"Thật mạnh mẽ!! Tiêu diệt mày sẽ đáng giá rất nhiều kinh nghiệm đấy!"
Rầm!!
Phần sàn của boong tàu bị bổ ra một vết lớn, các mảnh vụn gỗ bay tứ tung.
Tatsumi đã kịp thời nghiêng người né tránh sau đó lướt sang bên trái.
Kiếm của cậu vung từ dưới lên, ý định cắt đứt cánh tay của Daidara, nhưng gã này không phải dạng vừa, né tránh khiến cho lưỡi kiếm chỉ lướt qua da gã, để lại một chút máu.
Đợt tấn công thất bại, Tatsumi nhanh chóng lùi về phía sau.
Cái rìu kia quá nguy hiểm, cũng quá mạnh, Tatsumi không dám chắc khi đánh trực tiếp thì kiếm của mình chịu được mấy phát.
"Tao rất ấn tượng việc mày né được đòn đó trong khi vẫn bị tiếng sáo ảnh hưởng đấy.
Với lại còn khiến tao chaye máu nữa.
Quả đúng là kinh nghiệm tuyệt vời mà!!!"
"Đã thế thì tao sẽ cho mày chứng kiến cái này."
Cây rìu biến đổi, cán rìu biến mất, tách thành hai lưỡi rìu cầm tay.
Daidara ném một bên tay theo quỹ đạo cong, Tatsumi vội vàng cúi xuống tránh né, cảm nhận được lực cắt đáng sợ từ lưỡi rìu, cậu đổ mồ hôi lạnh.
Lưỡi rìu vẫn chưa kết thúc hành trình của nó, vòng lại ngay sau đó.
Tatsumi lấy thân kiếm làm vật chắn, đồng thời lấy đà lùi lại.
Choang!
Thân kiếm cùng lưỡi đao va chạm.
Tatsumi không ngạnh sức mạnh, cậu mượn sức mạnh từ lưỡi rìu và kiếm để tự đẩy mình ra xa.
"Đây chính là teigu của mày?"
"Teigu rìu đôi: Belvark.
Không phải ai cũng có thể cầm và sử dụng nó đâu."
Lưỡi rìu trở về trên tay của Daidara.
Lại một lần nữa bị gã ném đi.
Tatsumi vừa nãy nghĩ ra kế "gậy ông đập lưng ông", để lưỡi rìu tự phi vào người Daidara.
Nhưng khi cậu chú ý đến cách mà gã ta đỡ lưỡi rìu quá nhẹ nhàng, và bên tay còn lại vẫn còn một cái nữa.
Cậu quyết định từ bỏ kế hoạch này.
"Thứ này di chuyển theo chủ đích của gã này sao, vậy thì phiền toái rồi."
Choang!!
Lại một lần nữa va chạm, lần này Tatsumi không mau mắn như trước.
Dù đã cố chống đỡ nhưng lưỡi rìu bay theo một quỹ đạo quá xảo trá, cắt qua mặt của cậu, để lại một vết cắt nhỏ chảy máu.
Nhưng khi mà Tatsumi đang suy nghĩ làm cách nào để có thể phá thế bị động này.
Giọng nói của Bulat vang lên.
"Không tồi đâu, Tatsumi.
Có thể sống sót lâu như vậy trước người sử dụng teigu thù cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi đấy."
"Đại ca!"
Bulat đi đến bên cạnh cậu, còn Daidara đã thu hồi lưỡi rìu, không giấy nổi sự ngạc nhiên mà lên tiếng.
"Thằng khốn, mày vẫn còn sống hả? Tiếng sáo đó lẽ ra phải ảnh hưởng đến toàn bộ con thuyền rồi chứ!"
"Ồ, ra vậy à.
Thế thì nó vô dụng với tao rồi."
"Cái quái..."
"Nhiệt huyết đang chảy khắp cơ thể tao, không phải một tiếng sáo vớ vẩn nào đó có thể xoa dịu được!"
Bulat nở nụ cười tự tin, còn Daidara đã nhìn thấy vết thương ở bắp đùi Bulat, vừa được quấn băng và vẫn còn thấm máu.
Gã ta cười lớn.
"Thật là thú vị!!! Thú vị!!! Mày tự làm bị thương chính mình để áp chế tiếng sáo sao?"
"Tao là Bulat, thuộc Night Raid, nhưng mày có thể gọi tao là Handsome."
"Tao là người hầu của ngài Esdeath.
Daidara thuộc tam thú."
Màn giới thiệu đã xong, Bulat không quay đầu lại mà đã nhìn thẳng vào đối thủ phía trước.
"Tatsumi, hãy nhìn cách tôi chiến đấu và đốt cháy nó trong đầu cậu!"
"Đại ca..."
"Incursio!!!!"
Bulat đặt tay xuống nền đất rồi hô lớn, tiếp sau đó là ánh lửa rực cháy, bọc giáp Incursio xuất hiện từ hư không quấn lên người anh.
Anh nắm lấy cây thương màu đỏ, bổ đôi ánh lửa để lộ ra thân hình.
"Xem ra tao có thể tích lũy được một đống kinh nghiệm rồi!!"
