*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn giả Bằng mạnh cỡ nào?
Tôn giả bên ngoài của Vạn Yêu Môn, lão đã sống tròn ba mươi nghìn năm, đã tiến vào Nguyên Anh đỉnh phong, dù là chưởng môn thiên tông, lão tổ thế gia Thiên Quân cũng không phải đối thủ của lão, có thể nói là ngoài thánh địa Lăng Tiêu thì không ai địch lại.
Mà trong ba, bốn năm qua, tôn giả Bằng đã đi theo Diệp Thành tu hành trên đất tiên.
Dù là Diệp Thành không tận lực chỉ bảo nhưng mỗi ngày, Diệp Thành luôn hướng về phía mặt trời, phun ra nuốt vào tử khí Hồng Môn, đọc đạo pháp thần thiên vô thượng, tôn giả Bằng lại cung kính đứng hầu kế bên, nghe tiên âm đạo tắc, không dám sơ sót.
Pháp môn tu hành của Diệp Thành mạnh cỡ nào, dù là hiểu một chút thôi thì cũng đủ giúp tu vi của tôn giả Bằng tăng lên. Từ hơn nửa năm trước, lão đã chạm tới pháp tắc thiên địa, nửa bước tiến vào cảnh giới Hợp Đạo.
Nửa bước này thôi cũng đã khác một trời một vực, nếu không phải thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu đích thân tới thì không ai có thể đánh lại lão.
Thế càng không cần phải nói đây không phải là giới hạn của tôn giả Bằng.
Thật ra, dù là tôn giả Bằng hay Ân U Liên, họ theo Diệp Thành mấy năm nay, nhận được lợi ích to lớn, không ai mường tượng nổi. Chỉ quan sát Diệp Thành độ kiếp thôi cũng có thể ngấp nghé được đại đạo trời đất, pháp tắc lôi đình khiến tầm nhìn, tu vi của họ đã hơn xa cùng thế hệ. Còn nhiều lợi ích khác, không thể đếm được.
Dù là Hắc Huyền Hỏa, tôn giả Bằng có thể đạp chết chỉ với một cước, sao có thể là đối thủ của tôn giả Bằng.
“A...”
Hắc Huyền Hỏa hét to.
Tuy bị giẫm dưới chân nhưng dù sao hắn cũng là Kim Đan đỉnh phong, thể xác cứng cáp nên còn chưa chết, đang tiếp tục chống cự. Hắn rống lớn, từng chân khí u ám như thiên kiếm, tạo thành từng tia kiếm khí dài bay về phía tôn giả Bằng. Trong hư không có quỳ thần U Minh gào thét, miệng niệm cổ văn, tạo thành những ký hiệu màu đen khổng lồ, bao vây Hắc Huyền Hỏa bên trong, biến hắn thành một quả trứng màu đen khổng lồ.
Trong giây lát, toàn trường tĩnh mịch.
Không ai nói chuyện, mọi người há hốc mồm khi thấy cảnh này như gặp thần ma.
Hắc Huyền Hỏa chết sao? Ông lão người hầu lưng còng kia lại giết chết Hắc Huyền Hỏa bằng một cước?
Nhưng hắn đường đường là đệ tử chân truyền, sao có thể bị đánh thành thịt vụn dễ dàng như vậy?
Giờ phút này, Lâm Hiểu Lôi, Tô Hoài Tiên đều không nói ra lời. Tư Mã Huyền lo uống rượu uống trà nãy giờ, bình tĩnh thản nhiên bắt đầu căng thẳng.
Còn hai chị em nhà họ Từ lại ngây ra.
“Còn ai so đấu tu vi với lão già này nữa không?”
Tôn giả Bằng mở miệng.
Thân hình pháp tướng cao nghìn trượng, chọc thẳng lên trời, khí thế chấn động trăng sao, nhiều tu sĩ quan sát thấy có đại bàng tỏa hào quang màu vàng vờn quanh thân lão, đôi mắt to như tòa nhà đang trừng mọi người.
Hách Hổ, Nhất Dương Tử đều không đáp.
Mọi người không ai ngu, tuy lão già này trông như già yếu sắp chết nhưng tu vi đúng là đáng sợ. Ít nhất cũng là cấp bậc lão tổ của thế gia Thiên Quân, thậm chí có thể đứng tốp năm Tiên Sơn, là người tương đương trưởng lão.
