*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như có tu sĩ khác biết thì chắc chắn sẽ kinh hãi biến sắc. Cho dù một vị Thiên Quân Nguyên Anh muốn bay qua một khoảng cách như vậy e là cũng phải mất hai tiếng.
Sau khi tới điểm đến, người Diệp Thành hơi khựng lại, dùng thần niệm liên lạc với lão tổ của Hắc Thủy Môn. Dưới sự hướng dẫn của lão, vầng sáng màu vàng kim xoay chuyển, bay về phía Tây Bắc.
......
Trong thiên lao của thánh địa Lăng Tiêu.
Lúc này nhìn từ bên ngoài vào thì nó chỉ là một nhà tù bình thường không nổi bật.
Nhưng bên trong thì lại là một thế giới nhỏ hoang vu mà các tu sĩ của thánh địa Lăng Tiêu tìm được, rộng ngàn dặm, là nhà tù nhốt nhiều Ma tu, thậm chí là các tu sĩ phạm vào thần luật dải Ngân Hà.
Thánh địa Lăng Tiêu thống trị dải Ngân Hà mười mấy vạn năm, rốt cuộc có bao nhiêu đối thủ, hủy diệt bao nhiêu tông môn, ngay cả chính họ cũng không rõ nữa. Mỗi một lần hủy tông diệt tộc là người đứng đầu của các tông môn đó sẽ bị bắt tới thánh địa Lăng Tiêu, nhưng cả một tông môn và phần lớn đám con cháu phàm tục và tu sĩ cấp thấp thì không cần phải đưa đến thần sơn ở trung tâm, thế nên tìm một nơi để nhốt vào.
Thế nên cả dải Ngân Hà này, thánh địa Lăng Tiêu còn có đến bảy tám nơi khác tương tự thiên lao Hoa Hạ. Mỗi một nơi đều nhốt những phạm nhân đã bị nhốt mấy chục triệu năm thậm chí là mấy trăm triệu năm. Cuộc sống trong những nhà giam này vô cùng gian khổ. Nơi đây chỉ là một thế giới nhỏ rộng mấy nghìn dặm mà thôi, không thích hợp cho con người sinh sống. Nhiều tu sĩ tu vi thấp sống trong đó hoàn toàn không chịu nổi quá bảy tám năm. Cho dù là cường giả Kim Đan Xuất Khiếu cũng chưa chắc sống được hai ba trăm năm. Còn người bình thường thì được mấy tháng đã mệt chết rồi.
Nếu không phải Diệp Thành đã hy sinh bản thân lập huyết chú bảo vệ thì e là tỷ người dân của Hoa Hạ đã chết rồi!
“Vù!”
Gió lạnh rít gào, băng lạnh thấu xương.
Những người Hoa tộc quần áo rách rưới, gầy trơ xương như que củi. Trên người họ bị khóa bởi xiềng xích hàn băng, bất kể già trẻ gái trai đều phải gánh tảng đá lớn hàng chục hàng trăm cân, bước đi lảo đảo dưới sự thúc giục của cai ngục về phía trung tâm pháo đài. Trong cả thế giới nhỏ có mười pháo đài, mỗi một nơi đều có binh lính canh giữ, thậm chí còn có thiên tướng thậm chí là thần tướng trấn giữ.
Những kẻ đó chính là nguyên nhân mà những phạm nhân trong thiên lao không thể phản kháng thành công được!
“Bốp!”
Có người chậm lại, thế là tên coi ngục đứng bên cạnh mặc áo giáp xanh, mặt mày hung ác liền phất cây roi điện dài ngoằng trong tay quất lên người cô gái đó khiến máu thịt trên người cô ấy be bét, ngã nhào trên đất mãi không giãy giụa đứng lên được. Tên cai ngục đó lại giơ roi, muốn đánh tiếp.
“Vợ ơi!”
Cách đó bảy tám trượng, một người đàn ông da đen sần sùi, dáng người cao lớn nhưng gầy như que củi đỏ vằn cả mắt, vứt tảng đá to trong tay xuống rồi vồ qua, muốn ngăn tên cai ngục lại.
“Muốn chết hả!”
Tên cai ngục cười lạnh, quất một roi qua. Gã là tu sĩ Kim Đan, tu vi vượt xa người đàn ông. Nếu không phải có huyết chú bảo vệ thì e là người đàn ông đã bị quất thành hai mảnh, chết ngay tại chỗ rồi.
Cai ngục quất người đàn ông tới nỗi máu thịt be bét, sau đó giơ cây roi quát mắng những người xung quanh:
“Nhìn thấy chưa? Đây chính là kết cục khi dám phản kháng thánh địa Lăng Tiêu bọn tao. Tên Diệp Thiên Quân trong tộc các người dám trái với cấm lệnh của thánh địa Lăng Tiêu bọn tao, giờ hắn đang chui rúc trong đất tiên, thánh địa Lăng Tiêu bọn tao không dễ tóm được hắn. Nhưng Hoa tộc các người phải hứng chịu hậu quả do hắn đem lại. Chưởng giáo đã ban thần luật, lệnh cho Hoa tộc mãi mãi làm nô lệ. Thế nên chúng mày ngoan ngoãn cho tao, ai dám chậm một chút thôi thì đừng có trách cây roi trong tay ông đây!”
Nói xong gã còn phất cây roi điện phát ra tiếng lửa điện tí tách, khiến núi đá xung quanh sụp đổ.
