Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành

Chương 44: Chap-62




Chương 62: Tôi thích anh ấy

Nhưng ngay khi Diệp Thành đang định ra tay dạy dỗ đám nhãi ranh này thì bên ngoài phòng riêng lại vang lên một hồi xôn xao, cùng lúc đó, anh cũng chú ý thấy một tia vui mừng thoáng hiện ra trên gương mặt Lương Thiên Hàng.

“Xảy ra chuyện gì thế!”

Tên Lương Thiên Hàng kia đứng dậy, bề ngoài tỏ ra thản nhiên như không có việc gì, nhưng cậu ta bước lên phía trước, mở cửa phòng riêng ra.

Bỗng chốc, một người phụ nữ tóc tai rũ rượi trông rất chật vật xông vào trong, cô ta nhìn trái ngó phải như thể đang tìm kiếm ai đó.

Đám đông tỏ ra mờ mịt và tò mò, nhưng Lương Thiên Hàng lại bước lên phía trước, lớn tiếng quát tháo: “Cô là ai, đến phòng này làm gì?”

Người phụ nữ kia gào ầm lên: “Tôi nghe nói thằng khốn nạn vứt bỏ tôi đang ở chỗ này, anh ta đâu rồi? Anh ta đâu rồi?!”

Lương Thiên Hàng dõng dạc hô lên: “Đừng có nói linh tinh! Chúng tôi toàn là sinh viên đại học, đâu thể làm loại chuyện không biết liêm sỉ ấy”.

Cậu ta nói xong câu ấy bỗng tỏ ra bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Diệp Thành: “Nhưng mà... ở đây đúng là có một tay dân xã hội đấy”.

Người phụ nữ kia cũng nhìn theo ánh mắt của Lương Thiên Hàng rồi đột nhiên vừa chửi bới vừa nhào tới, gào khóc như điên: “Diệp Thành, tên cặn bã khốn nạn, anh từng nói sẽ yêu tôi suốt đời suốt kiếp, thế mà anh lừa tôi phá thai rồi chạy mất!”

Chiêu trò đột nhiên ập tới này khiến tất cả sững người.

Không thể không thừa nhận, kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này cũng đến nơi đến chốn, nhưng nếu bắt Diệp Thành phải đánh giá, anh vẫn thấy biểu cảm quá đà, tác phong lố lăng.

Nhưng những người khác thì hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ này, cũng không phải vì họ bị diễn xuất của cô ta mê hoặc, mà vì đám người này vốn đã ghét Diệp Thành nên vô thức cảm thấy anh phải là người như thế.

Đám người này nhanh chóng thảo luận ồn ào như cái chợ.

“Xí, quả nhiên loại cậu ấm này không phải thứ gì tốt đẹp, nhìn đi, con gái nhà người ta tìm đến tận đây rồi”.

“Hứ, nghe nói loại người cặn bã này trước kia từng cứu hoa khôi Hạ của chúng ta, xem ra chắc hẳn anh ta đập tiền thuê người về đóng kịch thôi. Hoa khôi Hạ ngây thơ quá, cứ thế mà tin anh ta ngay được”.

“Đúng thế, tôi thấy cái kiểu cười hờ hững nhạt thếch của anh ta làm sao so bì với hotboy Lương của chúng mình được. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ chọn hotboy Lương”.

“...”

Nếu trước kia đám người này chỉ thì thầm to nhỏ thì lúc này họ cố tình thảo luận công khai luôn, vả lại, xem ra có vẻ như họ đang cố ý nói cho Hạ Vũ Đình nghe vậy.

Nhưng hiển nhiên Hạ Vũ Đình không bị mờ mắt bởi những lời lẽ này, cô đứng chắn trước mặt Diệp Thành một cách kiên định: “Tôi tin tưởng Diệp Thành, anh ấy không bao giờ là người như thế!”

Lương Thiên Hàng tỏ ra xót thương, cậu ta thở dài: “Vũ Đình, em ngây thơ quá, không hiểu được lòng người hiểm ác cỡ nào. Bây giờ anh phải cho em thấy được bộ mặt thật sự của tên này”.

Nói rồi, cứ như một thiên sứ chính nghĩa, cậu ta bước tới trước mặt người phụ nữ kia rồi nói: “Cô gái này, lời nói ban nãy của cô là thật à? Không nhận nhầm người chứ”.

Người phụ nữ kia vẫn khóc một cách yêu nghề, vừa gật đầu lia lịa vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là anh ta! Tôi nằm mơ cũng không thể nào quên được gương mặt đó, chính anh ta dẫn tôi tới phòng khám chui để phá thai, làm tôi từ nay về sau không thể mang thai được nữa, hu hu hu hu hu...”

Lương Thiên Hàng đứng dậy, trông như sắp thay trời hành đạo, lạnh lùng nói: “Diệp Thành, thật không ngờ anh là loại người như thế. Anh tưởng trong nhà có vài đồng bạc thì muốn làm gì cũng được à? Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn tôi phải xử lý!”

