Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 42: 42: Bạch Nguyệt Quang




Thời điểm anh nói lời này, một cảm xúc nào đó chậm rãi tràn ra trong đáy mắt, giống như khí lạnh nổi trên mặt băng khiến người ta khó mà nhìn được.

Chu Du cũng không nghĩ rằng người này sẽ thống khoái thừa nhận như vậy, cô sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phì cười ra tiếng:" Anh bị gì vậy, để ý thật đấy à, còn không phải là mấy lời cợt nhả của _ sao, loại hải vương như hắn ta thì muội muội không có một nghìn thì cũng đến tám trăm rồi, hơn nữa em lại không gọi anh ta là _ ca ca.

"

Tôn Hoài Cẩn tựa hồ cũng không sẵn sàng chấp nhận cách nói này của Chu Du, gạt tay cô sang một bên rồi đưa mắt đến bài thi trên bàn.

" Hừ, nói anh tức giận anh còn chối, tự tôn lớn như vậy?" Chu Du học được 60 phần trăm cách nói chuyện của Ngô Tú Trân, cô một bên đem mặt thò lại gần nhìn thần sắc Tôn Hoài Cẩn, một bên điều chỉnh lại giọng điệu của mình:"Vậy anh làm ca ca của em được chưa, Hoài Cẩn ca ca~ đừng nóng giận mà! Anh xem em cũng chưa kêu _ ca ca, em chỉ kêu anh là ca ca thôi~"

Lời còn chưa dứt, Chu Du đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Cô đang làm cái gì vậy?

Cô vì cái gì lại muốn dỗ tên tiểu bạch kiểm này cao hứng, mục đích của cô không phải là làm cho tên này tức chết sao?

Suy nghĩ trong giây lát, Chu Du có chút hỗn loạn, trên mặt vẫn tỏ vẻ thân thiện nhưng trong lòng đã lạnh xuống.

Tôn Hoài Cẩn vốn dĩ nghe cô kêu ca ca vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu lại lại thấy vẻ mặt lấy lòng của Chu Du nên chút bực mình cũng tiêu tan hết chỉ còn lại buồn cười.

Anh mím môi, ngữ khi không tự giác mà hòa hoãn lại:" Tôi mang theo một ít bài thi cho em, em làm một chút, làm xong rồi tôi giảng cho em.

"

Chu Du còn ngơ ngác, cô không hiểu được vì sao cô phải tỏ vẻ chân chó trước mặt tên này, mà thời điểm tỏ ra chân chó cô thế mà không nhận ra, ngược lại còn tương đối thích thú.

Chu Du, mày không phải có bệnh đi, thích làm cẩu nô tài?

Cô trong nháy mắt tràn ngập phỉ nhổ đối với chính mình, gấp không chờ nổi mà tiếp nhận bài thi trong tay Tôn Hoài Cẩn! chỉ cần có thể làm cô dời đi lực chú ý thì cái gì cũng được.

Cô gái rút ra một cái bút từ ống đựng bút, vùi đầu làm bài, Tôn Hoài Cẩn mở sách mang theo ra đọc, nhưng dư quang lại nhìn thoáng qua thiếu nữ đang hết sức chuyên chú làm bài.

Không biết có việc gì mà cô thoạt nhìn không cao hứng, răng cửa cắn môi dưới, nhìn chằm chằm bài thi bằng ánh mắt hung tợn, giống như giờ phút này cô không phải ngồi ở bàn học mà đang ở chiến trường chém giết đầu rơi máu chảy hàng ngàn năm trước, mơ hồ có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn đằng sau mái tóc dài óng mượt.

Tôn Hoài Cẩn giúp cô bật đèn bàn, cô gái đầu cũng không nhúc nhích, vẫn dùy trì tư thế vừa rồi, ánh sáng dịu nhẹ của đèn bàn nhẹ nhàng đáp xuống, giống như một tầng ánh trăng nhợt nhạt nơi hàng mi cong cong.

Ánh trăng, bạch nguyệt quang.

Tuy rằng cô gái hay làm ầm ĩ này không liên quan đến ba chữ kia nhưng một khi an tĩnh lại thì tổng thể lại làm Tôn Hoài Cẩn như trở lại thời học cấp 3.

