Nguyệt Hoa trưởng lão không để tâm những việc này, bà ta khẽ hé môi đỏ, bình thản nói.
“Minh Sương từng nói với ta, cậu còn trẻ nhưng có thể dùng tu vi Kim Đan tử chiến với tộc Lệ Ma, yểm hộ hai người họ rút lui. Dựa vào điều này thì núi Bồng Lai ta đã nợ cậu một ân tình”.
“Không dám”.
Diệp Thành điềm nhiên đáp: “Dao Nhi là em gái tôi, cứu con bé là điều đương nhiên. Còn quý tông có thể che chở Dao Nhi năm năm, đây là ân tình tôi nợ quý tông, sau này tất sẽ báo đáp”.
Chỉ vậy mà cũng có thể báo đáp Bồng Lai Tiên Sơn chúng tôi sao? Có biết Bồng Lai Tiên Sơn nghĩa là gì không?
Lâm Hiểu Lôi hơi trợn mắt, giống như nghe thấy một tên ăn mày nói với người giàu nhất nước là tôi nợ anh ân tình, sau này nhất định sẽ báo đáp.
Đối mặt với tình huống này, người khác chỉ biết chế giễu mà thôi, một tên ăn mày nhỏ bé, cho dù dốc cạn tài sản thì so với người giàu nhất cũng chỉ là một phần tỷ tỷ, đúng là chém gió không biết ngượng mồm.
“Không cần đâu”, Nguyệt Hoa trưởng lão vẫn bình tĩnh nói, sắc mặt như giếng cổ không gợn sóng: “Dao Nhi là thiên nữ tương lai, cũng là vận mệnh vạn năm tới của tông môn ta. Cứu mạng cô bé là có ơn nặng như núi đối với tông môn ta, không cần báo đáp”.
Diệp Thành không nói gì.
Nguyệt Hoa trưởng lão nói tiếp: “Ta đã đánh tiếng với bên phía Hắc Thủy Môn rồi, Môn chủ của bọn họ đích thân trả lời, ân oán kết thúc tại đây, bọn họ sẽ không tìm đến tính sổ nữa. Đại trưởng lão của Phục Ma Tông cũng nói sẽ không truy cứu chuyện của Hách Hổ. Mấy ngày nay, ta đã đánh tiếng với tất cả mọi người bên đó, cậu không cần lo lắng bọn họ sẽ trả thù”.
Diệp Thành hơi nhíu mày.
“Đương nhiên, chuyện đến đây là kết thúc, ta không hy vọng sẽ gặp phải rắc rối gì vì Dao Nhi nữa”.
“Có một số chuyện, ta vẫn có thể giải quyết giúp, nhưng có một số người, cho dù là ta thì cũng bó tay. Về sau, ta sẽ tặng cậu một quyển thiên thư, là sách của Thiên Quân đời trước trong tông môn ta, ghi chép tất cả lĩnh hội của ông ấy, chỉ dựa vào quyển sách này là có thể tự khai tông lập phái rồi. Đồng thời, Tông chủ đồng ý để cậu tùy chọn hai món linh bảo trong Tàng Bảo Các, cho dù là bán tiên bảo cũng được, và một lần che chở. Đây coi như là bồi thường của tông môn ta đối với cậu…”
Nguyệt Hoa trưởng lão chậm rãi nói.
Lâm Hiểu Lôi ở bên cạnh, càng nghe mắt càng trợn to, để xoa dịu cơn giận của các tiên sơn lớn, chắc chắn Nguyệt Hoa trưởng lão đã phải mất rất nhiều công sức. Còn cả thiên thư của Thiên Quân, hai món bán tiên bảo và một lần che chở, đổi là bất cứ tông môn nào cũng là một lần chi ra rất nhiều tài nguyên, đủ để khiến Thiên Quân xiêu lòng.
Nhất là một lần che chở kia, tương đương với một kim bài miễn tử, nghìn vàng không đổi.
Diệp Thành nghe thấy thế, vẻ cung kính trên mặt dần biến mất, người cũng dần ngồi thẳng lại, ánh mắt nhìn thẳng Nguyệt Hoa.
