũng không muốn trút giận ở trên người nàng.
Bùi Dực nói xong câu vừa rồi thì không có động tĩnh gì, hắn nghiêng người, không nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn thì trong lòng nói thầm người đàn ông này còn đang tức giận đây mà.
Không khỏi nhớ tới buổi sáng hôm nay cặp mắt kia của hắn tràn đầy bi thương, hốc mắt đỏ lên, nàng suýt nữa có thể nhìn thấy những giọt nước mắt bên trong.
Nói đến cũng buồn cười, hắn cũng ba mươi mấy, một người đàn ông trưởng thành còn có thể vì việc này mà khóc, trong lòng hắn có bao nhiêu thương tâm đây?
Nhiên Nhi nhà bọn họ bản thân té ngã, đầu sưng lên một cục, cũng chưa khóc đấy nhá.
Nhưng việc này xác thật là nàng làm không đúng, vây phải nói hai ba câu ngon ngọt dỗ dành hắn mới phải.
Thẩm Diên do dự một lát mới tiến lên kéo lấy cánh tay của Bùi Dực, mềm mại nói: “Phu quân, là Diên Diên sai rồi, về sau sẽ không lừa chàng nữa, đứng dậy đi dùng bữa đi.”. ngôn tình sủng
Bùi Dực nghiêng đầu, môi mỏng mím chặt, không lên tiếng.
Hắn không thể quá dễ dỗ dành, hắn muốn nóng nảy thêm một chút.
Nếu mức độ bắt nạt hắn quá thấp, lần sau, nàng còn sẽ cùng người nọ tiếp tục ức hiếp hắn, căn bản sẽ không đau lòng vì hắn.
Trong lòng Thẩm Diên thở dài, tên già đầu này còn chơi trò con nít, khó dỗ.
Nàng tiến lên một bước, cúi người càng gần thêm một chút, tay nhỏ kéo khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi nhếch lên thật cao của hắn, nũng nịu nói: “Phu quân, đi ăn cơm đi, đói lả, thiếp sẽ đau lòng.”
“Nàng đau lòng vì ta chỗ nào.”Giọng điệu chua xót của Bùi Dực đáp lại một câu.
Thẩm Diên vừa bực mình vừa buồn cười, cùng thân thể, hắn ăn cơm no đối với bản thân không có chỗ tốt sao? Vậy cũng muốn so đo, thật là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
Thẩm Diên lại hôn hắn một cái, “Phu quân, Nhiên Nhi còn chưa ăn cơm, con nói phải đợi cha, chàng nhẫn tâm bỏ đói con sao?”
Sắc mặt của Bùi Dực khẽ nhúc nhích, nhớ tới đôi mắt tròn xoe của con với khuôn mặt nhỏ trắng nõn thì không khỏi hơi mềm lòng, hắn lại rất muốn gặp con trai.
Bùi Dực không tiếp tục giằng co với Thẩm Diên nữa, hắn đứng dậy sửa sang lại quần áo bị vò nát rồi đi với nàng ra sảnh ngoài.