Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 54: 54: Rời Nhà Trốn Đi Tìm Anh




Edit: Lacey

Hôm nay trời không tốt lắm, có chút âm u, còn chưa tới buổi tối mà đã cho con người ta cảm giác màn đêm đang buông xuống.

Chu Du về đến nhà, lúc lên lầu còn suy nghĩ do dự giữa việc chơi trò chơi và tìm Tôn Hoài Cẩn trò chuyện, kết quả đẩy cửa ra cả người liền cứng đờ.

"Dì, dì!" Cô sốt ruột chạy xuống dưới, chạy khắp nhà tìm dì giúp việc:"Đồ vật trong ngăn tủ của cháu đâu?"

Cuối cùng của giá sách của cô đầy ắp đĩa chơi game và poster về game, hầu hết đều là phần thưởng của Ngô Tú Trân vì những lần thi tốt trước đó, đại bộ phận đều là hàng limited, còn có cả mấy vật kỉ niệm được làm thủ công.

Tất cả đều là bảo bối của Chu Du, tuy rằng mấy game đó cô đều chơi hết rồi, nhưng chỉ cần đặt ở đó trong lòng cô liền cảm thấy thỏa mãn và cao hứng, đặc biệt là những thứ đó đều đã theo cô nhiều năm nay, Chu Du cho tới bây giờ mỗi tuần trở về đều sờ một lúc lâu, ngẫm lại cảm giác khi chơi mấy trò chơi đó.

Tuần trước trước khi đi cô còn thấy chúng nó được đặt êm đẹp ở tầng thấp nhất, nhưng hôm nay đến xem lại rỗng tuếch.

"A! đồ vậy! " A di vừa thấy Chu Du tìm tới, đầu tiên nghẹn lời một chút, theo sau trên mặt xuất hiện thần sắc khó xử:"Du Du, mấy ngày trước chủ nhiệm Vương gọi điện nói trạng thái gần đây của cháu không tốt lắm, bảo mẹ cháu làm công tác tư tưởng, sau đó mẹ cháu tức giận! liền đem mấy thứ kia! đều ném đi rồi.

"

"Ném!?"

Chu Du trong nháy mắt liền nổ mạnh.

A di đại khái còn muốn bao biện cho việc làm của Ngô Tú Trân vài câu, nhưng Chu Du cái gì cũng nghe không vào, cầm lấy di động không ngừng gọi cho Ngô Tú Trân.

"Chu Du, nghe nói lần này con đứng hạng hai?" Thời điểm Ngô Tú Trân nghe điện thoại có thể nghe ra được tâm tình không tồi:"Không tồi, như này mới giống là con của mẹ.

"

"Mẹ, đồ trên giá sách của con là mẹ ném đi à?" Chu Du lại hoàn toàn không có một chút vui sướng, chỉ cảm thấy điều hòa trong nhà chắc có vấn đề, làm cho khí lạnh không biết từ đâu tới xâm nhập vào xương cốt của cô.

"Giá sách?"

Ngô Tú Trân hồi tưởng một chút, lại a một tiếng:"Đúng vậy, con nhìn mấy cái thứ lung tung rối loạn đấy của con đi, chỗ nào giống con gái a, có con gái nhà nào mà giá sách toàn mấy cái game gủng như con không, mẹ liền giúp con ném đi, vừa lúc để con tĩnh tâm học tập, chuẩn bị chiến đấu sáu tháng cuối cùng.

"

Chu Du hít sâu một hơi, cô thật sự không nghĩ ra, vì cái gì cho tới bây giờ sao mẹ cô có thể dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy mà bâng quơ nói ra việc tàn nhẫn này.

"Mẹ tại sao muốn ném chúng nó a, chúng nó cũng chỉ ở đó bồi con mà thôi, lại không ăn cỏ không ăn cơm, con cũng không lấy ra chơi, mẹ rốt cuộc vì cái gì lại! "

Tiểu cô nương hốc mắt đều đã đỏ ửng, cô liều mạng khắc chế không khóc nức nở, bàn tay giấu trong tay áo đồng phục nắm chặt thành quyền.

"Mẹ không biết con thích chúng nó nhiều thế nào sao, mẹ vì cái gì muốn làm như vậy, con lại không làm sai chuyện gì!"

Giọng nói của cô chứa một ít ý vị trách cứ làm cho tâm tình đang tốt của Ngô Tú Trân biến mất không sót lại chút nào.

Bà buông việc trong tay, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc cứng nhắc:"Con làm sai chuyện gì còn muốn mẹ nói ra sao? Những lần trước làm bài kiểm tra thành cái giống gì, mỗi ngày trên giá có trò chơi, trong điện thoại cũng có trò chơi, đầu óc của con toàn là trò chơi thì làm gì còn tâm tư mà học tập.

