Chương 163: Sự khinh thường của Tương Uyển Như
Vốn Diệp Thành đang ngủ mê man, vừa nghe thấy vậy liền tỉnh ngay, trán anh ứa ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Phải biết là năm đó khi anh quyết chiến với Kiếm Tôn của Ma Đạo cũng chưa từng căng thẳng như vậy!
Anh biết tên nhóc Đinh Lương Tài này gào như thế là sẽ ập vào luôn. Không ngoài ý muốn, tên nhóc này ngay lập tức định đẩy cửa vào!
Anh vội vàng chỉ vào quần áo, nơi pháp thuật lướt qua, quần áo ngay lập tức được mặc chỉnh tề trên người anh, ngay cả chăn cũng được gấp gọn gàng. .
Tiên Hiệp Hay
Ngay sau đó Đinh Lương Tài gần như là đá cửa phòng đi vào. Thấy Diệp Thành đã mặc quần áo chỉnh tề, anh ta lộ ra vẻ mặt thất vọng khi không được thực hiện trò vui: "Được đấy Diệp Thành, dậy sớm thế nhỉ".
Cố Tuấn Lam sau lưng anh ta bất lực trợn trắng mắt, nói với giọng bất lực: "Lương Tài, chúng ta đã là người trưởng thành rồi, đừng có chơi cái trò này nữa được không?"
Đinh Lương Tài trợn trắng mắt, nói: "Tên nhóc này, cậu có bạn gái rồi thì bớt lắm chuyện đi. Giờ A Thành cũng học được cách gian xảo rồi, giờ còn dậy sớm nữa, cuộc đời này quả thật là cô độc mà".
Nói rồi anh ta còn chẳng cho đối phương cơ hội đáp trả đã một tay cầm lấy tay Diệp Thành, một tay cầm lấy tay Cố Tuấn Lam rồi cười ha hả, đi ra ngoài cửa: "Đi thôi đi thôi đi thôi, thành phố Chiêu Đức ngay cạnh chỗ chúng ta mới mở một suối nước nóng nửa năm trước đấy, nhiều du khách đến lắm, tôi xin bố tôi mãi mới lấy được vé đấy".
"Chúng ta tới khách sạn ăn cơm trước đã rồi đi suối nước nóng ngâm mình. Mấy năm không gặp đại mỹ nữ Tôn Tiêu Tiêu rồi, dậy thì thành công thật, hôm nay coi như được rửa mắt".
Đinh Lương Tài cười hì hì dâm tà khiến hai người Diệp Thành và Cố Tuấn Lam đều trợn trắng mắt. Tên này mồm mép thì hay lắm, nhưng đến khi gặp Tôn Tiêu Tiêu thì anh ta chắc chắn sẽ đỏ mặt quay đầu đi, còn không dám nhìn thêm một cái.
Lần này đi ra ngoài trừ ba tên bạn chí cốt bọn bọ thì còn có Tôn Tiêu Tiêu và Kỷ Quân Lan, và cả bạn gái Tương Uyển Như của Cố Tuấn Lam. Diệp Thành có thể nhận ra Đinh Lương Tài khá có thiện cảm với Kỷ Quân Lan, có lẽ là do tối đó cô ta đã giải vây giúp Đinh Lương Tài. Nhưng anh cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện này.
Cho dù anh có thể dùng thân phận của mình ép đối phương đồng ý, nhưng nếu ở bên nhau như vậy thì sao có thể gọi là tình yêu?
Còn đối với bạn từ nhỏ của mình, chắc chắn anh sẽ quan tâm chăm sóc nhiều hơn, nhưng tình cảm thì không thể miễn cưỡng được, chỉ có thể xem hai người có duyên phận không, và bản thân Đinh Lương Tài có thể nắm bắt được không.
Kỷ Quân Lan thì chẳng hề kiêng dè chút nào, luôn cười nói vui vẻ với Đinh Lương Tài. Chỗ ngồi trên xe hơi chật, cô ta liền duỗi đôi chân thon dài thẳng tắp của mình lên đến dãy ghế trên, gần như chạm vào đùi Đinh Lương Tài, khiến tên vừa nãy còn ba hoa chích chòe suýt nữa không ngồi vững.
Tôn Tiêu Tiêu thì chẳng nói gì, chỉ nhìn Diệp Thành đắm đuối, dường như có thể nhìn anh như thế cả đời. Chỉ có Tương Uyển Như là vẻ mặt trông rất khinh thường, luôn lầm bầm trách móc. Một hồi thì cô ta nói Diệp gia trang quá nghèo khổ, một hồi lại nói giường quá cứng, một hồi lại nói đường quá gập ghềnh...
Nói thật ra thì nhà Cố Tuấn Lam cũng được coi là khá có điều kiện trong Diệp gia trang. Bố mẹ cậu ta cũng cố gắng làm ăn nên xây được căn nhà hai tầng. Nhưng đối với Tương Uyển Như xuất thân cao quý thì một cô gái xinh đẹp trắng trẻo giàu có như cô ta mà lại phải ở nơi khỉ ho cò gáy này, điều này khiến cô ta không thể chịu nổi.
Sắc mặt Cố Tuấn Lam rất ngại ngùng, chỉ có thể nói khẽ: "Bạn bè anh đều ở đây, em nói ít thôi".
