Chương 269: Sát ý dâng trào
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm: Đúng là tên nhà quê, dám ở trước mặt đám đông làm ra hành động bất lịch sự như vậy.
Thấy mọi người nhìn sang, Tần Thư Ngọc chỉ cảm thấy xấu hổ, cô ta vội nhích ghế sang hướng khác, dùng hành động này để tỏ vẻ mình không quen Diệp Thành.
Ngay cả Tần Hồng Sương cũng cảm thấy không ổn, bà ấy nhẹ nhàng chọc Diệp Thành một cái: “Diệp Thành, đói bụng thì đợi về khách sạn rồi chúng ta ăn, đừng làm hành động mất lịch sự như vậy!”
Diệp Thành buông chén cháo, nhún vai nói: “Ngồi cạnh bàn cơm mà không ăn cơm, ngược lại mấy người còn nói chuyện, như vậy mới bất lịch sự. Bà chưa từng nghe câu “Ăn không nói, ngủ không nói” sao?”
Lời này của anh làm Tần Hồng Sương sửng sốt, còn khiến người khác bật cười.
“Ha ha, thằng nhà quê, còn cho rằng tới đây là để ăn cơm đây!”
“Đúng là chưa thấy sự đời, không biết tầm quan trọng của mạng lưới quan hệ!”
“He he, chắc cả đời này nó cũng chẳng thấy được mấy món sơn hào hải vị thế này đâu nên nhất thời không kiềm lòng nổi, thế thì cũng dễ hiểu mà!”
“…”
Nghe mọi người chung quanh nhỏ giọng bàn tán, Tần Thư Ngọc xấu hổ tới mức gần như muốn chui xuống dưới bàn. Cô ta liếc Diệp Thành một cái đầy hung dữ, gương mặt đỏ lựng cả lên nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ bỗng vang lên.
“Ha ha ha…”
Người đang cười chính là ông cụ Liễu, thấy dáng vẻ của ông ta, mọi người bàn tán càng rôm rả lớn tiếng.
“Tiêu rồi, tiêu rồi! Tên họ Diệp này không hiểu phép tắc, chọc giận ông cụ Liễu rồi!”
“Đúng vậy, giận quá mà cười chính là như thế!”
“Nghe cậu Liễu nói, khi ông cụ Liễu cười như vậy trước đó, thị trường chứng khoán đã rung chuyển không nhỏ, nhiều người đã tự tử vì phá sản đó!”
Đám người càng nói càng kỳ dị, hiển nhiên là đang có xu hướng huyền ảo hóa hình tượng ông cụ Liễu này. Nghe nói như thế, trong mắt Dương An hiện lên tia hưng phấn, đắc ý tự nhủ: “Tuy mình không làm gì được Diệp Thành nhưng với cái dáng vẻ thích tìm đường chết này của hắn thì cũng chẳng cần ông đây ra tay rồi!”
Cùng lúc đó, Tần Hồng Sương cũng biến sắc, bà ấy vội đứng lên, định nói chuyện thì thấy ông cụ Liễu cười nói: “Anh bạn nhỏ này nói đúng. Chúng tôi mới tới dự tiệc, tiệc là chỗ để ăn uống, mọi người đừng mải nói chuyện mà quên mất trường hợp!”
Nói vậy rồi ông ta cầm một miếng điểm tâm lên, đút vào trong miệng. Đây là lần đầu những người khác thấy ông cụ Liễu ăn thứ gì đó ở nơi công cộng nên cũng đờ ra.
Trong đầu mọi người đều hiện lên một suy nghĩ: Đừng bảo Diệp Thành này là con riêng ông cụ Liễu đấy nhé?
Nhưng ông cụ Liễu đã lên tiếng, những người khác nào dám không nghe? Bọn họ đều hùa theo, ép buộc bản thân dời sự chú ý từ cuộc đối thoại sang thức ăn, nhất thời, tiếng nhấm nuốt vang lên lên tiếp.
“Hừ, cáo già!”
Bên kia, thân là người bắt đầu, Diệp Thành lại híp mắt. Hiện giờ, thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly của anh đã đạt tới trạng thái Tích Cốc, cho dù ba năm, năm năm không ăn gì thì cơ thể anh vẫn có thể tự động hấp thu linh khí từ bên ngoài.
Hơn nữa, đời trước Diệp Thành là Tiên Đế, món ăn quý độc lạ nào mà anh chưa từng nếm. Dù là gan rồng mật phương mà đám người phàm tục này chưa từng được thấy thì anh cũng ăn ngán rồi, sao lại để tâm tới một chén cháo nhỏ chứ?
