Chương 287: Thiên hạ vô địch
Diệp Thành nhẹ nhàng đánh ra vài chiêu đã phá vỡ tuyệt học và chiêu đánh lén của cường giả cảnh giới Thần Cảnh. Mà nhìn vào đánh giá tùy tiện của anh, giống như là người đang xem chiến đánh giá vậy, rõ ràng là không hề dùng toàn lực.
“Rít!”
Mọi người đều hít một hơi thật sâu.
“Diệp Thành này sao lại khủng bố đến như thế cơ chứ. Chẳng lẽ anh ấy cũng đã bước vào hàng ngũ Thần Cảnh?”
Các Võ Thánh gia nhập thế lực của Ito Musashi đã bắt đầu lo lắng, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ đã mơ hồ cảm thấy việc vội vàng đầu nhập vào Ito Musashi không phải là nước đi tốt.
Còn về Iguzal đã gấp đến độ như kiến bò trong chảo nóng rồi, Ito Musashi là cơ hội duy nhất để ông ta đề thăng lên Thần Cảnh, lão già này biết chính mình không có cách nào lên chiến đấu, trong lòng chỉ có thể liều mạng nguyền rủa Diệp Thành trong tuyệt vọng mà thôi.
Về phấn đám người Đường Thi Vũ, nếu không có Lục Tinh Hà phóng Canh khí ra ngoài bảo vệ thì những người phàm như họ thì đã ngất đi bởi dư chấn của tuyệt chiêu của Diệp Thành rồi.
Mà hai chị em Aokawa Sayuri và Aokawa Sakura sắc mặt đều ngưng trọng lại, bởi vì bọn họ biết, chiến đấu thực sự bây giờ mới bắt đầu….
Ito Musashi sắc mặt trầm trọng, mặc dù ngay từ đầu lão đã đánh giá thấp Diệp Thành, nhưng rất nhanh liền đặt đối phương ở vị trí ngang hàng với mình, thậm chí là một đối thủ mạnh, lại không nghĩ tới thực lực của đối phương vượt xa so với tưởng tượng của mình, nhất là khi Diệp Thành phá vỡ chiêu Phi Hoa Phiêu Nhứ khiến khí huyết lão bị rối loạn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cánh tay cầm kiếm vẫn liên tục run rẩy.
“Diệp Thành, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, với tu vi của cậu, cho dù không đặt chân đến Thần Cảnh thì cũng không còn xa nữa”. Ito Musashi vẻ mặt ngưng trọng nói: “Loại người siêu phàm giống cậu và tôi, không nên tự giết lẫn nhau, hay là chúng ta liên thủ được không? Đợi sau khi diệt xong Tiêu Nghĩa Tuyệt, giới võ đạo Hoa Hạ sẽ do cậu làm người đứng đầu, hai người chúng ta liên thủ tung hoành thì cả thế gian này còn có ai ngăn cản nổi cơ chứ?”
Diệp Thành cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, bắt đầu thi triển pháp quyết dẫn động linh khi thủy hệ mênh mông trong trời đất.
Trong nháy mắt, toàn bộ hồ nước, đầm nước, ao nước đều sôi trào, góp ra một phần linh khí tinh khiết của mình từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hình thành nên một cơn bão vô cùng khủng khiếp, thậm chí trên dỉnh núi Linh Hương đều có mây mù ngưng tụ vang lên từng đợt sấm sét liên hồi.
Thấy cảnh này, tròng mắt Ito Musashi co rút lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết tiệt, cậu thật sự không cân nhắc đề nghị của tôi sao?”
Diệp Thành lạnh lùng nói: “Tôi muốn tung hoành khắp thế gian này, cần gì phải liên thủ với người khác cơ chứ? Chí ít là loại phế vật như ông… không xứng!”
Lời này trước đây Ito Musashi còn dùng để nói về Lưu Cát, nhưng trong nháy mắt đã bị người ta dùng để chửi mình, lão vô cùng tức giận trầm giọng nói: “Tốt tốt tốt! Nếu cậu không biết nhận lòng tốt của người khác, tôi liền tự tay chém cậu, để cho cậu biết uy nghiêm của Thần Cảnh là không thể bị xâm phạm!”
Sự việc đến bước này rồi, Ito Musashi không thể lưu thủ được nữa, thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt bình tĩnh trước mắt này, là đối thủ mạnh nhất từ trước đến nay của lão, ngay cả trận chiến năm đó trên đỉnh Hoa Sơn cũng không thể gây áp lực lớn cho lão đến như thế.
Ito Musashi rít một tiếng thật dài, chân khí trên người bắt đầu bùng nổ, ngay cả bộ quần áo samurai trên người không hề có gió cũng đã bay phấp phới, rõ ràng lão đã dùng toàn lực để chiến đấu.
Khuôn mặt lão từ từ đỏ lên, trong hai trong mắt chảy ra hai dòng máu đỏ thẫm nhìn vô cùng đáng sợ. Chân khí đã nâng đến mức đỉnh cao, trong lòng bàn tay cảm tưởng như nâng thanh kiếm nặng đến cả nghìn cân, từ từ nâng lên đỉnh đầu, dùng toàn bộ sức mạnh chém về phía Diệp Thành.