Sau sự kiện ở sân thể dục, tuy rằng Tôn Hoài Cẩn thoạt nhìn vẫn giống như bình thường nhưng đối với Chu Du xác thực nhiều thêm vài phần chú ý.

Ở phòng học có người trêu chọc tiểu béo là tiểu tiên nữ tới thì Tôn Hoài Cẩn cũng sẽ từ bài thi ngẩng đầu lên, hướng phía xa xa nhìn một cái.

Thời điểm lên văn phòng ngẫu nhiên thấy cô bị mắng sẽ không cẩn thận đụng rớt thứ gì đó trên bàn giáo viên, đánh gãy ý nghĩ mắng chửi của giáo viên, gián tiếp ngăn lại thời gian bị mắng của cô.

Cái này gọi là thích sao, Tôn Hoài Cẩn lúc ấy cũng ngây thơ, anh cũng không rõ lắm, nhưng anh rất rõ ràng chính mình trong lúc không tự chủ được sẽ suy nghĩ đến tiểu học muội xinh đẹp mảnh khảnh.

Tuy rằng Chu Du không biết anh, bọn họ cũng chưa từng nói chuyện nhưng ở trong lòng anh, cô xác thực có một vị trí không giống những người khác.

Sau đó Tôn Hoài Cẩn được cử đi thi Olympic Toán học, phải đi tập huấn ở nơi khác, trường học kỳ vọng rất cao vào anh, cảm thấy anh có thể giành được giải nhất nên trực tiếp cử anh đi học.

Nhưng Tôn Hoài Cẩn biết, một khi bị cử đi học, trường học sẽ suy xét đến tâm tình học sinh lớp 12, khẳng định sẽ không để anh trở lại trường làm một học sinh nhàn rỗi.

Trước một ngày xuất phát đi tập huấn, Tôn Hoài Cẩn bị gọi lên văn phòng lúc giờ nghỉ trưa, anh nhìn thấy một cô bé tự quấn mình trong chiếc áo khoác nữ của giáo viên và đang cuộn tròn ngủ trên ghế sô pha.

Chắc là thân thể cô không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt nhăn thành một đoàn, cũng không biết mơ thấy gì mà lông mi cô run nhè nhẹ.

"Phát sốt, mang bệnh tới trường học.

" Chủ nhiệm lớp cười nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô bé:"Trong nhà quản quá nghiêm, vốn dĩ nghỉ một ngày cũng không sao, cô bé mới là học sinh lớp 10.

"

Tôn Hoài Cẩn gật gật đầu, nhưng đối với những gì thầy giáo nói sau đó lại không có chút ấn tượng.

Lần thi đó anh chỉ lấy được giải nhì, lại lỡ mất cơ hội tốt được cử đi học, thời điểm chủ nhiệm lớp gọi anh qua báo kết quả thì khuôn mặt vô cùng nuối tiếc:"Quá đáng tiếc, chỉ kém một chút.

"

"Thật xin lỗi.

" Tôn Hoài Cẩn ngồi đối diện chủ nhiệm lớp, thần sắc bình tĩnh và thành khẩn:"Là kỹ năng của em không bằng người ta.

"

"Đừng nói như vậy, Hoài Cẩn, em rất ưu tú, không cần nghi ngờ chính mình.

" Chủ nhiệm lớp hoàn toàn không nghe ra nửa điểm không quan tâm từ lời nói của anh, tiếp tục an ủi:" Điểm hiện tại của em rất ổn, lại được cộng thêm giải nhì này nữa, nửa cuối lớp 12 em chỉ cần duy trì thành tích hiện tại thì mấy trường trong nước em tùy tiện chọn rồi.

"

"Cảm ơn thầy.

"

Ngày đó trời âm u, mây rất dày, từ cửa sổ văn phòng nhìn ra không thấy chút ánh mặt trời nào, ngay cả hàng cây xanh bên đường cũng có chút héo rũ.

Tôn Hoài Cẩn từ văn phòng đi ra, nhìn ngoài trời u ám, trong lúc không ai biết được tâm tình lén lút thả lỏng.

Có một ánh trăng nhàn nhàn rơi vào khe hở trong tim anh.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.