Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Dương Hằng và Ieyasu ra khỏi thủ đô.
Hiện tại, cả hai đang ngồi trên một cái xe ngựa chạy băng băng trên con đường đất rộng lớn.
Nhờ có tiền, quãng đường di chuyển rất thuận lợi khiến Ieyasu cảm thán không dứt.
Lúc trước cậu và Sayo muốn đi từ chỗ này lên thủ đô phải cuốc bộ cộng với đi nhờ xe, mất thời gian một tuần.
Mà Dương Hằng chỉ cần vung tiền ra là có thể rút ngắn nó xuống còn hai ngày.
Trong hành lí của Ieyasu, rương tiền đã được gói ghém rất kĩ bằng vải, nhìn không khác gì hành lí bình thường.
Dù cho trọng lượng của nó không, nhưng Ieyasu không cần Dương Hằng gánh hộ cũng có thể tự mang.
Chứng tỏ tố chất thân thể của Ieyasu, không, phải nói là hầu hết những người ở đây đều rất cao.
Dương Hằng cũng đã phát hiện ra điều này.
Có được bọc giáp, hắn vẫn không từ bỏ việc rèn luyện thể trạng, đặc biệt khi đến thế giới này, dường như thân thể đã được khai thông.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tố chất thân thể của Dương Hằng nhẹ nhàng đột phá trị số 1.0, nếu không phải vì tiết kiệm số điểm tích lũy ít ỏi còn lại mà không thể đổi lấy vật phẩm hỗ trợ, có khi nó tăng lên phải đến 1.2 thậm chí là 1.3.
Hỏi hệ thống mới biết, điều kiện tự nhiên của thế giới này rất tốt.
Vì thế mà hạn mức để con người có thể tự rèn luyện là rất cao và xuất hiện những con quái vật giống như con địa long Tatsumi đã hạ gục trước khi lên thủ đô.
Dương Hằng và Ieyasu đang ngồi nói chuyện với nhau, thực ra phần lớn là Ieyasu nói.
Kể về tuổi thơ với Tatsumi và Sayo.
Cậu nói rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn nở nụ cười.
Trong ấn tượng của Ieyasu, Dương Hằng là người thủ đô, không những thế còn rất có tiền, còn cậu là một thiếu niên nông thôn, hai người đáng lẽ ra phải có một tầng ngăn cách vô hình với nhau.
Giống như trước đó khi cậu và Sayo được gia đình Aria lừa dối vậy.
Tuy rằng khi đó Aria và gia đình ả ta bày ra thiện ý rất lớn, nhưng cả Ieyasu và Sayo đều là người tinh tế, cảm nhận được sự ngăn cách vô hình giữa hai bên về tầm nhìn, về trải nghiệm, về địa vị.
Dương Hằng cũng như thế.
Tầm nhìn, kinh nghiệm, địa vị đều ăn đứt Ieyasu, hắn còn có rất nhiều tiền, chỉ cần chi ra một rương nhỏ là có thể cứu được cả làng cậu không bị chết đói.
Nhưng Ieyasu không cảm nhận được sự ngăn cách đó, ngược lại còn thấy thoải mái khi chung một chỗ với hắn.
Khi đó Ieyasu mới hiểu ra, thứ ngăn cách đó không phải đến từ những yếu tố bên ngoài kia, mà từ chính nội tâm.
Nhà Aria chỉ coi những người như Ieyasu và Sayo là những con thú nuôi có thể giết hay làm gì tùy thích, từ trong suy nghĩ chúng đã coi họ là không ra gì.
"Khi đó chúng em nghịch tuyết, làng nhiều tuyết lắm, trắng xóa..."
Ầm!!
Xe ngựa đột nhiên phanh gấp lại khiến thân xe xốc lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Dương Hằng rướn ra phía trước, nhìn thấy người đánh xe đang run rẩy trong sợ hãi.
Hắn cảm nhận được dòng sát khí cách đây không xa, nhìn về phía trước, cách xe ngựa mấy chục mét là một gã đàn ông to lớn, hai tay có gắn hai thanh kiếm bản to, rất dày.
Kinh khủng nhất là gã ta đang cẩm một cái đầu người vẫn còn chảy máu tung tóe, bên dưới là bộ thi thể không đầu.
Mà không phải chỉ một bộ thi thể, mà còn hai ba thi thể nữa ở đằng xa.
Còn một cái xe ngựa đã ngã ra bên đường, trên thân xe nhuốm máu.
Kẻ giết người quay đầu lại, đôi mắt long sòng sọc, cười ngoác miệng để lộ hàm răng, đặc biệt nhất là trên trán của gã ta có gắn một thứ gì đó giống như con mắt có màu xanh lá.
Khiến cho Ieyasu và ông chú đánh xe cảm thấy lạnh gáy.
Chỉ có Dương Hằng là nhíu mày.
"Ây ya, tao đã định đây là bữa cuối trước khi lên thủ đô.
Nhưng cái này là tại chúng mày đấy nhé, đã dâng tới miệng thì sao có thể bỏ qua được."
"Gã này...!coi việc giết người như bữa ăn sao??"
Ieyasu sợ hãi, cứ tưởng đi khỏi thủ đô đã thoát rồi, ai ngờ lại đụng phải kẻ ghê rợn như thế này.
Gã sát nhân vứt cái đầu qua một bên, chậm rãi tiến về phía chiếc xe, giống như đang tra tấn tinh thần con mồi.
Nhưng trái với kì vọng của gã.
Có một người bước ra khỏi xe với không một chút sợ hãi, đó là Dương Hằng.
"Ồ, đôi mắt của mày...!thật tuyệt đấy! Rực cháy! Nó làm cho tao sôi sục lên, tao quyết định rồi, mày sẽ vào trong bộ sưu tập đầu của tao!"
