Chương 406: Huyền thoại đương thời
Nghe lời kể của Đường Tuấn Nghị, Diệp Thành khẽ nhíu mày.
Đây không phải là bất kỳ một sinh vật nào mà anh biết trên Trái Đất này, nhưng anh vốn tới từ giới tu tiên nên đã không còn thấy lạ với các loại hung thú kỳ lạ nữa.
Cứ qua một khoảng thời gian là linh khí trên Trái Đất sẽ khôi phục, vậy thì cho dù bây giờ linh khí đã cạn kiệt thì cũng có thể có những hạt giống của các loài cây kỳ lạ, những đời sau của hung thú thời hồng hoang được truyền lại đến bây giờ.
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Quá ít thông tin nên không phán đoán được. Nhưng không sao cả, cho dù nó là hung thú gì thì tôi giẫm một phát là nó nát bấy".
Là Tiên Đế độ kiếp rồi sống lại tiếp tục tu tiên, Diệp Thành có một sự kiêu ngạo không sợ tất cả. Cả đời anh chinh chiến bất bại, sao có thể sợ mấy con quái vật nhỏ nhoi được?
"Có câu này của Diệp Tiên sư là tôi yên tâm rồi", Đường Tuấn Nghị bật cười hào sảng.
Ông ấy đã có được bức ảnh và địa điểm từ lâu nhưng không dám đi tìm khe núi đó, hiển nhiên là sợ những con quái vật kia. Dù sao tông sư võ đạo cũng là người, cũng biết sợ.
Đường Tuấn Nghị chưa bao giờ nhìn thấy những quái vật đó, tất nhiên vô cùng kiêng dè. Nhưng có Diệp Thành thì lại khác, anh là người chỉ dùng một thanh kiếm mà đã giết chết được sáu cường giả Thần Cảnh.
Quái vật có mạnh đến đâu thì chẳng lẽ có thể mạnh hơn sáu Hắc Y giáo chủ sao?
Hai người chuẩn bị mọi thứ ở Tuyết Thành một ngày, sáng sớm ngày thứ hai liền bắt đầu xuất phát. Do Đường Tuấn Nghị đã biết vị trí của khe núi từ lâu nên hai người không đưa theo Đường Chí Kiên và những thuộc hạ khác nữa, gọn nhẹ lên đường.
Dù sao hai người cũng là cao thủ, ngày có thể đi hàng trăm dặm, chạy trên nền tuyết mà không phí sức chút nào. Mà những người bình thường như Đường Chí Kiên thì trên nền tuyết có thể đi được mấy chục dặm đã là may lắm rồi.
"Cấp dưới của tôi dù sao cũng là người phương Nam, khó thích nghi với vùng băng tuyết nơi Đông Bắc này. Chúng ta nên tìm một số người dân bản địa để làm người dẫn đường, có lẽ sẽ tiện hơn nhiều".
Diệp Thành gật đầu, nói: "Được, vậy thì tìm một số người dẫn đường đi".
"Vâng", Đường Tuấn Nghị cung kính nói. . Bạn có biết trang truyện ~ TRÙMTRU YỆN.N E T ~
Ông ấy là môn chủ Đường Môn, cường giả Thánh Vực, cho dù ở Đông Bắc xa xôi cũng có không ít bạn bè, nên ông ấy đã liên hệ với tên đầu sỏ ở Tuyết Thành này từ lâu. Trong một đám người Đông Bắc trông vô cùng hung hãn, cầm dao súng gậy gộc mặc đồ vest màu đen đứng nhìn chằm chằm họ, họ tìm được một người được gọi là Gấu Đen.
Gấu Đen sống trong một căn biệt thự vô cùng xa hoa. Biệt thự ở đây được trang trí theo phong cách vùng băng tuyết giá lạnh, lò sưởi gắn tường, sofa, thảm lông, tranh tường,... Hơn nữa điều khiến người ta kinh ngạc là, trên bức tường còn gắn vài tiêu bản gấu và hổ.
"Hi, Gấu Đen, bạn của tôi, đã lâu không gặp, ở cái nơi chết tiệt này mà ông vẫn chưa biến thành cục băng à". Đường Tuấn Nghị thấy người đến thì đập mạnh ông ta một cú.
Một cú đấm của Võ Thánh mạnh đến đâu cơ chứ, nhưng Gấu Đen thì chỉ hơi lắc lư, không hề hấn gì, hiển nhiên không phải người bình thường.
Diệp Thành nhìn lướt qua thì phát hiện Gấu Đen có vóc dáng vô cùng cao lớn, phải gần hai mét, trông như một con gấu đứng thẳng, đầu tóc râu ria thì rối bù, cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Tuy không biết võ đạo, không có nội kình, nhưng cơ thể thì lại vô cùng mạnh, phải gần bằng đại sư luyện thể.
"Diệp Tiên sư, trước đây Gấu Đen là lính đánh thuê, là thợ săn lính đánh thuê top 30, sau này lui về vùng này sống ẩn dật. Năm đó tôi cũng từng tiếp xúc với ông ta nên có quen biết".
Đường Tuấn Nghị vừa giới thiệu với Diệp Thành vừa trịnh trọng nói với Gấu Đen: "Đây là Diệp Thành, Diệp Tiên sư".
"Diệp Thành? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cái tên này". Gấu Đen nhỏ giọng lầm bầm, lắc đầu nói.