Lão quái vật cấp bậc này, dù là mười thiên kiêu trên bảng Trường Sinh thì cũng không đánh lại.
Không ai biết chuyện của mấy lão quái vật sống mấy nghìn năm này, có tu vi thâm hậu đến mức không thể tưởng tượng còn nắm giữ thần thông đáng sợ nào. Hắc Huyền Hỏa chính là vết xe đổ, còn ai dám tiến lên khiêu khích?
Họ lại không biết tôn giả Bằng lại đang áp chế tu vi xuống cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, nếu để lộ ra bản lĩnh thật thì e là mọi người tè ra quần mất.
“Khụ khụ!”
Tôn giả Bằng co lại pháp tướng, người lại bị còng lưng, chắp tay đứng sau lưng Diệp Thành, khôi phục dáng vẻ người hầu áo đen ban đầu.
Nhưng lúc này không còn ai dám coi thường lão.
“Rốt cuộc đây là ai? Sao có thể khiến cường giả đáng sợ như thế làm người hầu? Dù là thiên nữ Ngọc Cơ- Minh Sương cũng không thể bắt nửa bước Thiên Quân làm người hầu đâu!”
Vô số người tò mò, kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Anh vẫn thản nhiên uống rượu, có điều dáng vẻ này đã trở nên bí hiểm trong mắt mọi người.
“Sao, người hầu của tôi có thể ngồi chung với các người rồi nhỉ!”
Diệp Thành bình tĩnh hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể!”
Mấy người Nhất Dương Tử, Đoạn Hưng Long liên tục gật đầu.
Chỉ có Hách Hổ của Phục Ma Thiên Tông không phục, hắn hừ lạnh: “Không sai, người hầu này của anh đúng là mạnh mẽ nhưng tỳ nữ kia thì sao? Không thể vì cô ta là bạn của thiên nữ Dao Nhi mà được ngồi ngang chúng ta chứ!”
“Ồ, anh muốn khiêu chiến cô ấy sao?”
Diệp Thành ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy!”
Hách Hổ tiến lên một bước, lớn tiếng đáp.
Tu vi tôn giả Bằng đáng sợ, che giấu kỹ càng, đó là vì lão thuộc dạng quái vật rồi, mọi người nhìn lầm cũng bình thường. Nhưng Ân U Liên lại chính là cảnh giới Kim Đan. Hách Hổ tự cho rằng dùng Kim Đan đỉnh phong so với trung kỳ và sơ kỳ thì chắc chắn thắng. Dù là thần nữ thánh vực Lăng Tiêu có tới, dựa vào chênh lệch tu vi, hắn cũng không sợ.
“Hừ!”
Ánh mắt Ân U Liên lạnh lẽo, trong ngực ôm trường cung, chậm rãi bước ra.
Hách Hổ còn định khiêm nhường một chút để tránh bị nói ỷ lớn hiếp nhỏ, bắt nạt con gái. Nhưng sau đó một vàng trăng lạnh lẽo thấu cả sông núi bừng lên trong tầng lầu.
“Vèo!”
Khi mũi tên ánh trăng này xuất hiện, nhiệt độ lập tức giảm xuống hơn trăm độ, giống như ngày hè nóng nực biến thành trời đông giá rét.
Trên bầu trời, từng mảnh bông tuyết to như lông ngỗng kết lại nhưng nó càng lạnh thấu lòng người.
Dùng tóc thề, dù là ai cũng chưa từng thấy cảnh nào đẹp mà thê lương, uy lực như vậy. Dù là mấy người Lâm Hiểu Lôi, Tô Hoài Tiên, đối với chiêu này thì cũng biến sắc. Mấy người Nhất Dương Tử đồng loạt than không ổn trong lòng.
Mũi tên này Ân U Liên vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Nó đóng băng cả nền đất, sương giá vạn dặm nhưng đó lại chỉ là một phần nghìn, thậm chí là một phần vạn sức mạnh của mũi tên. Hầu như tất cả năng lượng đều tụ trong mũi tên kéo dài như cầu vồng này.
“A!”
Hách