Vô số người dân Hoa Hạ đều đứng bên cạnh im lặng nhìn, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn chằm chằm tên cai ngục hung ác. Hoặc có thể nói rằng họ đang nhìn thánh địa Lăng Tiêu kiêu căng ngạo mạn sau lưng gã.
Vì sao Hoa tộc có một Thiên Quân lại bị thánh địa Lăng Tiêu làm nhục như vậy?
Vì sao rõ ràng họ không phản kháng mà lại có kết cục như vậy?
Vì sao thánh địa Lăng Tiêu lại hết lần này đến lần khác chà đạp họ?
Vô số phẫn nộ tích tụ trong lòng mỗi con người Hoa tộc. Họ bị nhốt vào thiên lao đã ba tháng, gần như ngày nào cũng có cuộc bạo động do họ nổi lên. Nhưng thánh địa Lăng Tiêu phái người đến thiên lao này ai nấy đều là tu sĩ Kim Đan, tên đứng đầu quản nhà giam kiêu ngạo kia còn là Chân Quân Kim Đan, còn thần tướng trấn giữ nhà lao này thì nghe đồn là cường giả Nguyên Anh!
Mà các cao thủ của Hoa Hạ gần như đã được Diệp Thành thu vào trong ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý. Thứ phản kháng của họ chỉ là người phàm tay không tấc sắt nổi dậy, hoàn toàn vô ích. Đối mặt với những cường giả Kim Đan Xuất Khiếu được vũ trang đầy đủ kia thì họ chỉ có thể bị giết.
Tuy có huyết chú bảo vệ nên họ không bị giết được, nhưng lại bị hành hạ tới nỗi sống không bằng chết!
“Hừ, trông ánh mắt của các người thì có vẻ không phục hả?”. Tên cai ngục mặc giáp xanh cười gằn một tiếng, giẫm mạnh một cái khiến người cô gái và chồng cô ấy bị ấn mạnh xuống, cho dù không chết được nhưng xương trong người cũng gãy hơn nửa, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
“Đồ khốn!”
Lúc này có nhiều người không thể nhịn nổi nữa. Những thanh niên vứt tảng đá trong tay xuống, bộc phát sức mạnh trong cơ thể ra rồi lao nhanh về phía cai ngục, liều chết một trận.
“Đúng, chính là như vậy đấy. Ông đây muốn nhìn thấy chúng mày phản kháng đấy. Chúng mày không phản kháng thì tao hành hạ chúng mày thế nào được? Cái cuộc sống trong nhà tù này chán òm, phải ở đây những một trăm năm, chẳng có thú vui gì thì sao mà sống được?”
Tên cai ngục giáp xanh quất roi ra khiến bảy tám người đàn ông Hoa Hạ bay ngược ra ngoài.
“Tên khốn, rồi sẽ có một ngày Thiên Quân của tộc tao sẽ trở về, san bằng cái thánh địa Lăng Tiêu này, báo thù cho bọn tao!”. Một ông già gầy như que củi hai mắt rưng rưng, khàn giọng nói.
“Ha ha, tên Diệp Thiên Quân đó sao? Hắn còn đang rúc trong đất tiên như con rùa rụt cổ kia kìa. Nếu hắn dám ra thì ông đây sẽ một đao chém chết!”, tên cai ngục cười gằn nói.
Nhưng ngay lúc này...
Ầm!
Không gian giữa trời đất đột nhiên rung lên dữ dội.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tất cả mọi người đều bị rung chấn ảnh hưởng tới nỗi nghiêng ngả, cứ như có động đất.
Những cai ngục đều kinh ngạc. Đây là thế giới nhỏ khép kín, xưa nay không hề có động đất, sao bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này? Chẳng lẽ tuổi thọ của thế giới nhỏ này đã tận, sắp sụp đổ rồi?
“Có người ở bên ngoài đang tấn công thế giới nhỏ này”. Một thống lĩnh Kim Đan nói với sắc mặt nghiêm trọng.
“Không thể nào, nơi này là thiên lao của thánh địa Lăng Tiêu, ai dám tấn công cơ chứ? Không sợ thánh địa Lăng Tiêu chúng ta diệt chín đời nhà kẻ đó sao?”. Các thống lĩnh đều nghi hoặc, nhao nhao bay ra từ những pháo đài.
Nhưng đã muộn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cả thế giới nhỏ rung lên mạnh ba lần. Lần này còn kịch liệt hơn lần trước, đến cuối cùng thì trời đất bị phá tung ra. Một luồng sáng màu vàng kim chém đôi không trung, xông vào thế giới này.
Mọi người ngẩng đầu nhìn.
Họ thấy trong luồng sáng ấy có bóng dáng một người thanh niên áo xanh. Anh có tóc đen mắt đen, làn da trơn bóng lấp lánh như ngọc, từng sợi tóc như được tạo ra từ vàng, vô cùng rạng rỡ chói mắt, trông anh tựa như một thiên thần. Bên cạnh anh còn có một cô thiếu nữ tóc tím dài đến eo, dáng người cao ráo. Quanh thân thiếu nữ có Chân Long vờn quanh đang phẫn nộ gào thét.
Lúc nhìn thấy Diệp Thành và Dao Nhi, những người Hoa tộc run lên, quỳ rạp xuống đất:
“Là Thiên Quân và Thánh Nữ của tộc chúng ta!”
“Thiên