“Trưởng lão nói vậy là có ý gì?”
“Không có gì khác, chỉ là báo đáp ân tình của Dao Nhi thôi”, Nguyệt Hoa đáp.
“Dao Nhi là em gái tôi, tôi cứu con bé thì cần gì Bồng Lai Tiên Sơn báo đáp?”, Diệp Thành bình tĩnh nói.
“Chàng trai trẻ, lẽ nào cậu muốn ta nói thẳng sao?”, cuối cùng Nguyệt Hoa trưởng lão cũng mở đôi mắt, nhìn xoáy vào Diệp Thành: “Những thứ này đủ để bồi thường rồi, lui xuống đi. Sau khi Minh Sương xuất quan, Dao Nhi sẽ bế quan trăm năm, tạm thời không có thời gian tiếp đãi khách ngoài”.
Dứt lời, bà ta phất ống tay áo, giống như phủi một lớp bụi, nhắm mắt không nói gì nữa.
Lâm Hiểu Lôi đứng dậy, tiến lên tiễn khách.
“Ha ha”.
Diệp Thành cười khẩy, anh đứng dậy, hai ống tay áo chắp sau lưng, không nhìn Nguyệt Hoa mà nhìn Canh Phong đang gầm rú bên ngoài đài, gằn từng chữ.
“Ân tình của núi Bồng Lai, tôi xin ghi nhớ, sau này chắc chắn sẽ báo đáp, đây là lời hứa của Diệp Thành tôi. Cho dù một nghìn, một vạn năm sau cũng vẫn có hiệu lực. Nhưng Dao Nhi thì tôi sẽ dẫn đi sau khi Minh Sương xuất quan”.
“Cậu dám!”
Nguyệt Hoa trưởng lão nổi giận đùng đùng.
“Ầm!”
Bà ta mở bừng mắt, tóc đen không gió tự bay, một luồng uy lực đáng sợ vô hình giáng mạnh lên đài. Luồng áp lực khổng lồ này khiến đài cao bị ép lún xuống ba tấc. Cho dù là Lâm Hiểu Lôi thì cũng mặt mày trắng bệch, thân thể hơi chao đảo.
Vị trưởng lão sâu không lường được này mà nổi giận thì uy thế cực kỳ đáng sợ.
“Để xem tôi dám hay không!”
Diệp Thành cười lớn.
Dưới uy thế giận dữ của Nguyệt Hoa trưởng lão, thân hình anh vẫn thẳng tắp như cây tùng, không mảy may động đậy.
“Thanh niên bây giờ đúng là không biết trời cao đất dày”.
Nguyệt Hoa trưởng lão thấy Diệp Thành không bị khí thế của mình ảnh hưởng, hơi tỏ vẻ kinh ngạc, vẫn lạnh lùng nói.
“Dao Nhi là vận mệnh tương lai của tông môn ta, chắc chắn có thể tu thành Thiên Quân, cùng Minh Sương làm trụ cột trong tương lai vạn năm của Bồng Lai Tiên Sơn, tuyệt đối không thể bị đưa đi được”.
“Tôi là anh của Dao Nhi, đưa cô bé đi là chuyện hiển nhiên”.
Diệp Thành bình thản nói.
“Hừ”.
Nguyệt Hoa trưởng lão nghe thấy thế, thu lại khí thế, khôi phục vẻ bình tĩnh. Bà ta quay đầu đi không nhìn Diệp Thành, ngược lại ngẩng đầu nhìn ra xa xăm.
“Chàng trai trẻ, cậu có biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, thế giới này của chúng ta lớn đến mức nào không?”
Diệp Thành chỉ cười khẩy không đáp lời, nếu có người biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, thế giới lớn bao nhiêu trong vũ trụ này, thì chắc chắn người đó là Diệp Thành. Bởi vì chỉ có anh mới từng đứng trên đỉnh cao nhất của vũ trụ, nhìn xuống vạn giới.