Tương Uyển Như khinh thường hừ một tiếng, hiển nhiên là coi thường Diệp Thành trông tầm thường và Đinh Lương Tài thô lỗ hào phóng. Nhưng dù sao cô ả cũng rất thích Cố Tuấn Lam nên vẫn nể mặt cậu ta, liền quay đầu đi không nói nữa.
Nhất thời bầu không khí trên xe hơi ngại ngùng, may là thành phố Chiêu Đức không quá xa nên gần hai tiếng đã tới nơi.
"Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!"
Đinh Lương Tài cười ha hả đi đầu tiên: "Hôm nay mọi người chọn mấy món đắt thật đắt cho tôi, ăn không đã đời nghĩa là không nể mặt tôi!"
"Được rồi được rồi, biết cậu có tiền rồi. Chúng ta chỉ có từng này người, con gái lại không ăn nhiều, có thể ăn được bao nhiêu cơ chứ". Cố Tuấn Lam trợn trắng mắt đi theo sau, nhưng ngay lúc này Tương Uyển Như đột nhiên nói: "Tuấn Lam, hôm nay em nhạt miệng, em muốn ăn ốc sên Pháp".
Cố Tuấn Lam khó xử nhíu mày lại. Khách sạn này tuy cũng khá sang trọng nhưng đây là nhà hàng truyền thống mà, lấy đâu ra ốc sên Pháp?
Thấy biểu cảm của Cố Tuấn Lam, Tương Uyển Như tức tối quay đầu đi rồi bĩu môi nói: "Hừ, bình thường em muốn ăn cái gì anh đều mua cho em. Hôm nay gặp bạn thì anh luôn vứt em ra đằng sau, anh ra chỗ bạn anh đi".
Bầu không khí rất bối rối, may mà Đinh Lương Tài vội đứng ra hòa giải: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, chẳng qua là chị dâu muốn ăn ốc sên Pháp thôi mà. Tôi có thẻ VIP, có thể bảo nhân viên mua ngay một suất về đây".
Nghe vậy sắc mặt Tương Uyển Như mới đỡ hơn chút, lại thêm cả Cố Tuấn Lam dỗ dành nữa nên mới không bỏ đi luôn.
Cuối cùng đám người ngồi với nhau trong phòng bao. Sau mấy ly rượu làm nóng, mọi người mới ồn ào trở lại. Đặc biệt là tên lắm mồm Đinh Lương Tài nói chuyện rất xôm với Kỷ Quân Lan, chốc chốc lại kể một câu chuyện cười khiến đối phương cười không nhặt được mồm, ngay cả Tôn Tiêu Tiêu cũng đỏ bừng hết cả mặt, che miệng cười tươi.
Chỉ mỗi Tương Uyển Như là khinh thường tỏ trợn mắt. Cô ta xuất thân từ nhà họ Tương ở tỉnh Tô Nam. Tuy đó cũng chỉ là một gia tộc tầm trung nhưng gia sản cũng phải tầm mấy chục triệu tệ, ngày thường toàn tiếp xúc với những người của giới thượng lưu, thế nên đâu có coi những người ở tầng lớp dưới như Đinh Lương Tài ra gì.
Nhưng dù sao cô ta cũng có tình cảm với Cố Tuấn Lam. Tuy Cố Tuấn Lam xuất thân thấp nhưng lại cần cù chăm học, lúc thi vào Đại học Tô Bắc còn được học thạc sĩ luôn, giờ đã được đặc cách trở thành phó giáo sư của Đại học Tô Bắc, cũng được coi là tuổi trẻ xuất chúng.
"Haizz, tuy Tuấn Lam có ý chí phấn đấu nhưng lúc ở bên cạnh đám bạn hồi nhỏ này cũng hơi tùy ý". Tương Uyển Như nhìn Cố Tuấn Lam với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép. Còn cậu ta thì nếu ngày thường nghe thấy những câu chuyện cười buồn nôn này đã nhíu mày không vui, thậm chí bỏ đi luôn, nhưng lúc này lại bật cười ha hả, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.
"Xem ra sau này mình phải nói rõ với Tuấn Lam mới được, để anh ấy tránh xa đám người này ra. Họ chẳng hề giúp đỡ được chút nào cho tương lai của Tuấn Lam cả, chỉ có những cậu ấm cô chiêu tao nhã tinh tế của giới thượng lưu mới là những người cần làm quen".
Thầm hạ quyết tâm như vậy, sắc mặt Tương Uyển Như lạnh lẽo vô cùng. Cô ta chỉ nhấp nột ngụm nhỏ khi những người khác mời rượu, dáng vẻ lạnh lùng cao quý đó khiến không khí cả phòng bao không ổn lắm.
Không lâu sau Tương Uyển Như nói luôn là muốn ra nhà vệ sinh, rồi đi khỏi phòng bao. Cô ta đi rồi Đinh Lương Tài mới nhìn Cố Tuấn Lam, bất mãn nói: "Tiểu Cố à, bạn gái cậu có vẻ như khá coi thường chúng tôi thì phải".
Sắc mặt Cố Tuấn Lam ngại ngùng, chỉ có thể thở dài nói: "Haizz, khiến cậu chê cười rồi. Lương Tài à, Uyển Như xuất thân cao quý, nhờ vào thế lực nhà cô ấy nên tôi mới có thể leo lên chức vị phó giáo sư nhanh như vậy, thế nên..."
- ------------------