*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vạn Sự Lâu là là nơi đắt tiền nhất của thành Bồng Lai, lần này đã là lần thứ hai anh đến.
Ngay lúc này, quản lý mặc đồ vàng chạy tới dẫn đường, còn có phục vụ mặc đồ xanh, đồ tím chạy theo, một đám Kim Đan chen nhau, cưỡi trận bàn bay lên, leo thẳng tới tầng một trăm, vượt xa những đãi ngộ trước đó.
“Bồng Lai tiên tông đúng là giàu có!”
Ân U Liên thè lưỡi, lần trước cô ấy đã nghe nói rồi, càng lên tầng cao của Vạn Sự Lâu thì tiền tiêu càng nhiều. Không phải là Chân Quân Xuất Khiếu hay con cháu thế gia thiên tông, đệ tử vương tộc thì càng không thể vào.
Tầng thứ chín mươi còn vậy thì huống gì là tầng một trăm?
Bước vào tầng một trăm, họ thấy ngay tòa lầu to lớn như nằm trong mây, chung quanh có sương mù linh khí lượn lờ, đình đài như ẩn như hiện. Các tỳ nữ mặc sa mỏng, vẻ ngoài xinh đẹp ẩn hiện trong mây mù như tiên nữ đang bay múa.
Mà từng tia sáng phóng lên từ các đình đài lầu cao chung quanh.
Mội một tia đều có năng lượng không thua sức mạnh của Chân Quân Xuất Khiếu đỉnh phong. Rõ ràng người có thể tới đây đều là những nhân vật lớn của thành Bồng Lai.
Trong phòng chữ Thiên số 1 – phòng bao tốt nhất của Vạn Sự Lâu, Lâm Hiểu Lôi, Tô Hoài Tiên và các tinh anh của Bồng Lai tiên tông đang mở tiệc chiêu đãi những đệ tử của các thiên tông khác. Mấy người này đều đến từ các tông lớn, là đệ tử chân truyền top 1, 2 trong các đại Thiên vực. Dù là không lên nổi bảng Tinh Hà nhưng cũng xấp xỉ các thiên kiêu này trên bảng đó.
Dù là Tô Hoài Tiên thì cũng không chiếm được ưu thế trước những người này.
“Rượu ngon!”
Một lời khen ngợi vang lên.
Hiển nhiên Tô Hoài Tiên đã uống cạn ly rượu ngon, gương mặt tuấn tú nho nhã như ngọc đỏ thẫm.
Trong ly rượu của hắn không phải là rượu bình thường mà chính là rượu ngon Thiên Hỏa do chính thành chủ thành Thiên Hỏa ủ ra. Màu sắc như phù sa đỏ ngầu mà lại trong suốt như hổ phách. Rượu do tu sĩ Nguyên Anh ủ ra thì quý giá cỡ nào?
Tu sĩ Kim Đan bình thường chỉ e là sẽ bị thiên hỏa đốt thành tro chỉ bằng một ly rượu này, chỉ có tu sĩ Kim Đan đỉnh phong như Tô Hoài Tiên mới dám uống nó thôi.
“Đúng là lợi hại!”
Hai chị em Từ Vũ ngồi cạnh đều nhìn chằm chằm, liên tục vỗ tay, khen ngợi cổ vũ Tô Hoài Tiên.
“Tô huynh đúng là hào sảng. Tôi nghe nói gần đây Bồng Lai thiên tông đã xuất hiện một vị tiên nữ tuyệt thế, thức tỉnh huyết mạch Long tộc viễn cổ từ khi Ngưng Đan, được gọi là thiên nữ Chân Long, nhan sắc xinh đẹp nhất thiên hạ, không có chuyện này không?”
Một đệ tử chân truyền của thiên tông dùng ánh mắt sáng rực hỏi.
“Đúng là có việc này!”
Tô Hoài Tiên cười nói, đặt ly rượu xuống, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Tuy sư muội Dao Nhi còn nhỏ nhưng đã xinh đẹp lóa mắt nhất thành Bồng Lai. Nhưng nếu các vị theo đuổi thiên nữ Chân Long của tông tôi thì e là không dễ dàng đâu!”
“Hả?”
Có người bị khơi lên lòng hiếu kỳ.
Tòa lầu chữ Thiên số 1 rất cao, khoảng trăm trượng, tiên khí lượn lờ khắp nói, sương mù linh khí phủ quanh, nhiều tỳ nữ xinh đẹp cung kính đứng hầu hai bên. Tu vi những tỳ nữ này cũng là Kim Đan. Dù chỉ là Kim Đan hạ phẩm nhưng cũng đủ làm người ta sợ hãi. Dùng tu sĩ Kim Đan làm tỳ nữ thì cũng đủ chứng tỏ sự giàu có của Vạn Sự Lâu.
Mà người có thể ngồi bên trong thì đều có thân phận khủng khiếp, giậm chân một cái cũng có thể làm một phương chấn động, không chỉ là những đệ tử chân truyền đến từ dòng chính các thiên tông lớn.
Hắc Huyền Hỏa – đại đệ tử thứ hai của Hắc Thủy Tông
Tu vi người này không bằng U Minh Tử đứng thứ năm mươi trên bảng Tinh Hà nhưng lại không yếu, tu thành Kim Đan tam phẩm, là kẻ mạnh đương thời.
“Đúng đó, Tô huynh, mau nói đi, chẳng lẽ thiên nữ Chân Long đã có chồng sắp cưới rồi à? Rốt cuộc là đệ tử chân truyền của ai hay đến từ nơi nào của thánh vực Lăng Tiêu?”
