*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thành hơi ngẩn ra, sau đó trịnh trọng cúi người với Hiên Viên Đại Đế rồi quay người bước ra khỏi thế giới nhỏ.
"Vù!"
Đằng sau vũ trụ, trong một thế giới rộng lớn bị vô số gió bão không gian nhét đấy, một đường hầm do luồng sáng ngũ sắc tạo thành vươn ra từ trung tâm dải Ngân Hà, đi thẳng đến Địa Cầu.
Diệp Thành ngồi xếp bằng trong đường hầm ngũ sắc, những ngôi sao xung quanh biến thành từng đốm sao, bay vù ra phía sau. Anh sớm đã quen với việc du hành không gian, thế nên chỉ yên lặng chờ đợi.
Nhưng đột nhiên, có tiếng động vang lên.
"Ầm!"
Đường hầm do luồng sáng ngũ sắc tạo thành dường như đụng trúng một tấm sắt, cả không gian đường hầm liền vỡ vụn, vô số mảnh vỡ không gian đáng sợ tạo thành một cơn bão ập tới chỗ Diệp Thành với khí thế long trời lở đất. Luồng sức mạnh đó vô cùng điên cuồng, có thể dễ dàng nghiền nát Chân Quân, ngay cả Nguyên Anh cũng chưa chắc chống đỡ được mấy giây.
"Mở!"
Diệp Thành gặp nguy mà không loạn, anh trực tiếp dùng Cửu Khiếu Thần Anh, quanh thân anh tỏa ra màn sáng mờ ảo màu vàng kim. Kim thân bất hoại được điều động đến đỉnh điểm, anh để mặc vô số mảnh vỡ không gian đang di chuyển với tốc độ cao đập vào người mình, không hề động đậy.
"Chết tiệt, tại sao đường hầm không gian lại vỡ nát, do có người tấn công hay là chuyện ngoài ý muốn?". Ánh mắt Diệp Thành sâu thẳm. Vù vù vù, từng luồng gió mang mảnh vỡ không gian ập tới, dù Diệp Thành có kim thân bất hoại cũng không thể chống đỡ được quá lâu, màn sáng vàng kim mờ ảo nhanh chóng bị gọt đi một lớp.
"Phải nhanh chóng rời đi", Diệp Thành nhanh chóng nghĩ.
Cơn bão không gian điên cuồng này là mặt tối của vũ trụ, tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh thông thường hoàn toàn không thể nào sống sót khi gặp phải, chỉ có thể mượn truyền tống trận trong trời sao mới có thể du hành mà không gặp trở ngại. Chỉ có đến cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong hoặc Hợp Đạo mới có thể du hành trong cơn bão không gian. Tuy Diệp Thành ở trong đây mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề, nhưng trong vũ trụ hỗn độn này nơi đâu cũng tiềm tàng nguy cơ, thậm chí có yêu thú không gian có cảnh giới bằng với tu sĩ Hợp Đạo ẩn nấp, ngay cả anh cũng không muốn ở đây quá lâu.
"Tìm được rồi".
Diệp Thành tìm được một khe hở không gian, trực tiếp biến thành một luồng sáng vàng kim rồi xuyên qua.
"Bốp!"
Trong vũ trụ, trên một hành tinh cổ xưa màu đỏ tươi, bóng dáng Diệp Thành vọt ra, rơi xuống từ trong không trung, suýt nữa đập xuống mặt đất.
"Đây là đâu vậy?"
Anh khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh rời khỏi Địa Cầu nên không hiểu lắm về các hành tinh trong vũ trụ.
Lúc này một Ma tu tên là Toan Nghê, là một trong sáu người tù mà anh đem ra khỏi nhà giam cung kính nói: "Đại nhân, đây có lẽ là sao Hỏa".
"Vẫn may, vẫn ở trong hệ Mặt Trời".
Diệp Thành phóng thần thức ra đánh giá xung quanh. Anh có thể cảm nhận được hành tinh này tràn đầy sức mạnh, phía dưới mặt đất dường như có mạch đập rất từ từ mà kiên định. Có từng luồng tinh khí bốc lên từ dưới mặt đất của sao Hỏa, thấm nhuần khắp hành tinh này. Thậm chí ngay cả không khí, nguồn nước, sấm chớp, cây cỏ đều đang được sinh ra.
"Sao Hỏa đang sống lại!"
Diệp Thành thầm hiểu ra. Cơ duyên lớn của Địa Cầu xuất hiện tất nhiên sẽ khiến các hành tinh xung quanh cùng thức tỉnh. Anh đứng trên sao Hỏa nhìn về Địa Cầu, chợt hiểu ra tại sao đường hầm vỡ nát.
"Ầm ầm!"
Trong vũ trụ, một hành tinh màu xanh thẳm đang từ từ chuyển động, nó trông như một viên đá quý màu xanh rực rỡ. Toàn thân nó được bao phủ trong luồng khí hỗn độn trông như một thác nước, tinh khí đó nồng đậm như mưa, thậm chí biến thành từng con rồng bay lượn trên không trung. Diệp Thành có thần niệm mạnh mẽ, ánh mắt sâu xa, anh thậm chí có thể nhìn thấy từng tầng pháp trận bí ẩn bao bọc hành tinh đó, khóa chặt tấy cả pháp lực, linh lực, quy tắc, đại đạo.