Diệp Thành như nhìn thấy một thằng hề, hờ hững đáp lại: “Ồ? Cậu muốn thế nào nhỉ?”

Lương Thiên Hàng đứng trên góc độ đạo đức nên đắc ý nói: “Nếu anh đáng mặt đàn ông thì giải thích mọi việc rõ ràng cho tôi, rốt cuộc cô gái này vu khống anh hay anh vốn là một tên cặn bã!”

Diệp Thành chưa kịp lên tiếng thì những người khác đã nhao nhao chỉ trích anh: “Còn ngụy biện gì nữa, cô gái kia đã chỉ đích danh rồi, chẳng lẽ lại giả được?”

“Đúng thế đúng thế, người ta đang yên đang lành ai lại vu khống anh ta làm gì, chỉ có thể là do tên này làm chuyện khuất tất thôi!”

“Thứ cặn bã, sau này không cho phép anh tiếp cận Vũ Đình nữa, nếu không tôi thấy anh lần nào đánh lần ấy”.

Đủ thứ âm thanh khó nghe khiến Hạ Vũ Đình nhíu chặt hàng lông mày, cô đột nhiên đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Diệp Thành, chúng ta đi thôi”.

Diệp Thành khẽ cười: “Không chơi với bạn bè của em nữa à?”

Hạ Vũ Đình lắc đầu: “Từ đầu đến cuối họ toàn tự nói cho họ nghe, đâu từng quan tâm tới cảm nhận của em?”

Nói rồi, cô nắm tay Diệp Thành quay người định đi, Lương Thiên Hàng thấy tình hình này bỗng chốc cuống lên, vội vàng bước tới ngăn cản: “Vũ Đình, anh làm tất cả mọi thứ đều vì em, anh không nỡ lòng nhìn em bị tên khốn nạn này bắt nạt!”

Hạ Vũ Đình lạnh mặt, hờ hững nói: “Lương Thiên Hàng, Diệp Thành là người quan trọng nhất đối với tôi, nếu anh đã không muốn chứa chấp anh ấy, đương nhiên tôi cũng không cần thiết phải ở lại nơi này nữa”.

Thấy tình hình không ổn, chị Văn kia vội vàng hòa giải: “Đừng đi mà Vũ Đình, chúng ta chơi với nhau vui vẻ biết bao, đừng vì tên cặn bã này mà khiến mọi người mất hứng chứ”.

Lần này, Hạ Vũ Đình thậm chí không thèm nể mặt cô ta nữa, nghiêm túc nói: “Từ nhỏ tới giờ luôn có người nói tôi rằng khuyết điểm lớn nhất của tôi là không biết từ chối người khác. Hôm nay tôi quyết định sửa đổi khuyết điểm này”.

Nói xong, cô nhìn thẳng vào tất cả mọi người ở đó mà không hề khách sáo, giọng điệu cũng không còn dịu dàng như trước mà lộ vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có:

“Các vị, trước kia tôi nể tình mọi người là bạn cùng lớp nên không nói năng quá tuyệt tình, nhưng các cậu cứ nhắm vào Diệp Thành hết lần này đến lần khác, chẳng qua cũng vì muốn rời bỏ anh ấy do thấy áp lực”.

Nói đến đây, gương mặt cô thoáng ửng hồng, nhưng vẫn tiếp tục đầy kiên định: “Tôi thích Diệp Thành, không cần biết các người nói gì, làm gì, tôi luôn thích anh ấy, cực kỳ thích anh ấy, không thay đổi vì bất kỳ ai!”

Lời nói như chém đinh chặt sắt này đi ngược lại với tính tình dịu dàng nhưng nhút nhát của Hạ Vũ Đình, thậm chí khiến nhiều người cúi đầu không dám nhìn cô ấy.

Giờ phút này Lương Thiên Hàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng cậu ta vẫn muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, cố gượng cười và nói: “Vũ Đình, anh không ngờ ý tốt của anh lại tạo ra áp lực lớn đến vậy cho em. Nhưng bất kể thế nào, sự thật vẫn là tên này rất khốn nạn, anh chỉ không muốn em bị lừa, ở bên cạnh dạng người này sẽ không có tương lai đâu...”

Cậu ta chưa nói dứt lời, cửa phòng riêng của họ đã bị đẩy ra thêm lần nữa, lại một người phụ nữ bước vào. So với vẻ chật vật của người trước đó, cô gái này cao quý và nhã nhặn, mặc bộ váy liền vừa vặn và cao cấp, gương mặt chỉ cần trang điểm nhẹ nhưng cũng đã xinh đẹp như hoa sen ló ra khỏi mặt hồ.

Quan trọng hơn cả, thứ khí chất mà cô ấy vô tình để lộ ra là thứ khí thế chỉ có được ở người luôn đứng trên vị trí cao. Lương Thiên Hàng chỉ lướt nhìn một lần đã biết người phụ nữ này không giàu sang thì cũng phú quý!

Điều khiến cậu ta kinh ngạc là người phụ nữ này ngó lơ tất cả mọi người sau khi tiến vào phòng, đi thẳng về phía Diệp Thành.

- ------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.