Mấy người khác cũng không ngừng giục.
Mấy người Đoạn Hưng Long, Nhất Dương Tử, chiến tướng Phục Ma - Hách Hổ đều có thân phận cao quý. Dù là chỗ dựa sau lưng thì chỉ cần họ ngồi xếp bằng đằng kia, phóng từng tia khí tức lên trời, thần quang muôn màu muôn vẻ mang theo uy áp nặng nề như rồng khổng lồ lượn quanh.
Người ngồi giữa- một thanh niên trắng trẻo cũng gật đầu đầy tò mò.
Tron cả bữa tiệc, ai cũng coi người này là trung tâm, Từ Vũ thỉnh thoảng cũng liếc qua người này, cười mỉm chi.
Tu Mã Huyền- con cháu thế gia Tư Mã, đứng thứ tám mươi trên bảng Tinh Hà.
Thế gia Tư Mã cũng không phải thế gia Thiên Quân bình thường mà có rất nhiều Thiên Quân, thanh thế to lớn, sắp đuổi kịp cả Bồng Lai Tiên Sơn.
Đối mặt với cường giả trẻ tuổi hàng đầu như thế, Tô Hoài Tiên tất nhiên không dám chần chờ mà khẽ cười đáp: “Cũng không phải là gì to tát, nói ra lại sợ mọi người chê cười thôi. Chuyện là sư muội Dao Nhi có một người anh trai, nghe nói là không phải ruột thịt nhưng cực thân thiết, từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau nhưng tu vi lại khá bình thường, gắng gượng lắm mới tới Kim Đan!”
Lời này vừa được nói ra, người ở đó đều cười lớn, không nhận xét gì.
Họ đều là rồng trong cõi người, là thiên tài trong tông môn cao cấp, sao lại để ý một tu sĩ Kim Đan bình thường. Trừ phi người này tới từ thánh địa Lăng Tiêu hay là đệ tử dòng chính của một mạch Dược Thần.
“Đây cũng được coi là đối thủ sao? Nếu tên đó dám đứng trước mặt bổn quân, sợ là sẽ bị khí tức của bổn quân dọa tè ra quần mất!”, Hắc Huyền Hỏa cười ha hả.
Dù hắn xuất thân từ Hắc Thủy tông nhưng dáng người cao lớn, giọng như tiếng chuông vang. Lầu các cả trăm trượng đều bị tiếng cười của hắn làm cho rung rinh.
Nhiều tỳ nữ tu vi Kim Đan cuộn trào khí huyết, bị hắn làm cho hoảng sợ.
“Thiên nữ Chân Long chính là Cửu Thiên Thần Long, dù là chúng ta theo đuổi thì cũng còn chưa đủ tư cách, e là chỉ có những nhân vật trong Trường Sinh Giáo mới xứng đôi thôi. Một tên Kim Đan là cái thá gì?”
Tư Mã Huyền bưng ly rượu, lắc đầu than khẽ.
“Đúng vậy!”
Mọi người đều gật đầu, tuy họ đều là tinh anh một phương nhưng so với thiên kiêu bảng Tinh Hà – những người có thể tung hoành cả Tinh Hà thì còn kém một, hai bậc. Mà không tiến vào top mười bảng Tinh Hà thì e là cũng chẳng có cơ hội chứng đạo Nguyên Anh, nhất thời ai cũng im lặng.
Mà Từ Vũ, Từ Nhu ngồi cạnh đều không cảm thấy tu vi mình quá thấp, cách Nguyên Anh còn quá xa. Họ chỉ cảm thấy những cường giả trẻ này đã lên tới đỉnh phong, lóa mắt người, tiền đồ xán lạn.
“So với họ, anh của Dao Nhi là trình độ nào cơ chứ!”
Từ Vũ nghĩ vậy, trong lòng dao động mà Từ Nhu đã ném Diệp Thành đi từ lâu rồi.
Nhưng lúc này, không khí bỗng tĩnh lặng.
Thiên nữ Chân Long tới.
Khi Dao Nhi tới, vẻ ngoài tuyệt sắc khiến tất cả đều chấn động, cô ấy như tiên nữ Long Cung hạ phàm, như một trời tỏa sáng rực rỡ cả tòa chữ Thiên số 1. Dưới ánh mặt trời, nhiều tỳ nữ Kim Đan xinh đẹp cũng cảm thấy xấu hổ.
“Không hổ là thiên nữ Chân Long, năm đó thiên nữ Minh Sương cũng không hơn thế này là bao!”
Hách Hổ nhìn đăm đăm, sợ hãi than.
Thân là chiến tướng thứ năm của Phục Ma Thiên Tông, tuy ánh mắt kén chọn, thường ngày cũng thấy nhiều mỹ nhân tuyệt sắc nhưng người tuyệt diễm như Dao Nhi thì hắn cũng chưa gặp được bao nhiêu.
Mà ảo ảnh chân long quanh thân Dao Nhi, uy nghiêm Long tộc khiến cô ấy như Long Nữ tới thế gian.
“Tư Mã Huyền ra mắt thiên nữ, hôm nay được nhìn thấy vẻ đẹp của thiên nữ, chết cũng không hối tiếc!”, Tư Mã Huyền nâng ly nói.
“Không sai, không sai, Tư Mã huynh nói đúng!”
“Nhân gian tuyệt sắc!”, các đệ tử chân truyền của thiên tông đều trầm trồ khen ngợi, khiến chị em nhà họ Từ đều ghen ghét tới đỏ mắt.
Nhưng Dao