Con đừng tưởng rằng con tiến bộ một lần là có thể nói chuyện như vậy với mẹ, mấy thứ đó nói đến cùng vẫn là mẹ mua, con còn không xứng quyết định chúng nó đi hay ở.

"

"Tại sao chúng nó đi hay ở không liên quan đến con!"

Chu Du cũng không muốn nhường nhịn, thậm chí nỗi oán hận từ trước tới giờ đối với Ngô Tú Trân cũng tại một khắc này bộc phát ra:"Mẹ căn bản không tôn trọng con!"

"Mày xứng đáng được mẹ tôn trọng à?" Ngô Tú Trân tức giận, giọng điệu cũng tăng cao:"Mày học hành thì không ra gì, hồi nhỏ bảo mày học đàn, học khiêu vũ, học vẽ mày đều không kiên trì được, mỗi ngày đều nằm mơ trở thành game thủ chuyên nghiệp, mẹ nói cho mày biết, loại người như mày mà ra xã hội chỉ là phế vật thôi!"

- --

Lúc Tôn Hoài Cẩn nhận được điện thoại của Chu Du, phản ứng đầu tiên là có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì thời gian học của Chu Du là cố định, cũng không còn cái gì cần thông báo, Chu Du cũng rất ít khi liên lạc với anh.

"Chào di, tôi là Tôn Hoài Cẩn đây.

" Nhưng ngoài ý muốn qua đi, Tôn Hoài Cẩn bắt đầu có chút bất an:"Có chuyện gì sao?"

"Thầy Tôn, không có việc gì, tôi chỉ là muốn hỏi một chút Chu Du có liên lạc với cậu không?" Giọng điệu của Ngô Tú Trân ở đầu kia vẫn bình thản thong dong:"Tiểu quỷ đó mới cãi nhau với tôi mấy câu đã chạy ra khỏi nhà, tôi cùng ba nó đến mấy chỗ con bé hay tới nhưng chưa tìm được, muốn hỏi một chút có phải đến chỗ cậu không.

"

"Không có.

"

Tôn Hoài Cẩn nhìn qua phía ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài đã mưa từ lúc nào, tức khắc nhíu mày.

Anh không cúp điện thoại, trực tiếp cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, Ngô Tú Trân cũng không nói gì nữa, chỉ nói mấy chữ làm phiền rồi kết thúc cuộc gọi.

Tôn Hoài Cẩn một bên đi xuống một bên gọi điện thoại cho Chu Du, không ngoài dự kiến đã tắt máy.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, anh rất lo lắng, nhận ra mình không mang ô cũng không quay về lấy, dầm mưa đi đến chỗ đậu xe, kết quả mới tới lối rẽ ở cổng trường đã thấy cô ở cửa trạm tàu điện ngầm.

Trên người cô vẫn mặc đồng phục, ngồi xổm ở cửa trạm tàu điện ngầm, ủy khuất nhìn màn mưa dày đặc giống như một chú chó nhỏ bị mắc kẹt không thể về nhà.

Bên cạnh đang có một nam sinh viên bắt chuyện với cô, đại khái muốn cho cô mượn ô, lại bị tiểu cô nương cười cười uyển chuyển từ chối.

Tôn Hoài Cẩn vừa tức giận vừa buồn cười, xuống xe dầm mưa đi đến trước mặt cô.

"Tôi có nên mang em tới phòng ngủ ở kí túc xá của tôi tham quan không nhỉ, để lần sau rời nhà trốn đi liền trực tiếp đến đúng địa chỉ.

"

Chu Du ngẩng đầu vừa lúc đối diện với hai tròng mắt của Tôn Hoài Cẩn.

Tiểu nhân nhi vốn đang bình tĩnh nay hốc mắt lập tức đỏ ửng, ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy cẳng chân anh như thấy Chúa cứu thế không bằng, nước mắt nước mũi từa lưa khóc nấc lên.

Nam sinh bên cạnh vừa bung dù đã bị tiếng khóc bên cạnh làm cho hoảng sợ, nghiêng đầu kì quái nhìn hai người.

Chỉ nghe Tôn Hoài Cẩn bình tĩnh nói:"Bạn gái tôi hai tuần không gặp tôi nên quá nhớ, ngượng ngùng, dọa đến cậu rồi.

"

Nam sinh viên:"! "

- --

Tôn Hoài Cẩn: Hôm nay show ân ái: Hoàn thành (1/1).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.