- Hắc Khuyển,người đâu,mau bắt con yêu nghiệt ấy lại cho ta.
- Ư...grừ...grừ...
Lã Thụ đang nô đùa vui vẻ trên lưng con hắc lang thì một giọng nói vang lên phía sau khiến cô mất hứng. Bạch Thụy thoáng lay động. Người của Thiên Tuệ,tại sao lại ở đây? Thật lạ...Không lẽ con Dực lang này là của Thiên Tuệ. Nhưng y chưa từng nghe,Thiên Tuệ có nuôi dưỡng thần thú.
- Ngoan ngoan. Lũ người đó từng bắt nạt ngươi phải không?
- Ư...ư..
- Lão nương thích ngươi. Ta thay ngươi làm chủ,có được không?
Dực Lang như hiểu lời cô,liên tục lắc đầu. Nó sợ cô bị thương. Lã Thụ bật cười đến chảy nước mắt. Từ đâu chạy đến một con pet lớn làm thân với cô,giờ thì sợ cô bị liên lụy bởi đám người phía trước. Thật thú vị a.
Lúc ôm cô mới để ý kĩ. Trên người Dực Lang có vài vết cháy xém như là bị điện giật. Nó ăn sâu vào da thịt Dực Lang,cô chỉ sơ ý chạm nhẹ một cái,con vật ấy đã co người lại sợ hãi rên rỉ.
- Ngươi giúp ta bảo vệ nó,ta tính sổ với mấy tên ngược đãi động vật kia.
- Ngươi đánh lại?
- Riêng việc đánh nhau,ta chưa từng thua ai. Ta biết chúng đặc biệt. Nhưng nó( chỉ Dực Lang) mà bị thương tổn,ta xé tan xác ngươi.
- Phụt....Được..Bản vương đợi..
Yêu nghiệt nha đầu thật ngạo mạn. Bạch Thụy sẽ đứng xem,chỉ cần cô gặp nguy hiểm sẽ lập tức ra tay tương trợ. Y cũng muốn xem là cô chỉnh đám người này hay đám người này ngược lại chỉnh cô. Luyện khí bát tầng. Nha đầu,ngươi có thể trụ được bao lâu?
- Con chó đó,của ta. Các ngươi về đi.
- Cuồng ngôn,Hắc Khuyển thần thú từ khi nào là của nha đầu vắt mũi chưa sạch như ngươi?
- Thật sao?
Lã Thụ nhoẻn miệng cười. Mấy kẻ của Thiên Tuệ đều bị nụ cười ấy làm cho điên đảo thần trí,mặt thoáng đỏ. Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt a..
- Ngươi....ngươi...Tránh ra chỗ khác. Ta tha cho ngươi một mạng. Đừng để ngọc nát hoa tàn.
- Ngọc nát hoa tàn? Ha,ta nhổ vào. Tới đây,ta sẽ không khách khí. Dù sao cũng cướp đồ của đám nam nhân vô dụng các ngươi,ta nhường các ngươi ra tay trước. - Lã Thụ ngoắc ngoắc tay khiêu khích.
- Đừng trách ta ra tay độc ác. Bày trận,mục đích củ chúng ta vẫn là bắt được con súc sinh kia trước khi giáo chủ trở về.
Đám người Thiên Tuệ bao vây Lã Thụ,miệng lầm rầm những điều khó hiểu.
Dực Lang ở đằng xa gầm lên giận dữ. Bạch Thụy vỗ vỗ vào người nó,khẽ trấn an:
- Nha đầu không dễ chết như vậy. Ngươi không cần lo,còn có ta.
- Ư...
Trở lại với cuộc chiến,mọi chuyện không dễ dàng như Lã Thụ nghĩ. Lũ người này,thật sự không bình thường. Chúng có thể bay và đứng im trên không trung mà không bị ngã. Không những thế,phía trên đỉnh đầu chúng xuất hiện những lỗ xoáy kì lạ,mỗi người một sắc màu khác nhau. Từ những lỗ xoáy ấy,những tia sét liên tục phóng về cô và vật nhỏ của cô.
Cô không quá lo lắng về phía vật nhỏ. Vì ở đó có Bạch Thụy, kẻ cũng không bình thường. Tóm lại,đứng giữa đám người này,chỉ có mình cô là giống người và hoàn toàn bình thường.
Lã Thụ lăn người trên mặt đất. Chẳng mấy chốc bộ xiêm y hồng ngọc Bạch Thụy mua cho cô đã lấm lem bụi bẩn,đồng thời xuất hiện vài vết rách. Làn da trắng ngần thoắt ẩn thoắt hiện thu hút những ánh nhìn dung tục.
Cô tùy tiện cầm sợi dây thừng vừa lượm được kết thành vòng,lắc nhẹ tạo thành vòng xoáy. Cô không tin,không làm được gì mấy tên này. Cô vung tay,sợ dây móc vào chân một kẻ đang chuẩn bị tấn công cô. Lã Thụ thầm cười.Ngươi chạy đi đâu cho thoát.
Kẻ bị cô kéo,trong phút chốc nao núng mà mất thăng bằng ngã xuống. Nhưng Lã Thụ quên mất cô đang đánh nhau với không chỉ một người. Kẻ này ngã xuống thì dĩ nhiên kẻ khác ra tay ám toán. Cô chỉ thuận lợi tránh được vài tia sét lúc đầu. Nhưng thể lực con người có giới hạn,cuối cùng cô cũng đành bó tay ngã trên đất hứng chịu số phận.