"Ma Sát Hồn Thiên Trận, Đạo Huyền Tỏa Long Trận, Thái Hư Bát Hoang Trận..."
Diệp Thành nhìn lướt qua đã nhận ra ba bốn loại tiên trận vô cùng mạnh. Loại nào cũng là pháp trận trấn tông của ngũ đại tiên tông, một khi xuất thế là đủ để cả vũ trụ kinh hãi, tung hoành vạn tộc. Mà lúc này nó lại được bố trí vô số bên ngoài Địa Cầu tựa như một thứ rẻ tiền. Còn những thần trận, thánh trận khác thì còn nhiều vô kể.
Từng lớp từng lớp khóa chặt hư không.
Lúc này, đừng nói là chỉ một truyền tống trận cỏn con, dù bậc đại năng Hợp Đạo đến đây đối mặt với Địa Cầu cũng phải khiếp sợ. Đừng nói là tấn công, e là chỉ chạm vào một chút cũng sẽ bị nhiều tiên trận đập thành mảnh nhỏ!
"Địa Cầu rốt cuộc có gì mà có nhiều tiên tông ra tay đến vậy?"
Diệp Thành nhíu chặt mày.
Khi thấy Ma Sát Hồn Thiên Trận, anh vốn cho rằng là do Thi Vũ Chân Tiên hoặc Ma Linh tiên tông bày ra. Nhưng khi nhìn thấy Đạo Huyền Tỏa Long Trận, anh liền xóa bỏ suy nghĩ này.
Đạo Huyền Tỏa Long Trận tuy uy lực không bằng Ma Sát Hồn Thiên Trận nhưng lại vô cùng kỳ diệu, được xưng là có thể khóa được Chân Long, là tiên trận trấn tông của Đạo Huyền tiên tông. Không chỉ như vậy, Diệp Thành còn nhìn thấy Thái Hư tiên tông, Bích Lạc tiên tông...
Thậm chí không chỉ là ngũ đại tiên tông mà các tông môn mạnh nhất khắp vũ trụ dường như đều đến đây.
Nhưng Địa Cầu có giá trị đến thế sao?
Dù nó có mạnh đến đâu, hưng thịnh đến đâu cũng chỉ là một hành tinh tu luyện miễn cưỡng có chỗ đứng trong dải Ngân Hà, có được một chuẩn Chân Tiên cảnh giới Bán Bộ Hợp Đạo như Hiên Viên Đại Đế mà thôi. Ở trong tinh vực bị lãng quên còn ổn, nhưng trong vũ trụ thì nó cũng chỉ bình thường. Nếu đến một thế giới phồn hoa nhất của Nhân tộc trong trung tâm vũ trụ thì nó chẳng đáng là gì.
Nơi đó có những hành tinh lớn hàng tỷ tỷ dặm, hàng chục tỷ tỷ dặm ở khắp nơi. Có những hành tinh trời sinh đã có thần bảo vệ, đời đời sinh ra Chân Tiên, thậm chí có những Thánh nhân chứng đạo từ thời Viễn cổ, càng không nói đến ngũ đại tiên tông, các hành tinh bản mệnh của các thánh địa lớn.
Diệp Thành nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Địa Cầu đáng để các Chân Tiên Hợp Đạo ra tay. Dù là cả Địa Cầu từ trong ra ngoài, tất cả mọi thứ trong đó cũng không thể sánh bằng tài nguyên để bố trí các tiên trận thần trận này.
"Chẳng lẽ có liên quan đến câu Ma độ chúng sinh đó?"
Anh sờ cằm, giá trị duy nhất của Địa Cầu là Ma khí phun ra từ dưới đất. Trong đó lờ mờ có dị bảo hoặc Ma vật tồn tại. Anh từng suy đoán đến phương diện đó, nhưng suy đoán đó quá kinh hãi thế tục, nếu quả đúng như vậy thì một khi truyền ra sẽ chấn động cả biển sao thậm chí là cả vũ trụ. Địa Cầu sẽ trở thành mục tiêu tấn công. Diệp Thành không muốn tin, cũng không dám tin.
"Nhưng khi mình đi vào, tất cả đáp án sẽ được hé mở".
Diệp Thành nhìn về phía hư không, biến thành một luồng sáng màu vàng kim vọt về hướng Địa Cầu.
Khoảng cách từ sao Hỏa đến Địa Cầu không xa lắm với Thiên Quân Nguyên Anh. Với tu vi của Diệp Thành, nếu dùng toàn lực thì chỉ cần hơn nửa ngày là bay đến. Khi đến càng gần Địa Cầu, anh càng có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của hành tinh này. Tinh khí hỗn độn khủng khiếp đó thậm chí bao phủ dày đặc bên ngoài hàng triệu dặm, khiến Địa Cầu dường như trở thành một hành tinh tu tiên có sức sống mãnh liệt, linh khí trên Địa Cầu lúc này ắt hẳn nhiều hơn ngoại vực rất nhiều.