Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành

Chương 282: Chap-300




Chương 300: Ngón tay chết chóc

Trong mắt Arthur hiện lên tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói: “Diệp Thành, anh dám sỉ nhục một vị Hắc y giáo chủ như thế, Huyết Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh”.

Diệp Thành khinh thường nói: “Huyết Minh nếu dám làm loạn ở Hoa Hạ, tôi liền tiêu diệt tông môn của các anh, giết sạch tất cả các sinh vật bóng tối, cuối cùng bắt tên Huyết Ma gì đó về luyện đan”.

“To gan!”

Arthur tức giận bừng bừng, vừa muốn ra tay thì Lục Tinh Hà đột nhiên bước tới, lớn tiếng nói: “Diệp Tiên sư, loại rác rưởi này cần gì anh phải ra tay cơ chứ, cứ giao cho tôi đi!”

“Cũng được”.

Với sự khôn ngoan của Diệp Thành làm sao không biết Lục Tinh Hà đang nghĩ gì, tên nhóc này tu hành Tinh Tà kiếm phổ có chút thành tựu, đang tìm không ra đối thủ để luyện tập, ở ngay trước mắt có một Hắc Y giáo chủ Arthur là viên đá mài dao tốt nhất lúc này.

Hắc Y giáo chủ người nào cũng có thể địch lại Thần Cảnh, mà Tinh Tà kiếm phổ của Lục Tinh Hà là công pháp tu tiên chân chính, đôi bên có thể nói là mỗi người đều có bản lĩnh hơn người, là đối thủ mạnh chân chính.

Mà điều tuyệt vời nhất chính là cho dù anh ta không phải đối thủ của gã, có Diệp Tiên sư ở đây trợ trận cũng sẽ không có nỗi lo mất mạng, cơ hội tốt ngàn năm có một như thế này Lục Tinh Hà làm sao có thể bỏ qua?

Đối với ý nghĩ của Lục Tinh Hà, Diệp Thành vừa nhìn đã rõ, chỉ là tên nhóc này cũng xem như cung kính với mình, nể mặt Tinh Tà lão nhân, Diệp Thành cũng không nói ra ý nghĩ của anh ta, liền gật đầu nói: “Vậy thì anh đến so chiêu với anh ta xem sao, cũng đừng làm mất mặt sư phụ Tinh Tà lão nhân của anh là được”.

Nghe được lời này, Đường Thi Vũ với Bạch Triển Kỳ nhất thời kinh hãi vô cùng, bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Thành đạt được truyền thừa của Tinh Tà lão nhân, nhưng bây giờ hình như là anh ấy đưa kiếm phổ Lục Tinh Hà?

Bạch Triển Kỳ tiến đến bênh cạnh Đường Thi Vũ, nhỏ giọng nói: “Thượng tá Đường, cô phải nắm chắc cơ hội này đấy”.

Nghe được lời này, Đường Thi Vũ cũng gật đầu, trước đây cô ta có giao tình khá tốt với Lục Tinh Hà, coi như một loại đầu tư, nhưng không ngờ lại thu về lợi nhuận nhanh như thế.

Khi hai người nói chuyện, cuộc chiến giữa Lục Tinh Hà và Arthur đã bắt đầu.

“Dạ Ma Phi Tập!”

Arthur hai tay chụm lại thi triển chiêu thức, muốn chiếm trước lợi thế nên đã ra chiêu trước. Bàn tay của gã đột nhiên xuất hiện một đám dơi đen giống như một cơn bão lớn cuốn tới.

“Vù vù vù!”

Tai người căn bản không thể nghe thấy sóng siêu âm do loài dơi phát ra, luồng thanh âm này đánh tới làm cho Bạch Triển Kỳ và Đường Thi Vũ chấn động đến mức đau đầu chóng mặt suýt nữa nôn ra máu tươi.

Chỉ bằng một chiêu này, Arthur đã đủ để áp chế đa số võ sĩ, bởi vì Canh khí bảo vệ cơ thể của bọn họ không có cách nào ngăn chặn loại âm thanh này. Cho dù có bịt tai lại cũng sẽ bị ảnh hưởng, mà cử động bị ảnh hưởng chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho gã có cơ hội tấn công.

Chiêu này vừa xuất ra, hai chị em Aokawa đều hơi biến sắc mặt. Những người khác lại càng hoảng sợ, Đường Thi Vũ lẳng lặng nắm lấy cánh tay Diệp Thành, hai mắt ánh lên sự lo lắng.

“Tinh Tà kiếm pháp chiêu thứ nhất”.

Lục Tinh Hà vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt sâu hoắm như biển. Kiếm khí ánh lên tia sáng rực rỡ từ trường kiếm trong tay anh ta giống như những cánh hoa tuyệt đẹp nở rộ trên trời phóng ra nghênh đón bầy dơi trên bầu trời.

“Soạt soạt!”

Bầy dơi trên bầu trời như những con nhộng muốn phá kén mà ra, nhưng không có môt con nào có thể xuyên qua luồng kiếm khí dày đặc, tất cả đều bị nghiền nát.

Còn không đợi Arthur hoảng sợ, Lục Tinh Hà đã hóa thành một tia sáng trong nháy mắt chém ra hàng chục tia kiếm khí đánh về phía gã, mọi người chỉ nhìn thấy có ánh sáng xanh lóe lên rực rỡ, đẩy lùi luồng khí đen về phía sau.

