- Vương gia,chúng ta nên hành động. Nếu không Phù Dung công chúa sẽ gặp nguy hiểm.
- ....
- Vương gia. Công chúa Phù Dung dung mạo hơn người,quốc sắc thiên hương.Bọn chúng chắc chắn không cầm lòng nổi,mạo phạm công chúa.
Lúc này,Nhậm Thiên mới khẽ gật đầu,giơ tay làm hiệu lệnh xuất kích.Quân lính nhanh chóng bao vây doanh trại của Triều Định. Nhưng lấy làm lạ,không lấy có một tên lính canh gác.
Nhậm Thiên cùng Hoàng Luân dẫn thêm một đội kị binh nữa tiến vào cổng trại.Họ cũng rất dễ dàng đột nhập mà không có lấy một sự cản trở nào. Không có người canh gác. Tên Triều Định ấy rốt cuộc là ngạo mạn tới mức nào.
Trước cửa lều được thắp sáng nằm chính giữa doanh trại. Hoàng Luân trông vô cùng căng thẳng chuẩn bị vén màn lên thì Lã Thụ từ trong bước ra,người phủ một lớp máu tanh bước ra.
Bốn mắt giao nhau. Lã Thụ nhìn chằm chằm vào Hoàng Luân rồi thở hắt một tiếng. Cô thả lỏng,vẻ mặt lười biếng buông kiếm xuống. Miệng cô vẫn không ngừng ngấu nghiến chiếc bánh bao còn dang dở.
Cô ngoan ngoãn tránh sang một bên nhường đường cho Hoàng Luân rồi hướng phía cổng chính mà đi.
Hoàng Luân nhìn cô thì tinh thần đột nhiên căng thẳng lạ thường. Máu...người nàng ta toàn máu. Chẳng lẽ Phù Dung công chúa xảy ra chuyện rồi?
Tấm màn vừa được vén lên thì một mùi hương tanh nồng dội thẳng vào mũi. Mùi hương buồn nôn đến sởn gai óc,xác chết xếp chồng chéo lên nhau. Toàn là một đao giết người. Kẻ này không bị cắt cổ thì cũng bị đâm xuyên qua tim.
Kẻ ra tay còn man rợ đến nỗi chặt đứt tứ chi,chỉ để lại một cái thân quằn quại,đến chết cũng không nhắm mắt. Đoán chừng,phải chịu những đau đớn tột cùng.
- Vương tướng quân...
- Phù Dung công chúa,người ở đâu?
- Ta...khụ...ta..ta ở đây...
Từ một góc lều,một cánh tay vươn lên. Hoàng Luân nhanh chóng chạy đến kéo người ấy ra.
- Công chúa,người có sao không? Thuộc hạ cứu giá chậm trễ. Xin người trách tội.
- Vị..Vị cô nương ấy đâu rồi? Ta..ta sợ nàng ấy đáng không lại đám sơn tặc..!!!!
- Công chúa,người đừng nhìn.
Phù Dung yếu ớt run rẩy trong lồng ngực của Hoàng Luân. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy nhiều máu và xác chết như vậy. Nàng chỉ nhớ,sau khi Triều Định chết,Lã Thụ lập tức ném về phía nàng một tấm áo choàng lớn,phủ lên đầu của mọi người. Cô còn lớn giọng cảnh cáo.
- Muốn sống thì ngồi im ở đấy. Khi không còn tiếng động thì tự mình thoát thân.
Phù Dung kiên nhẫn ngồi đợi cùng những nữ nhân khác trong lo lắng và sợ hãi.
- Ta đưa công chúa hồi cung trước. Các ngươi đưa những người khác về thôn trang và dọn dẹp. Trước khi trời sáng,phải xong.
- Chúng thần tuân mệnh.
.................................................
Ở một nơi khác,gần bờ hồ.
Tâm tình Lã Thụ vui vẻ đến lạ. Cô thoải mái ngâm mình trong lành nước lạnh gột bỏ đi những tàn dư của cuộc chiến. Hai cánh tay của cô vẫn còn đau rát. Nhìn những vệt máu vẫn đang tiếp tục ứa ra,Lã Thụ cắn răng bước lên bờ mặc lại quần áo.
- Ngươi ra đi. Nhìn đủ chưa?
- Ngươi biết?
- Chẳng có tên biến thái nào ngu như ngươi cả
- .....
- Đưa áo choàng của ngươi cho ta. Coi như phí dịch vụ nhìn trộm. Nhanh lên.
- ......
- Ta rất oan ức a. Bị ngươi nhìn thấy hết rồi. Bây giờ ta đâu có còn mặt mũi nào để sống.Chi bằng ngươi bao nuôi ta cả đời đi,có được không a?
Chẳng biết từ lúc nào Lã Thụ đã cuốn lấy Nhậm Thiên. Hai tay cô quàng lên cổ hắn. Môi khẽ nở nụ cười quỷ mị đầy mê hoặc
Nhìn dáng vẻ của Nhậm Định,Lã Thụ thầm đoán. Tên này giống tên vừa nãy đối diện với cô,hơn nữa còn dẫn nhiều quân như vậy. Chắc chắn là một vị tướng quân có vai vế nhất định nào đó. Đi theo hắn,có cái ăn cái mặc,nhất định sẽ không thiệt a.
- Ngươi không sợ ta?
- Ngươi ngược lại rất đáng yêu a.
- .....
- Lão công a,ta yêu ngươi nhất đó. Ngươi bao nuôi ta đi,có được không? Hiện ta rất đói a. Cái bụng này không no,chắc chắn không thể sinh bảo bảo cho ngươi đâu a.
Lã Thụ ngước đôi mắt đầy ủy khuất lên nhìn Nhậm Thiên. Hắn thoáng sững sờ rồi khẽ cười hiền một cái.
- Được. Ta bao nuôi nàng.