Cầm trong tay hai lưỡi rìu, Daidara hưng phấn gào lên tấn công.
Không chỉ có gã ta, hai người còn lại của tam thú là gã trung niên tóc xám và Nyau cũng xuất hiện, tạo thành thế tam giác đồng thời vây giết Bulat.
"Đại ca!!!"
Tatsumi hét lên, những tên này quá mạnh, hơn nữa không chỉ một mà xí những ba tên.
Cậu sợ rằng đại ca sẽ không chống đỡ được, vội vàng xách kiếm lên.
"Bắt được rồi! Tao sẽ cắt đầu mày..."
Phốc!
Kẻ địch trước mặt biến mất, và đó là tất cả những gì cuối cùng Nyau nghĩ tới trước khi bị đạp trúng bụng rồi bay ra xa.
Ông trung niên tóc xám cũng gặp cảnh tương tự nhưng gã đã kịp bắt chéo tay đỡ được, lùi về phía sau.
Gã Daidara là thảm nhất, bị Bulat bắt được sơ hở, một thương cắt đôi người.
Kẻ mà vừa mới vài giây trước còn áp đảo mình giờ đã chia thành hai nửa đổ xuống sàn khiến cho Tatsumi há hốc mồm.
"Tatsumi, đây là cái mà trước kia tôi đã nói với cậu, phải luôn để ý xung quanh.
Trong một trận chiến thật sự, kẻ thù có thể núp ở bất cứ chỗ nào hòng đánh lén cậu."
Cậu vẫn chưa hết kinh ngạc, đẳng cấp của Bulat quá khác biệt, dù đó là với kẻ sử dụng teigu.
"Anh ấy vừa giết một tên, vừa khống chế cả hai tên kia.
Tất cả...!chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc!"
"Đại ca, tôi biết anh rất mạnh, nhưng không ngờ lại đến mức này đấy!"
"Ngạc nhiên lắm phải không? Khi còn là một người lính, tôi có biệt danh bách sát nhân Bulat đấy!"
"Sai rồi, chính xác là 108 người."
Một âm thanh xen vào cuộc nói chuyện của cả hai, người đàn ông trung niên tóc xám đã đứng dậy khỏi đống đổ nát do cú va đập vừa nãy, tiến về phía Bulat, vừa đi ông ta vừa nói.
"Ngươi đã có thể chống lại lực lượng đặc biệt và ngươi đã làm rất tốt."
"Teigu đó, sức mạnh đó.
Vậy ra chính là ngươi rồi, Bulat."
Bulat sửng sốt, vẻ mặt đằng sau mũ giáp hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Vùa nãy quá chớp nhoáng nên anh không nhìn kĩ.
Người trước mắt dù đã thay đổi trang phục, kiểu tóc, nhưng Bulat vẫn nhận ra đó là ai nhờ cái khí chất đó.
"Ông là tướng quân...!Liver!"
...
"Mang cho ta kẹo ngon nhất ra đây."
"Vâng...!vâng! Có ngay đây!"
Esdeath ngồi trên một chiếc ghế gỗ, trước một cửa hàng kẹo có tên trên bảng hiệu là Amaenbou.
Mà cách đó mấy chục mét, trên mái của ngôi nhà đối diện cửa hàng kẹo, Leone đang bò trên đó, chỉ là trạng thái hiện tại của cô có chút kì lạ.
Răng cắn chặt, cả người căng như dây đàn, không dám có một tia buông lỏng nào.
"Bởi vì mình đang trong trạng thái này, nên mình biết cô ta đang cố tình đi một mình để bẫy mình."
"Thứ mùi trên người cô ta thật kinh khủng, nó làm mình lạnh sống lưng."
Một giọt mồ hôi rơi xuống mái nhà.
Dù không hề muốn thừa nhận, nhưng mà cô có thể cảm giác được Esdeath ở một đẳng cấp hoàn toàn khác mà cô không thể chạm tới.
Đây chính là người mạnh nhất thủ đô, thậm chí là mạnh nhất đế quốc mà boss đã nói sao?
Leone mới đầu còn một chút không phục, nhưng mà hiện giờ cô biết Najenda không sai khi nhận định như vậy.
Thậm chí, dù là tập hợp sức mạnh của cả Night Raid, cơ hội chiến thắng cũng cực kì mong manh.
"Chết tiệt, cứ nghĩ là mình có thể giết được cô ta nếu có cơ hội..."
"...!mình thật ngây thơ, nhưng thật sự quá khó chịu! Nhưng mình phải tin vào bản năng và rút lui."
Đấu tranh tư tưởng diễn ra trong chốc lát, Leone rời đi.
Khi mà cô biến mất, Esdeath nhìn lên mái nhà đối diện, chính xác chỗ mà cô vừa nấp.
"Hừm, đi rồi sao? Chúng không dính câu à?"
"Chán chết, làm mình đang định thử kiểu tra tấn mới."
Vừa suy nghĩ, Esdeath cầm phần ốc quế, bên trên là ba viên kẹo xếp chồng lên nhau bắt đầu ăn.
"Thứ này khá ngon đấy.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, có lẽ mình nên dẫn bọn họ tới đây.".