"Đừng có nhiều lời, sát nhân."
"Sát nhân sao? Cũng đúng đấy! Nhưng mày có thể gọi tao là Zank đồ tể!"
Dương Hằng lấy ra hai thanh kiếm, hắn đã mua nó trước đó không lâu để phòng thân trong trường hợp bình thường.
Quyền hạ tra xét được mở ra nhắm đến gã sát nhân này.
Zank đồ tể, trị số 1.8.
Khá cao, nếu chỉ nhìn trị số thì hắn sẽ không thể hạ được kẻ này nếu không có bọc giáp.
Tuy nhiên, trong một trận chiến trực tiếp, nếu trị số không thể trong nháy mắt áp đảo thì vẫn có cơ hội thắng.
Hắn chưa từng học qua đấu kiếm tiêu chuẩn, nhưng chiến đấu bằng song kiếm lâu như vậy thì Dương Hàng cũng không thể nói là gà mờ.
Đáng tiếc là A.T.A Power Armor đã bị hủy, và hắn không đủ điểm mua bộ mới, nếu không trận chiến này sẽ nắm chắc hơn.
Dương Hằng lao lên tấn công.
Một kiếm bổ dọc một kiếm quét ngang, động tác rất trôi chảy.
Còn Zank thì cũng đã đỡ được, hai thanh kiếm gắn tay liên tục duy trì công kích với tầm suất cao.
Cả hai đánh xem như ngang nhau.
Dương Hằng bật lùi lại, thể chất của tên Zank đồ tể này là 1.3, mạnh hơn hắn khá nhiều nhưng vẫn có thể kham được, trong trận giao chiến không rơi vào thế hạ phong.
Chỉ là tên này rất quái, Dương Hằng cảm giác tên này không phải là một bậc thầy võ thuật hay kiếm thuật gì cả, tuy nhiên có thể hoàn hảo đón đỡ tất cả những đòn tấn công của hắn.
Giống như toàn bộ đường đi nước bước của Dương Hằng đều bị gã nắm rõ vậy.
"Sao hắn ta lại biết nhỉ, đó là những hì mày nghĩ đúng không?"
Dương Hằng lúc này mới chú ý tới con mắt màu xanh đặt trên trán Zank.
Chính là do thứ này sao?
"Chính xác! Spected, teigu của tao.
Nó có tới năm khả năng riêng biệt, một trong số đó là đọc tâm.
Tao có thể biết được suy nghĩ của đối thủ chỉ bằng cách nhìn biểu hiện của chúng.
Độ chính xác là tuyệt đối!"
"Thế nào? Sợ phải không? Giờ đưa cáu đầu của mày cho tao!"
Ieyasu đang quan chiến cũng ngơ ra.
Đọc được suy nghĩ của người khác? Thế này thì còn đánh cái gì nữa.
"Mày vẫn không chịu thua nhỉ, thằng nhóc đằng kia biết điều hơn nhiều.
Tao có thể đọc suy nghĩ của mày, mày làm được gì chứ?"
"Tên khốn..."
Ieyasu nắm chặt tay, tức giận một phần là vì tên sát nhân kia, một phần là vì cảm thấy mình thật vô dụng, không thể giúp Dương Hằng cái gì.
Dương Hằng cũng không có bất cứ dao động hay sợ hãi nào.
Lại lần nữa lao lên tấn công.
Choang!! Choang! Choang! Choang! Choang!
Lại một đợt giao chiến nữa, tình hình không khác gì khi nãy.
Lợi dụng ưu thế về sức mạnh, Zank liên tục sử dụng những đòn đâm với tốc độ cao, buộc Dương Hằng phải chuyển từ công sang thủ.
Bảo vệ được những chỗ yếu hại, nhưng da thịt bị cắt phải là điều không thể tránh khỏi.
"Cứng đầu cứng cổ! Chết đi!"
Lại một cú đâm thẳng vào cổ, hắn vắt chéo xong kiếm ra đỡ, mượn lực từ đó mà lui ra phía sau.
Trang phục trên người Dương Hằng đã rách ở một số chỗ, máu thấm ra.
Chiến đấu đối thủ có khả năng đọc suy nghĩ, từ nãy đến giờ Dương Hằng có nghĩ đến ba phương án khả thi.
Thứ nhất là để tâm trí vào trạng thái "tĩnh", thanh không toàn bộ ý nghĩ.
Thứ hai là tấn công nhanh hơn cả tốc độ suy nghĩ.
Tâm trí tĩnh lặng cần người thực hiện phải trải qua huấn luyện dài hạn như thiền định hay tu luyện mới có thể làm được, hắn hiện tại không làm được.
Tốc độ nhanh hơn suy nghĩ thì hắn đã từng làm rồi, nhưng khi đó còn Cosmic Form.
Cuối cùng chỉ còn phương án thứ ba, một đặc ân nhỏ nữa do Cosmic Cube để lại.
"Tiếp tục đánh đi, cuối cùng mày sẽ hao hết thể lực!"
"Không biết khi mà tao chặt đầu mày ra, mày có còn giữ được bình tĩnh thế này không hả?"
Zank đồ tể nhìn Dương Hằng lần nữa xông tới, teigu Spected được kích hoạt.
"Bên trái!"
Gã thầm nghĩ, cơ thể đã hoạt động, nhưng khiến gã kinh hãi là mình lại đỡ vào khoảng không.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm của Dương Hằng lướt qua phần xương sườn của gã khiến máu tươi phun ra.
Zank vội vàng lùi lại.
Khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
"Bên phải? Thế quái nào..."
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy..