Chương 919: Phong Linh Trở Về
Nhưng khi kiếm khí ấy chém đến khoảng cách mấy chục trượng quanh người Thiên Huệ Thiên Quân thì bỗng dưng tan biến.
Kiếm khí đáng sợ có thể giết chết tu sĩ Nguyên Anh lúc này lại không có tác dụng.
“Không hổ là người đứng đầu tinh vực bị lãng quên”, nhiều người chứng kiến cảnh này qua truyền hình trực tiếp đều hít vào một hơi.
“Cô Aokawa đừng chấp mê bất ngộ”, tay áo đạo bào của Thiên Huệ tung bay giữa không trung, giống như tiên nhân giữa trời mây, giọng nói bình thản.
“Giết!”
Aokawa Sakura vung liên tục mấy chục kiếm, những Kim Đan khác của phái Sương Diệp cũng lấy pháp khí ra, hóa thành vô số luồng cầu vồng thần đánh ra.
Nhưng Thiên Huệ Thiên Quân chỉ nhẹ nhàng phất tay áo đã gạt hết tất cả pháp khí, kiếm khí sang một bên, giơ tay nhấc chân vô cùng ung dung.
Dáng vẻ nhẹ nhàng của lão khiến lòng tất cả mọi người đều nặng trĩu.
“Pháp lực của lão này hình như còn đáng sợ hơn cả chủ nhân”.
Ngay cả Aokawa Sakura cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Cô ấy cắn răng, chuẩn bị lấy nhẫn không gian ra, khởi động Tinh Tà Kiếm Trận hoàn toàn, thức tỉnh toàn bộ chín trăm chín mươi chín thanh phi kiếm, dốc sức vây giết Thiên Huệ.
Bỗng nhiên, trên không trung, một luồng kiếm khí màu trắng bạc lấp lánh như phi kiếm xẹt qua.
“Vụt!”
Khoảnh khắc Thiên Huệ nhìn thấy luồng kiếm khí đó, sắc mặt chợt biến đổi, thân hình nháy mắt vụt đi mấy chục trượng, nhưng thuyền cổ bằng đồng xanh dưới chân lão thì không tránh được.
Ầm một tiếng, chiếc thuyền bị kiếm khí phi tiên chém thành hai nửa, mười mấy đệ tử Kim Đan đều hóa thành sương máu ngay tại chỗ.
“Ai?” Vẻ mặt của Thiên Huệ vô cùng nghiêm trọng.
Một mảnh tay áo của lão lơ lửng rơi xuống, bị dư kình của kiếm khí vừa rồi chém trúng.
Thiên Huệ kinh hãi, nếu lúc đó lão ta không tránh kịp thì không chừng đã ngã xuống dưới kiếm này.
Ba tu sĩ Nguyên Anh đám Hách Hổ, Trương Long cũng bay lên không trung, như gặp đại địch.
“Diệp Thiên Quân ủy thác cho tôi chém ra kiếm này”.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến, chợt thấy một cô gái mặc trang phục cung đình, mi mày đẹp như tranh, uyển chuyển như cánh sen, ôm trong lòng một thanh kiếm cổ đồng xanh, chậm rãi bước đến từ trên không.
Cô ta chỉ có tu vi Kim Đan mà thôi.
Nhưng sau lưng cô ta, một, hai, ba… đến bảy tám Nguyên Anh cất bước đi tới.
Khí tức bao la ùn ùn kéo đến, cuốn qua khắp thế giới.
Đó chính là Phong Linh và đám người Trùng Lâu.
…
Trên đỉnh núi Sương Diệp, vô số người kinh hãi nhìn sang, thấy gần mười vị Nguyên Anh chắp tay sau lưng, bước ra từ trong hư không.
Chính là đám người Phong Linh, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là ngoài những Nguyên Anh bình thường như đám Ma La ra, còn có Nguyên Anh đỉnh phong như mấy người Trùng Lâu.
Cả người bọn chúng được bao bọc trong ma khí dày đặc, sương đen cuồn cuộn, hai mắt như đèn lồng màu máu, không mấy thiện ý nhìn đám người Thiên Huệ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn chúng, ngay cả các Thiên Quân như Hách Hổ, Trương Long cũng lạnh cả người, giống như bị hung thú nào đó thời Viễn cổ nhắm đến.
“Cô là ai? Diệp Thành đâu?”
Đầu mày Thiên Huệ giật giật, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái như cánh sen lay động kia, nhưng chủ yếu là nhìn thanh kiếm cổ đồng xanh lóe lên tia sáng trắng bạc trên người cô ta.
Lão nhạy bén cảm nhận được trong thanh kiếm cổ đó như ẩn chứa một tia kiếm ý hủy thiên diệt địa.