"Đường chưởng môn, không phải ông không biết Lâm Hải Tuyết Nguyên thường gặp phải bão tuyết dữ đội, tín hiệu mạng cực kỳ kém. Hơn nữa tôi đã về ở ẩn, đã không còn quan tâm những chuyện của giới võ đạo từ lâu rồi. Sao ông lại cung kính với một tên nhóc như vậy? Tôi thấy cậu ta chẳng có gì hay ho, đừng nói là con trai của một nhân vật máu mặt nào đó đấy nhé".
Gấu Đen vừa nói vừa tùy ý nhìn lướt qua Diệp Thành thì thấy anh vóc người nhỏ thì quay đầu đi ngay, tiếp tục to giọng nói chuyện với Đường Tuấn Nghị.
Đối với một người thân hình cao to và tôn sùng sức mạnh như Gấu Đen, Diệp Thành với vóc dáng như vậy đâu có thể được coi là kẻ mạnh.
"Gấu Đen, ông phải giữ thái độ kính trọng. Người đứng trước mặt ông chính là người mạnh nhất giới võ đạo Hoa Hạ, huyền thoại đương thời, Diệp Tiên sư!"
Sắc mặt Đường Tuấn Nghị sầm xuống, nói rất nghiêm túc.
"Cậu ta sao? Người mạnh nhất giới võ đạo Hoa Hạ? Huyền thoại đương thời?"
Mắt Gấu Đen suýt nữa thì trợn ra ngoài, ông ta nhìn Diệp Thành chẳng hề kiêng dè, hoàn toàn mặc kệ Diệp Thành đang đứng trước mặt mình mà ôm bụng cười to:
"Từ lúc nào mà danh hiệu người đứng đầu giới võ đạo của Kiếm Thần đã bị cướp đi rồi? Hơn nữa người cướp đi còn là một tên nhóc gầy nhom nữa chứ?"
Sắc mặt Đường Tuấn Nghị liền thay đổi. Ông ấy quay đầu nhìn Diệp Thành thì phát hiện sắc mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh. Nhưng ngay lúc ông ấy nghĩ rằng vì còn cần dùng người này nên anh mới không nổi giận thì không ngờ anh lại híp mắt lại, đưa tay đè xuống. Một hình bàn tay màu xanh xuất hiện giữa không trung đè Gấu Đen nằm bẹp xuống đất.
"Hỗn láo!"
Những người của Tuyết Thành mặc vest đen đứng bên cạnh sắc mặt liền thay đổi, họ liền lấy cây đao ra chĩa vào Diệp Thành.
"Một lũ tép riu mà thôi".
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, anh cong ngón tay gảy một cái, một luồng ánh sáng trắng liền bắn ra lượn một vòng giữa không trung, chém mười bảy mười tám cây đao thành hai nửa. Những gã đàn ông cao to kia thấy thế thì đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Tên nhóc nhìn trắng trẻo yếu ớt này chỉ đưa tay một cái thôi mà đã chém gãy mười bảy mười tám cây đao sắc bén vô cùng, vậy điều đó không phải cũng có nghĩa là cậu ta có thể chém đứt đầu bọn họ bất cứ lúc nào sao?
Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều không dám động đậy.
Mà lúc này Gấu Đen bị đè phía dưới cảm thấy mất mặt vô cùng, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ như một con gấu lớn. Cơ bắp toàn thân ông ta căng phồng, từng sợi gân xanh nổi gồ lên như những con rồng lớn, ngay cả mạch máu trên trán ông ta cũng căng phồng lên, quần áo toàn thân căng phồng rồi vỡ náy.
Đáng tiếc cho dù ông ta tốn sức chín trâu hai hổ thì cũng không thể nào khiến bàn tay màu xanh động đậy nửa phân.
Mà Diệp Thành thì tiện tay đập một chưởng xuống mặt đất, cả người ông ta bị lõm chặt xuống đất, in thành một dấu bàn tay lớn.
"Nếu không phải là nể mặt Đường Tuấn Nghị thì vừa nãy tôi đã đập chết ông như đập chết một con ruồi rồi".
Diệp Thành ngồi trên ghế sofa, tiện tay lấy rượu Mao Đài mà Gấu Đen trân trọng cất giữ nhiều năm ra rót một ly, vẻ mặt nhàn nhã tự tại, cứ như đang ở nhà mình vậy.
Gấu Đen run rẩy bò dậy, sắc mặt tái nhợt, không dám nói gì nữa.
Đường Tuấn Nghị cười lạnh, nói: "Tôi nói rồi, Diệp Tiên sư là người mạnh nhất giới võ đạo Hoa Hạ, huyền thoại đương thời, đâu phải là người mà ông có thể bất kính?"
Gấu Đen sợ sệt liếc nhìn Diệp Thành sau đó quay đầu nhìn Đường Tuấn Nghị, nói với giọng ồm ồm: "Cậu ta thực sự là người mạnh nhất giới võ đạo Hoa Hạ? Tiêu Nghĩa Tuyệt thì sao?"
Đường Tuấn Nghị cười sảng khoái: "Cách đây không lâu, Diệp Tiên sư đã đánh bại Tiêu Nghĩa Tuyệt trên đỉnh núi Hoa Sơn. Kiếm Thần cho dù đột phá ngay tại trận lên đến Huyền Tiên thì vẫn bị Diệp Tiên sư đánh bại chỉ bằng một chiêu, giờ vẫn còn đang dưỡng thương".
Đồng tử Gấu Đen co rút lại, đứng sững ngay tại chỗ, há hốc mồm, cứ như có thể nhét vừa một cái hamburger vậy!
- ------------------