“Sau khi say không biết trời trên nước, thuyền đầy mộng đè xuống những vì sao!”

Lục Tinh Hà vừa hời hợt ngâm thơ, vừa bắn ra kiếm chiêu về phía Arthur, trong mắt anh ta lóe lên tia sáng, tùy tâm mà động, kiếm bay theo người, ngay lập tức cắt xuyên qua khoảng không giống như một con linh dương treo sừng, một con ngựa trắng băng qua khe hẹp đánh xuống từ một góc độ cực khó.Vượt qua vòng phòng hộ của Arthur phá vỡ nguồn năng lượng bóng tối đang bảo vệ gã, trực tiếp đâm xuyên ngực gã.

“Làm sao có thể?”

Nhìn thấy Arthur bị một thanh kiếm đâm xuyên ngực, không chỉ đám người Đường Thi Vũ, ngay cả Diệp Thành cũng nhíu mày.

Chỉ cần… đơn giản như thế thôi sao?

Lục Tinh Hà lúc trước là đại sư võ đạo, bây giờ đã thăng cấp trở thành Võ Thánh, hơn nữa kiếm khí phóng ra mười mấy trượng, kiếm khí rực rỡ vô cùng sắc bén, kiếm thuật vô cùng cao minh quả thật giống như một nhân vật tông sư nghiên cứ kiếm đạo mấy chục năm vậy.

Cho dù là võ sĩ thiên tài tự sáng tạo ra võ công thì chuyện này cũng quá không thực tế mà!

“Lẽ nào…đây chính là sự lợi hại của Tinh Tà kiếm phổ?” Đường Thi Vũ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lẩm bẩm tự nói.

Trên thực tế thì đúng là như thế, Tinh Tà kiếm Phổ dù sao cũng là công pháp tu tiên, so với võ đạo của võ sĩ bình thường không biết huyền diệu và mạnh mẽ hơn gấp bao nhiêu lần, ngay cả chính bản thân Tiêu Nghĩa Tuyệt so về độ tinh diệu của chiêu thức cũng không thể nào bằng được Lục Tinh Hà.

“Không đúng, chút bản lĩnh này không có cách nào địch lại Thần Cảnh”.

Diệp Thành hơi nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ.

Quả nhiên, chợt thấy tia sáng đỏ trong mắt Arthur lóe lên, vươn hai tay ra ôm lấy ngực!

“Loảng xoảng!”

Kiếm của Lục Tinh Hà tuy không phải thần binh tuyệt thế nhưng cũng làm từ loại sắt thép vô cùng cứng rắn, nhưng bây giờ bị Arthur vỡ một cái bỗng đứt gãy thành nhiều mảnh!

Sau đó mọi người nhìn thấy một khung cảnh cực kì khủng khiếp. Chỉ thấy ở ngực Arthur có một hình xăm cực kì gớm ghiếc sáng rực lên, phun ra một luồng khói đen khổng lồ, trong làn khói xuất hiện một bóng người mờ ảo.

Bóng đen này cao chừng ba trượng, cả người bao phủ trong khói đen giống như ma thần vậy.

Nó vừa xuất hiện, ngay lập tức làm cho toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh. Vô số người chỉ cảm thấy một sức mạnh lớn lao trực tiếp khiến người khác phải bái lạy, quỳ xuống đất trước uy thế mạnh mẽ của bóng đen kia.

Bóng đen trôi nổi phía sau Arthur giống như sứ giả linh hồn được triệu hồi trong anime vậy. Lục Tinh Hà nâng kiếm đánh một luồng kiếm khí về phía trước, nhưng bị bóng đen kia chỉ vào một cái liền hoàn toàn tan vỡ như chưa từng xuất hiện vậy, thậm chí uy lực của nó còn khiến Lục Tinh Hà choáng váng lùi mấy bước.

“Đó… là cái gì thế?” thân thể Đường Thi Vũ không ngừng run rẩy, bóng đen kia làm cho cô ta có cảm giác sợ hãi còn lớn hơn cả Ito Musashi.

Arthur vẻ mặt dữ tợn điên cuồng nói: “Mỗi một vi Hắc y giáo chủ đều có tin vật truyền thừa độc đáo của riêng mình, mà tín vật của Hắc y giáo chủ thứ tám chính là hình xăm này!”

“Thông qua hình xăm này, tôi có thể mượn một phần sức mạnh của đại nhân Huyết Ma, các người… không đáng nhắc tới!”

“Huyết Ma? Lẽ nào bóng đen kia chính là Huyết Ma?”

Đám người kinh hãi hít một hơi thật sâu, chỉ thấy một bóng người bị luồng khí đen bao phủ, không nhìn thấy rõ hình dáng, chỉ mơ hồ nhìn thấy cơ bắp cường tráng, móng tay sắc bén giống như quỷ thần.

Arthur cười lớn, toát ra hơi thở đắc chí của kẻ xấu hét lên: “Lục Tinh Hà, anh không đấu lại nổi tôi đâu!”

Gã vừa nói xong, khí thế trên người đã tăng lên vùn vụt, nâng ngón trỏ lên chỉ về phía Lục Tinh Hà, thân ảnh bao phủ trong luồng khí màu đen cũng làm một động tác giống ý hệt.

Sau đó liền thấy một tia chớp màu đỏ như máu tươi, từ đầu ngón tay của bóng đen bắn nhanh về phía Lục Tinh Hà, đây là tuyệt chiêu cuối cùng của Arthur:

Ngón tay chết chóc!

- ------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.