Chương 272: Đồ Ngốc?
Nghe vậy Diệp Thành nhíu chặt mày, nói: "Vì sao?"
Liễu Băng Dao hỏi ngược lại: "Trước đó để tôi hỏi anh một câu đã. Diệp Thành, anh lấy thân phận gì để đưa tôi đi khỏi đây?"
Diệp Thành nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Bạn bè".
Nghe vậy mắt Liễu Băng Dao lóe qua sự u ám: "Cũng có nghĩa là anh đưa tôi đi chỉ là do tình cảm và sự thương hại giữa bạn bè, không hề thật sự thích tôi... Cho dù đưa tôi đi khỏi nhà họ Liễu, anh cũng sẽ không lấy tôi, là như vậy đúng không?"
Diệp Thành đáp không hề do dự: "Đúng vậy".
Tuy trông rất vô tình, nhưng trong lòng Diệp Thành chỉ có tu luyện đại đạo mà thôi. Anh không hề hứa với bản thân mình, cũng không hứa với người khác, càng không mơ hồ không rõ vương vấn không dứt, để cho người khác phải hy vọng.
Nghe vậy Liễu Băng Dao nở nụ cười xinh đẹp mà đau buồn. Cô ta lui ra sau vài bước rồi nói: "Nếu đã như vậy thì tại sao tôi lại phải đi với anh? Nếu không thể ở bên cạnh người mình thích thì tôi lấy ai cũng vậy thôi, vì sao lại không chọn một người vừa đẹp trai cao to vừa giàu như Tiêu Dao chứ?"
Diệp Thành nhíu mày nói: "Cho dù người đó không phải do cô chọn lựa cũng được sao?"
Liễu Băng Dao cười khổ, nói: "Từ đầu đến cuối tôi đều không có quyền lựa chọn. Lúc ở nhà họ Liễu thì họ không cho tôi cơ hội lựa chọn, mà anh cho tôi cơ hội lựa chọn thì lại không cho tôi chọn anh... Tôi còn có thể làm gì được nữa đây?"
Cô ta vừa nói vừa ngồi xuống giường, lắc đầu nói: "Diệp Thành ơi Diệp Thành, anh nói tôi hãy tự do lựa chọn đi nhưng lại không biết rằng trừ anh ra tôi không muốn chọn ai khác. Vì sao, vì sao anh lại tàn nhẫn như vậy, sau khi cho tôi hy vọng lại khiến tôi tuyệt vọng như vậy?"
Diệp Thành không nói nổi câu nào trước sự chất vấn của cô gái, mãi hồi lâu mới nói: "Có lẽ sau này cô sẽ gặp được người tốt hơn..."
"Không, không cần nữa". Liễu Băng Dao khóc nước mắt đầy mặt, lắc đầu thật mạnh: "Tất cả dũng khí và sự tin tưởng của tôi đều đã trao cho một người không thể nào đáp lại tôi, tôi...không thể nào thích ai khác nữa".
Nói rồi cô ta đột nhiên đứng dậy, nắm chặt lấy tay Diệp Thành: "Cuối cùng của cuối cùng, xin hãy lắng nghe một nguyện vọng của tôi có được không?"
Diệp Thành nhìn Liễu Băng Dao, đôi mắt anh xao động, cuối cùng gật đầu.
Đôi mắt đầy nước mắt của cô gái đột nhiên xẹt qua sự quyến rũ và cả ngại ngùng. Cô ta đưa tay ôm cổ Diệp Thành, áp bờ môi nóng hổi lên: "Ít nhất thì tôi muốn dâng hiến lần đầu tiên của tôi cho người tôi thích".
Áo khoác dài sang trọng đẹp đẽ trượt xuống người cô ta, Liễu Băng Dao sáp đến bên tai Diệp Thành nói với giọng quyến rũ: "Trước đây anh đã từng nói người có thể lấy đi máu xử nữ Thiên Hồ thì tu vi sẽ tăng lên nhanh chóng. Đây chính là kỷ niệm cuối cùng trước khi chúng ta vĩnh biệt, mong anh đừng từ chối tôi..."
Diệp Thành hốt hoảng trốn chạy khỏi nhà họ Liễu.
Đối mặt với sự tỏ tình dũng cảm của cô gái, lần đầu tiên anh chùn bước. Anh cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì, anh cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm. Kiếp trước khi là Tiên Đế, trong hậu cung còn hơn cả ba ngàn giai lệ, theo lý thì nhận thêm một con hồ ly nhỏ cũng không phải chuyện gì khó.
Nhưng anh lại chùn bước, dùng một cách mất mặt nhất để lùi bước.
Chạy trốn, kiếp trước khi là Tiên Đế, Diệp Thành chính chiến cả vạn trận mà không bị hủy hoại, cho dù là giết thần diệt vực anh cũng chưa từng lui bước, nhưng không ngờ hôm nay lại chạy trốn như một kẻ hèn nhát.
