Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành

Chương 214: Chap-232




Chương 232: Liễu Nhược Trần

Chuyện này nói ra thì hơi có vẻ làm quá, nhưng đám người đứng xem cổ vũ cũng không dám mở miệng chế giễu nữa, nhưng ai cũng kinh hãi đoán già đoán non thân phận của người đàn ông trông có vẻ bình thường kia là ai.

Thậm chí làm họ ngạc nhiên hơn là sau khi bà chủ ra lệnh, cô ta lại quỳ xuống dưới chân Diệp Thành một lần nữa, nhìn cô ta cung kính vâng lời, dường như hành động này là một loại vinh quang lớn lao vậy.

Tận mắt chứng kiến tất cả, suy nghĩ của Trương Bôn liên tục xoay chuyển, đột nhiên nhớ tới những tin tức ngày trước, nhất thời không nhịn được kinh hãi kêu lên: “Anh, anh là Diệp Thành!”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều hít một hơi thật sâu, người đàn ông bình thường trước mắt này, giống ý hệt diện mạo mà bọn họ mà bọn họ thấy trên ti vi ngày hôm đó.

“Thì ra là thế! Khó trách anh ấy không thèm để ý đến loại thừa thãi như mình, khó trách anh ấy dám gọi thẳng tên của cậu ba nhà họ Thẩm, khó trách bà chủ Hồng Anh nổi tiếng độc ác quyết đoán ở trước mặt anh ấy lại cung kính như thế…”

Trương Bôn nghĩ đến đây, cả người đã vã mồ hôi liên tục, nhịn không được nói thầm: “Bởi vì anh ấy là chủ tịch hội đồng quản trị của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, có thể làm bất cứ điều mà mình muốn trong khu vực Hoa Đông này, ai cũng phải kiêng dè sợ hãi, tồn tại như một ông trùm ngầm vậy!”

Trương Bôn nghĩ đến đây, suýt sợ hãi đến tiểu cả ra quần, mình lại đi cướp bạn gái của một tồn tại kinh khủng như thế sao?

Những người khác biết được thân phận của Diệp Thành đều kinh ngạc vô cùng, những fan nữ của King vừa nãy, bây giờ đều co rúm lại một chỗ sợ nhân vật khủng bố này xử lý.

Trương Bôn càng nghĩ càng sợ, đột nhiên chạy đến trước mặt Diệp Thành, gã quỳ xuống “Phốc” một cái, lớn tiếng nói: “Xin, xin lỗi Diệp Tiên sư, là tôi có mắt không tròng, lại thèm muốn bạn gái của anh, thật sự là đáng chết!”

Gã nói xong, chỉ “bùm bùm bùm” dập đầu liên tục, trên trán truyền đến cảm giác đau nhói, cho dù đầu bị đập đến choáng váng đầu óc,cũng không dám dừng lại.

Bởi vì người trước mắt không nói một chữ gì, cũng đủ khiến cho gia tộc của gã biến mất trên đời này!

Thấy tên này chật vật không chịu nổi, Diệp Thành thản nhiên mở miệng nói: “Đứng dậy đi”.

Nghe được lời này, Trương Bôn chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ nghe Diệp Thành thản nhiên nói: “Liễu Băng Dao không phải bạn gái của tôi, nhưng anh không được làm biên tập viên của cô ta nữa”.

Trương Bôn vui vẻ vì thoát chết, đâu dám nỏi nửa chữ không? Chỉ có thể gật đầu liên tục: “Vâng”.

Nói xong, gã hoảng sợ chạy nhanh ra ngoài, nhìn thấy tên này rời đi, Aokawa Sayuri liền cười tươi nói: “Chủ nhân, chúng ta đi phòng kín ở trong đi đi, để tôi chăm sóc cho anh thật tốt”.

Diệp Thành cũng bị những ánh mắt kinh ngạc và kính sợ của người xung quanh làm cho không thoải mái chút nào, mặc dù anh chưa từng để ý đến những con kiến hôi này, nhưng cũng không thích bị người ta coi là khỉ mà ngắm nghía.

Chỉ là những lời này lại làm cho Liễn Băng Dao hiểu lầm, Aokawa Sayuri lúc này mặc dù dịch dung, nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như cũ, có sự thành thục lão luyện của một người phụ nữ trải đời mà cô ta không có.

Cho nên cô gái liền dùng giọng điệu ghen tuông nói: “Diệp Thành, cô ta là ai thế?”

Diệp Thành bình tĩnh trả lời: “Cô đã nghe rõ ràng rồi, cô ta là đầy tớ của tôi”.

Lúc này Liễu Băng Dao cảm thấy khó chịu bứt rứt trong người, không thể không nghĩ đến loại tình huống mờ ám nào đó, trong lòng tràn đầy chua xót đột nhiên đứng lên nói: “Tôi về trước đây”.

Diệp Thành nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Được”.

Nhìn thấy đối phương không giữ lại mình, Liễu Băng Dao giận dữ hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng ra ngoài cửa.

Nếu là bình thường, cô gái xinh đẹp như thế này cãi nhau với bạn trai, chắc chắn sẽ có vô số người đàn ông đuổi theo an ủi khuyên bảo, nhưng biết được thân phận của Diệp Thành, ai còn dám không sợ chết mà tiến lên?