Một kiếm này đơn giản không màu mè nhưng lại khiến trời đất biến đổi, phía sau Ito Musashi xuất hiện một hư ảnh trong suốt cũng giơ thanh kiếm trong tay lên dùng sức chém xuống!
Một lưỡi kiếm sắc nhọn khủng khiếp dài hơn năm mươi mét xuất hiện giữa không trung. Lưỡi kiếm trong suốt như nước được cấu thành hoàn toàn từ kiếm khí. Có thể nhìn thấy lưỡi kiếm rung động mơ hồ, chỉ bằng một kiếm này đã có thể cắt một chiếc tàu sân bay làm hai mảnh.
“Vù vù!”
Lưỡi kiếm sắc bén này cắt qua bầu trời tạo thành một vết cắt dài đánh về phía Diệp Thành, trong mắt mọi người dường như xuất hiện một tia chớp màu bạc rực rỡ.
Luồng kiếm khí này phát ra ngân quang sắc lẹm, kiếm khí dồi dào chiếu lên toàn bộ núi Linh Hương, sức mạnh của nó bao hàm toàn bộ trong một chữ hàn. Kiếm khí như con rồng bay lượn trên trời cao biến ảo khó lường, khí thế vô cùng phi phàm.
“Gokui Shinken Ryu, Tuyệt chiêu cấm thuật – Đoạn Thủy Lưu!”
Uy lực một chiêu toàn lực của Võ Thần đâu chỉ hơn một bậc so với lúc trước. Linh khí trên bầu trời dường như đều sôi trào. Cho dù là đám người Đường Thi Vũ cách đấy mấy trăm mét cũng đều cảm thấy như có một thanh kiếm sắc bén kề ngay trên cổ mình.
Nhưng sắc mặt Diệp Thành không hề thay đổi, anh cúi đầu xuống thi triển pháp quyết khiến cho linh khí tập trung về phía mình. Linh khí hệ thủy liên tục tích tụ lại trong lòng bàn tay anh, biến thành một quả bóng nước, nhìn qua trông giống một viên trân châu tinh khiết.
Mãi đến khi kiếm quang của đối phương cách anh chỉ khoảng mười mét nữa, Diệp Thành mới mở to hai mắt, ánh mắt ánh lên tia sáng mạnh mẽ.
“Tiên pháp, Thủy Long Bạo Giảo!”
Diệp Thành quát lớn một tiếng, tay cầm quả bóng nước bắn thẳng về phía trước.
“Oanh!”
Trời đất giống như có vô số quả đạn pháo dồng loạt nổ tung. Hàng chục cột nước khổng lồ lấp lánh với ánh sáng màu xanh bắn về phía không trung. Giống như một ngọn giáo lớn bao phủ toàn bộ phạm vi trăm mét xung quanh.
Các cột nước màu xanh, mỗi cột đều to lớn với sức mạnh bạo phá khủng khiếp, đập vào mặt đất làm cho các tảng đá núi liên tục vỡ nát, thậm chí áp suất cao của các cột nước còn cắt ra một vết lõm sâu hoắm trên mặt đất.
Kiếm quang to lớn đánh vào cột nước của Diệp Thành, nhưng không thể nào tiến vào dù chỉ một chút, còn nhanh chóng bị tiêu hao đến mức không còn gì, nhanh chóng mờ dần đi.
Cuối củng, cột nước này tụ lại thành một con rồng nước lao nhanh về phía Ito Musashi. Hoàn toàn đập tan kiếm quang của đối phương, Ito Musashi phun ra một ngụm máu tươi cả người bị con rồng nước nuốt chửng liên tục bị gột rửa.
“A a a a a!”
Ito Musashi điên cuồng giãy dụa hét lên, nhưng không thể nào thoát khỏi xiềng xích trong nước. Thân thể lão được tắm rửa ngày càng trắng trẻo sạch sẽ, nhưng khí tức càng ngày càng yếu đi.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che dấu.
Diệp Thành, anh ấy đã đánh bại Thần Cảnh? Đây là thực lực đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ!
Từ xưa đến nay, sức mạnh của Thần Cảnh là đứng đầu thiên hạ, một người có sức mạnh chống lại cả một quốc gia, một người có thể bảo hộ sự tồn tại của cả một thế lực khổng lồ. Có thể sánh bằng các quốc gia nhỏ như Triều Quốc, Thái Quốc, tuy rằng đối diện với các cường quốc như Hoa Hạ vẫn phải nhường ba phần, nhưng cũng đã đủ để người khác kính trọng rồi.
Nhưng Diệp Thành lại hời hợt giơ tay nhấc chân đã đánh bại Ito Musashi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh dường như có đến một Võ Thần nữa cũng không thèm quan tâm.
Đây là sức mạnh khủng bố đến mức nào cơ chứ? Nó đã vượt qua sức tưởng tượng của con người rồi!
Nhất là khi triệu hồi con rồng nước, biểu hiện tựa như là thần tiên giáng thế, càng khiến cho các Võ Thánh có mặt ở đây liên tục run rẩy sợ hãi, Cừu Lăng Vân đã chết trong nước, bây giờ Ito Musashi cũng như thế, chẳng phải chứng minh Diệp Thành đã trở thành thiên hạ vô địch rồi hay sao?
- ------------------