Khi chạy trốn khỏi nhà họ Liễu anh không để ý đường, chạy một mạch ra khỏi đó đến một nơi hoàn toàn xa lạ mới dừng lại. Anh tiện tay lấy điện thoại ra ấn nút tắt nguồn, lúc này lòng anh đang rối như tơ vò. Nếu đã không muốn gặp Tần Hồng Sương thì cũng không nên đi gặp đám người Thẩm Hàn Lâm nữa.
Anh chỉ muốn tìm một nơi yên lặng để ngồi xuống, suy nghĩ xen mình nên làm thế nào...
Thời gian một đêm đã trôi qua rất nhanh. Diệp Thành chẳng nghĩ ra gì cả, từ xưa nay tình cảm đã là thứ khiến con người dằn vặt đau khổ nhất, nếu có thể dễ dàng hóa giải thì cũng đâu có bao nhiêu bậc chân tiên đại năng đau khổ vì tình như vậy.
Nghĩ cả một buổi tối mà không có kết quả gì, Diệp Thành thở dài rồi chuẩn bị đứng lên về khách sạn, nhưng ngay lúc này một giọng nói giòn tan lại truyền vào tai anh.
"Sao anh lại ngồi một mình ở đây thế, anh đói rồi à?"
Diệp Thành chợt nghiêm nghị hẳn lên, rõ ràng có người tới sát bên cạnh mà anh lại không nhận ra, điều này là chuyện không thể nào đối với một người có thần niệm cuồn cuộn khổng lồ như anh.
"Xem ra phải giải quyết chuyện này mới được. Nếu không nó sẽ trở thành một tâm ma khác của mình mất".
Sau khi xẹt qua một đống suy nghĩ trong đầu, bề ngoài Diệp Thành vẫn giữ nguyên sự sững sờ. Chủ nhân của giọng nói giòn tan đó thấy anh không phản ứng gì, không biết tự nhồi thêm vào đầu cái gì mà lẩm bẩm: "Anh cũng là một tên ngốc sao? Đáng thương quá".
Nói rồi một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay Diệp Thành, kéo anh đi mà còn chưa để anh kịp nói gì đi thẳng vào trong nhà.
"Chuyện gì vậy?"
Diệp Thành lúc này mới hoàn hồn lại, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy bốn chữ lớn "Quán trọ Bằng Lai".
Anh lại cúi đầu thì thấy một cô nhóc tầm mười sáu mười bảy tuổi đang dắt anh đi vào trong quán trọ, liền nhíu mày, trần giọng hỏi: "Em là ai?"
Cô bé còn chưa nói gì thì đã có một giọng nói sốt ruột vọng từ trong quán trọ ra: "Bé Ngốc, Bé Ngốc đâu rồi?"
Sau đó một người đàn ông trung niên thấp bé mập mạp đi ra khỏi quán trọ kéo tay cô bé, nói: "Bé Ngốc à, không phải đã nói với con mấy ngày hôm nay đừng có chạy lung tung sao? Mấy ngày nay có nhiều người đến quán trọ, ai nấy đều là cao thủ võ đạo, ngộ nhỡ chọc giận người ta thì nguy hiểm lắm".
Tuy giọng nói ông ấy nghiêm khắc nhưng khuôn mặt lại có sự quan tâm và cưng chiều không lẫn vào đâu được. Cô bé kéo tay ông ấy, nói: "Bố ơi bố ơi, anh ấy cũng là đồ ngốc, đáng thương quá, có thể để con chăm sóc anh ấy không?"
"Đồ ngốc?"
Người đàn ông trung niên đó sững sờ, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành thì thấy anh mặc quần áo rách rưới, dáng vẻ ngốc nghếch ngơ ngác thì cũng tin vài phần.
Nếu Diệp Thành mà biết người đàn ông trung niên này đang nghĩ gì thì chắc chắn anh sẽ tức chết. Tối qua quả thật là anh vội vàng chạy trốn vì thế nên không để ý quần ái bị rách, còn về dáng vẻ ngơ ngác...đột nhiên nghe thấy có người nói mình là đồ ngốc thì không phải sẽ phản ứng như vậy sao?
Ông chủ của quán trọ Bằng Lai cũng là một người tốt bụng, vợ mất sớm chỉ còn lại đứa con gái ngốc nhếch và ông ấy nương tựa vào nhau, hôm nay khi nghe con gái xin xỏ như vậy, vốn tốt vụng nên ông ấy liền kéo tay Diệp Thành, nói:
"Haizz, cậu cũng là một con người khốn khổ. Cứ vào chỗ tôi rồi thay quần áo cái đã".
Diệp Thành nhíu mày, thấy hơi bực mình, nhưng đối phương cũng có ý tốt nên anh không tiện trở mặt nổi giận, lại thêm cả quần áo trên người đã rách nát không chịu nổi nên anh cũng chỉ đành thầm thở dài, đi theo ông chủ vào trong quán trọ.