Liễu Băng Dao xông ra khỏi quán bar, thấy Diệp Thành không thèm đuổi theo mình, càng tức giận chạy nhanh hơn, vừa đi vừa dùng sức giậm chân xuống đất, nhỏ giọng nói: “Diệp Thành chết tiệt, Diệp Thành thối tha, người ta cũng biết anh có nhiều người phụ nữ, người ta cũng đồng ý rồi, không thể dỗ dành người ra hay sao?”

Ngay khi cô ta đang tức giận cúi đầu lẩm bẩm, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Ái chà chà, là ai bắt nạt em họ đáng yêu của tao thế?”

Nghe được lời này, thân thể Liễu Băng Dao cứng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng thanh âm hoảng sợ nói: “Anh họ Nhược Trần?”

Sau đó, một người đàn ông đẹp trai bước ra từ sau gốc cây với một nụ cười nhẹ nhàng: “Còn nhớ ra tao à, tao còn tưởng mày sống ở đây vui vẻ lắm, quên hết mọi người ở nhà rồi”.

Nghe được lời này, thân thể Liễu Băng Dao run rẩy kịch liệt. Người đàn ông trước mắt này chính là con cả dòng chính của nhà họ Liễu, một trong bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh, Liễu Nhược Trần!

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chỉ có thể nhìn người anh họ này từ xa, nghe cha mẹ nói với mình bằng giọng điệu ngưỡng mộ và kính sợ: “Đó là gia chủ tương lai của nhà họ Liễu, tuyệt đối không được chống lại mệnh lệnh của anh họ”.

Giờ phút này Diệp Thành không có ở bên cạnh, Liễu Băng Dao chỉ có thể liều mạng nắm lấy ngọc bội trong tay, dùng để giữ cho mình chút dũng khí, bây giờ mới dám mở miệng hỏi: “Anh họ…anh làm sao lại tới Hải Thành này?”

Liễu Nhược Trần khẽ cười nói: “Đương nhiên là đón em họ đáng yêu của tao về nhà kết hôn rồi”.

Nghe được câu này, Liễu Băng Dao giật mình, nhất thời ngẩng đầu kêu to: “Tôi không cần!”

Liễu Nhược Trần nhìn chằm chằm cô ta, hừ lạnh nói: “Hử?”

Một chữ ngắn ngủi liền khiến Liễu Băng Dao cả người mồ hôi đầm đìa, cô ta lùi về sau hai bước, hai chân run như cầy sấy, không thể nói thêm được một lời nào.

Nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của cô ta như vậy, Liễu Nhược Trần lại mỉm cười nói: “Thôi nào, trở về với tao đi, yên tâm đi, người cưới mày không phải tên rác rưởi nhà họ Tần kia, mà là cậu chủ nhà họ Tiêu - Tiêu Diêu!”

Liễu Băng Dao lần thứ hai lấy hết dũng khí nói: “Nhưng mà… tôi đã có người mình thích rồi”.

Liễu Nhược Trần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Là Diệp Thành kia sao?”

Liễu Băng Dao giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Anh, làm sao anh biết”.

Liễu Nhược Trần kiêu ngạo nói: “Toàn bộ Hoa Hạ này còn việc gì mà nhà họ Liễu tao không tra ra được cơ chứ? Chuyện vừa rồi trong quán bar, tao đều thấy hết rồi, mày nói thế nào cũng là người nhà họ Liễu, làm sao có thể làm vợ bé cho người khác cơ chứ?”

Nghe được lời này, Liễu Băng Dao cả người xụi lơ nằm bệt dưới đất, một câu cũng không nói nên lời, mà Liễu Nhược Trần vẫn lạnh nhạt nói: “Mà cậu chủ Tiêu Diêu lại không giống, cậu ta hứa hẹn với nhà họ Liễu chúng ta sẽ cưới mày làm vợ cả. Cậu chủ Tiêu Diêu là rồng trong loài người, tương lai sẽ là chủ nhân của Tiêu phủ Yến Kinh, đến lúc đó mày chính là bà Tiêu được mọi người ngưỡng mộ, mà nhà họ Liễu chúng ta có thể có quan hệ tốt với nhà họ Liễu, nhất là Phủ chủ nhà họ Tiêu- Tiêu Nghĩa Tuyệt…”

Liễu Nhược Trần càng nói càng vui vẻ, nhưng Liễu Băng Dao lại đột nhiên cắt đứt lời nói của anh ta, lạnh lùng nói: “Anh họ, nếu không phải Tiêu Diêu muốn cưới tôi, anh cùng với người nhà họ Liễu căn bản sẽ không tới tìm tôi có đúng không?”

Liễu Nhược Trần sửng sốt, sau đó nở nụ cười châm chọc, rốt cuộc nhịn không được cười to.

“Ha ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha!”

Một lúc lâu sau, Liễu Nhược Trần mới thu hồi ý cười, ngông cuồng nói: “Em họ thân yêu của tao, mày đoán không sai một chút nào, nếu không phải nhà họ Tiêu đột nhiên đưa ra hôn sự này, nhà họ Liễu từ trên xuống dưới kể cả bố mẹ mày cũng sẽ không nhớ đến mày đâu!”

- ------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.