“Đồng thời có biết thiên phú của Dao Nhi đáng kinh ngạc bao nhiêu, Nguyên Anh khó tu đến đâu không?”
Nguyệt Hoa tiếp tục nói, trong giọng nói mang theo sự chua chát.
“Ta khổ sở hơn ba nghìn sáu trăm tuổi mới tu thành kim đan nhất phẩm, nghìn năm trước đã là Bán Bộ Thiên Quân. Nhưng nửa còn lại, ta khổ tu nghìn năm, suy ngẫm nghìn năm mà vẫn vô vọng. Cả dải Ngân Hà này có mấy chục thiên tông, mấy trăm thế gia, tông môn ngoại vực. Có bao nhiêu người mắc kẹt, chỉ cách Thiên Quân nửa bước, nhưng cả đời không thể bứt phá được giống như ta?”
“Ta nói cho cậu biết, có rất nhiều, nhiều đến mức không thể tưởng tượng được!”
“Dải Ngân Hà nghìn năm nay cũng chỉ có ba bốn người có thể trở thành Nguyên Anh, trong khi Chân Quân thì cả trăm cả nghìn người. Nhìn ra khắp dải Ngân Hà, Chân Quân nhiều không kể xiết, nhưng Nguyên Anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, tỷ lệ chỉ có một phần nghìn, một phần vạn thôi”.
Nguyệt Hoa nói đến đây, cho dù là Lâm Hiểu Lôi cũng phải chấn động.
Bây giờ cô ta cũng là Kim Đan đỉnh phong, đã mơ hồ chạm đến ranh giới pháp tắc, nhưng vẫn còn cách Xuất Khiếu rất xa, chứ đừng nói đến lĩnh ngộ sâu sắc như Nguyệt Hoa trưởng lão.
“Thiên Quân rất khó, khó như lên trời vậy! Nhưng thiên phú của Dao Nhi, ngay cả lão tổ của tông môn ta cũng phải cảm thán không thôi, hứa hẹn chắc chắn sẽ trở thành Nguyên Anh trong nghìn năm. Hạt giống Thiên Quân như vậy, đối với tông môn ta, đừng nói là một hai món bán tiên bảo, cho dù lấy tiên bảo thật để đổi thì cũng là nghìn vàng khó cầu”.
“Dẫn Dao Nhi đi thì chỉ có lãng phí thiên phú của cô bé thôi, chỉ có ở Bồng Lai Tiên Sơn ta thì mới có hy vọng đột phá lên Nguyên Anh. Cậu muốn phá hủy hy vọng trường sinh bất lão, siêu thoát chúng sinh của em gái mình sao?”
Nguyệt Hoa trưởng lão nói xong, xoay lại nhìn Diệp Thành, hy vọng anh có thể hiểu được, biết khó mà lui.
“Trưởng lão, là các bà đang lãng phí thiên phú của Dao Nhi thì có”, Diệp Thành bình thản đáp: “Với thần mạch Chân Long của Dao Nhi, cho tôi một nghìn năm, tôi hoàn toàn có thể bồi dưỡng con bé lên Hợp Đạo, Phi Thăng, thậm chí tương lai còn có hy vọng lên Độ Kiếp, Nguyên Anh nhỏ nhoi là cái thá gì chứ?”
“Nói không biết ngượng mồm”.
Nguyệt Hoa đã hoàn toàn hết hy vọng, không thèm nói gì với Diệp Thành nữa.
“Cậu lui xuống đi, sau khi Minh Sương xuất quan, Bồng Lai Tiên Sơn ta sẽ đóng cửa trăm năm, còn cậu hãy tự lo cho bản thân đi”.
Dứt lời, Nguyệt Hoa trưởng lão phất ống tay áo.
Trước mắt Diệp Thành và Lâm Hiểu Lôi hoa lên, họ đã rời khỏi đỉnh núi, đến trước Ngự Long Các,
“Ôi…”
Lâm Hiểu Lôi nhìn Diệp Thành, lắc đầu liên tục.
Trong mắt cô ta chỉ hiện lên bốn chữ, đó chính là không biết tốt xấu.