Hành động vô lễ vừa rồi của anh chỉ là đang thử ông cụ Liễu mà thôi, anh muốn thông qua phản ứng của ông ta để phán đoán xem người này nể mặt nhà họ Tần hay là biết chuyện của anh.
Nhưng phản ứng của ông cụ Liễu này cũng rất thận trọng, cho tới khi Tần Hồng Sương đứng dậy định nói chuyện, ông ta mới lên tiếng giải vây. Vì thế, dù là Diệp Thành, anh cũng không thể đoán được là ông ta nể mặt Tần Hồng Sương là nể mặt mình.
Rượu qua ba lượt, không khí trong bữa tiệc đã lên tới cao trào, ông cụ Liễu cười nói: “Các vị, mục đích hôm nay Liễu mỗ mời các vị tới đây là gì thì chắc mọi người đều biết hết rồi nhưng hãy để tôi thông báo tin vui này với mọi người lần nữa!”
“Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Liễu chúng tôi và nhà họ Tiêu chính thức kết thông gia!”
Mặc dù đã từng nghe qua những lời này nhưng mọi người vẫn nể tình vỗ tay, lớn tiếng chúc mừng ông cụ Liễu.
“Chúc mừng ông cụ Liễu! Chúc mừng ông cụ Liễu!”
“Có thể nói là môn đăng hộ đối, trông rất xứng đôi vừa lứa!”
“Ha ha, ông Liễu, mau gọi đôi tân nhân này ra cho mọi người cùng ngắm một chút đi!”
“…”
Nghe đám đông nói chuyện, dù là ông cụ Liễu thì không nhịn được mà mỉm cười: “Vậy mời cô dâu chú rể ra!”
Sau đó, ánh đèn tắt ngóng, chỉ còn lại ánh sáng nhấp nháy ở cửa đại sảnh giống như đèn tụ quang, rồi… một nam và một nữ từ từ đi vào từ bên ngoài.
Chú rể cao lớn, anh tuấn, dáng người thẳng thớm, mặc vest màu trắng, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào. Khi anh ta đi, hai tay vung lên rất có lực, bước chân vững vàng, hiển nhiên đây là một võ sĩ.
Không, có lẽ là mạnh hơn! Thần niệm của Diệp Thành quét qua, người này lại là cường giả Thánh Vực!
Cường giả Thánh Vực mà trẻ như vậy thì thiên phú và thực lực còn cao hơn Lục Tinh Hà nhiều, không hổ là cậu chủ nhà họ Tiêu – Tiêu Dao!
Nhưng Diệp Thành không hề quan sát người này quá lâu vì sau lưng Tiêu Dao là một thiếu nữ có ánh mắt trống rỗng, rời rạc, đó chính là Liễu Băng Dao.
Hôm nay cô ta mặc một một chiếc váy màu trắng bạc, trên đầu đeo đầu quan* trân châu giúp tôn thêm sự quý phái cho gương mặt vốn mang vẻ đẹp quyến rũ, nhưng… hai mắt cô ta lại u ám, không chút ánh sáng.
*đầu quan: trang sức cài tóc truyền thống
Cô ta cúi đầu, đờ đẫn theo sau Tiêu Dao như một con rối gỗ.
“Ha ha, cháu gái và cháu rể tôi đến rồi!”
Ông cụ Liễu để lộ vẻ hiền lành, vẫy tay gọi hai người tới cạnh mình: “Cảm ơn các vị đã đến đây hôm nay! Hân hạnh được đón tiếp mọi người đến tham gia tiệc đính hôn quan trọng nhất trong đời cháu gái tôi…”
Ông cụ này nói gì, Diệp Thành không quan tâm, anh chỉ nhìn chằm chằm vẻ mặt trống rỗng của Liễu Băng Dao, lửa giận bỗng dâng lên trong anh.
Đây không phải Liễu Băng Dao mà anh quen, đây chỉ là một thân xác, là con rối mà linh hồn đã tan thành mây khói. Cô gái hoạt bát đáng yêu, tuy hơi tinh nghịch nhưng tinh tế hiểu ý người khác đã bị đám người kia làm gì?
Lúc này, ông cụ Liễu tuyên bố phần hai của tiệc đính hôn bắt đầu, một luồng sát khí phóng lên trời, hiện ra dữ dội.
Trong giây lát, đèn thủy tinh trong sảnh đều nổ tung, bóng tối đột ngột bao trùm khiến mọi người sợ hãi và ngỡ ngàng, mà Diệp Thành đã phẫn nộ đứng lên.
Anh chưa từng cảm thấy sát ý dâng trào như vậy, hận không thể giết, hết, tất cả, để giải hận!