Vừa rồi, thứ chém mất một nửa ống tay áo của lão, khiến lão nhận thấy nguy cơ sinh tử ập đến chính là luồng kiếm ý đó.
“Tôi đã nói rồi, ông không xứng để Diệp Thiên Quân ra tay, tôi thay anh ấy chém ông một kiếm là được”.
Vẻ mặt của Phong Linh bình thản, gót sen khẽ bước trên không, mỗi bước đi lại xuất hiện một đóa hoa sen màu vàng, trong sự bao vây của mấy vị tu sĩ Nguyên Anh, tựa như Cửu Thiên Thần Nữ xuống trần.
“Là Phong Linh!”
Dương Lâm đột nhiên che hai mắt, vừa mừng vừa kinh ngạc nhìn lên không trung.
“Đó không phải là Phong Linh ở tỉnh Tô Bắc sao? Một năm trước cô ấy đột nhiên biến mất, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, còn nói gì mà thay Diệp Thiên Quân chém ra kiếm này?”
Những người khác cũng hết sức kinh ngạc.
Danh tiếng của Phong Linh lan khắp tỉnh Tô Bắc, nhiều người đều nhận ra cô ta, chẳng qua bây giờ cô ta cùng lắm chỉ là tu sĩ Kim Đan mà thôi, sao dám đối đầu với người đứng đầu tinh vực bị lãng quên như Thiên Huệ Thiên Quân chứ?
“Chị Phong Linh!”, đám người Trình Xảo Xảo đứng xem vui mừng la lên.
“Hóa ra là đệ tử của Diệp Thiên Quân, lão phu thất lễ.
Không biết Diệp Thiên Quân ở đâu, Tinh Tà Kiếm Trận mà cậu ta bố trí rất giống với Tinh Đẩu Kiếm Trận của một người bạn cũ của ta.
Chuyện liên quan đến đạo thống của bạn cũ, lão phu có hơi quá mức, mong cô thứ tội”.
Thiên Huệ lấy lại vẻ ung dung, hiền từ nói.
“Ông không hiểu tiếng người sao? Ý tôi là ông cút đi!”
Phong Linh mở miệng, thản nhiên thốt ra một câu.
Cô ta từng là công chúa của Vạn Yêu Môn, đã bao giờ xem trọng phái Thiên Huệ nhỏ bé này đâu?
“To gan!”
Hách Hổ, Trương Long và các đệ tử Thiên Huệ đồng thời biến sắc.
“Mong cô nói cho ta biết Diệp Thiên Quân đang ở đâu, những chuyện khác lão phu sẽ tự bàn bạc với Diệp Thiên Quân”, vẻ mặt của Thiên Huệ vẫn như thường, tay áo tung bay, tiên phong đạo cốt.
“Hừ!”
Phong Linh khẽ hừ một tiếng, cánh tay ngọc ngà mảnh khảnh cầm thanh kiếm cổ đồng xanh, vẽ một vòng tròn trên không trung, một kiếm phi tiên lại chém về phía Thiên Huệ Thiên Quân lần nữa.
“Ầm!”
Kiếm khí trắng toát, lấp đầy đất trời.
Một luồng cầu vồng kiếm trắng bạc như thác nước từ chín tầng trời bay ra, giống như tiên nhân hạ phàm.
Khoảnh khắc đó, thân hình Phong Linh sáng trong, tựa du long bay lượn, chồng chéo lên trăng sáng trên trời, giống như nữ thần mặt trăng giáng trần, xinh đẹp vô cùng.
“Ông còn muốn thử một kiếm nữa không? Nếu Diệp Thiên Quân ở đây thì không dễ nói chuyện vậy đâu”.
Phong Linh cầm kiếm cổ, khẽ giọng nói.
Cô ta như hoa sen nở rộ trên chín tầng trời, xinh đẹp thuần khiết vô cùng, giống như Thần Nữ giáng trần.
“Cô nhóc, chẳng qua cô chỉ dựa vào thanh thiên kiếm trong tay mà thôi, kiếm ý trong đó có thể cho cô chém ra được bao nhiêu kiếm?”, Thiên Huệ Thiên Quân khinh thường nói.
“Thiên Quân có thể thử xem”, Phong Linh bình tĩnh ung dung.
Ánh mắt Thiên Huệ Thiên Quân dao động mãnh liệt, lúc thì nhìn Phong Linh, lúc lại nhìn đám Lục Nhĩ Mi Hầu đang liếm môi, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Thôi được rồi, Thiên Quân ta không so đo với các người, nhưng mối thù này Thiên Huệ nhớ kĩ, sớm muộn cũng sẽ trả!”