Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 56: 56: Phá Kinh Cục




Mộng tiên sinh từng nói, Thượng Lăng một hồi đại mộng, y chỉ là người trong mộng mà thôi.

Nếu coi toàn bộ Thượng Lăng Mộng Cảnh như một tựa game online thực tế ảo, thì thiết lập của Mộng tiên sinh giống như hệ thống cốt lõi vậy.

Mộng tiên sinh từng là người tồn tại trong hiện thực sao?

Lâm Sơ không biết, nhưng mỗi khi hắn nhớ đến vạn trượng biển mây phía trên, bóng dáng Mộng tiên sinh đứng trong tiểu đình đón gió đỉnh núi, cùng tấm lưng phảng phất như vô biên vô tận trống trải tịch liêu kia, thật sự không thể coi y như một hệ thống được.

Mà theo lời Lăng Tiêu nói, có thể tạo ra Thượng Lăng Mộng Cảnh, nhất định là thiên tài tuyệt đỉnh —— có thể nghĩ ra 108 giải pháp cho Trân Lung Kỳ Cục, ngộ tính nhất định trác tuyệt, thần hồn cũng vô cùng cường đại, có hai thứ như vậy, tu vi đồng dạng cũng không tệ.

Nhưng chiến tranh loạn lạc, dưới gót sắt của thiên quân vạn mã, cho dù là tu vi độ kiếp, lại có ai có thể dùng một mình bản thân chống đỡ ư?

Càng không nói đến thế giới này, người tu tiên chẳng rời xa trần thế, Nam Hạ có tiên sư tu vi cao thâm, Bắc Hạ có ma vu thực lực mạnh mẽ, hai quân đối chọi, không chỉ luận binh lực phân cao thấp, còn muốn xem tu vi cao thủ tọa trấn hai bên như thế nào.

Mà chỉ dùng sức mạnh bản thân, đêm thủ cô thành ——

Lâm Sơ không thể tưởng tượng nổi.

Thế đạo phiêu diêu này, so với tưởng tượng của hắn tàn khốc hơn rất nhiều.

Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn lại ván cờ trước mặt.

Sinh thời loạn thế, bảo toàn tình mạng còn khó, con đường trước mắt, cũng chỉ có thể nỗ lực nâng cao tu vi mà thôi.

Lăng Tiêu bên cạnh sau khi nói xong, đã bắt đầu xuống tay phá giải ván cờ.

Y đặt một viên Linh Lung Châu màu đỏ ở giữa, sau đó bắt đầu sắp xếp những viên Linh Lung Châu khác xung quanh.

Mỗi người sẽ có cách giải khác nhau, cách giải của Lăng Tiêu, chính là tự y suy ngẫm, người khác không thể bắt chước được.

Lâm Sơ thu hồi ánh mắt, bắt đầu quan sát ván cờ trước mặt mình.

Linh Lung Châu có to có nhỏ, màu sắc không đồng nhất, Lâm Sơ nhìn đại khái các màu sắc một lượt, phát hiện chúng tượng trưng cho âm, dương, bát quái: Càn Thiên, Đoái Trạch, Ly Hỏa, Chấn Lôi, Tốn Phong, Khảm Thủy, Cấn Sơn.

Linh lực bên trong mỗi loại Linh Lung Châu đều lưu động theo quy luật riêng, các luồng linh lưu tỏa ra cũng không giống nhau, nhưng đều vừa hấp thu linh lực từ bên ngoài, vừa phóng xuất ra linh lực từ bên trong.

Ngoài ra, còn có 2 loại châu âm dương, dương châu sản sinh linh lực, âm châu hấp thu linh lực.

Lâm Sơ thử kết nối mấy viên Linh Lung Châu trước, định thăm dò nguyên lý liên kết linh lưu giữa các viên.

(linh lưu là dòng linh lực)

Những viên Linh Lung Châu tạo thành một hệ thống nhỏ.

Trong điều kiện tốt nhất, hệ thống này có thể tự nhất quán, linh lực hoàn toàn độc lập với bên ngoài, tuần hoàn lưu động, sinh sôi không ngừng —— Nếu chỉ có mấy viên Linh Lung Châu thì cũng đơn giản, rất dễ dàng có thể tạo thành một hệ thống nhất quán.

Nhưng mà nếu thêm nhiều hạt châu, bài toán sẽ phức tạp hơn nhiều, mà đây lại là 1800 hạt châu tuần hoàn không ngừng.

Khả năng tính toán chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, xác thực là khảo nghiệm thần hồn độ khó cao.

Tuy vậy trước hết dù sao cũng phải xác định được phương pháp phá giải Trân Lung Kỳ Cục đã.

Đúng lúc này, đệ tử Kiếm Các bên kia bỗng nhiên vung tay lên —— hóa ra là muốn phá tan những sắp xếp trước đó, lại bắt đầu lại từ đầu!

Hiển nhiên, người đó đã thấy được lỗ hổng trong cách sắp xếp của mình, không có cách nào phá giải thế cục bày cờ, bởi vậy quyết định bắt đầu lại lần nữa.

Hành động kia, càng chứng minh ván cờ này khó nhằn như thế nào!

Lâm Sơ ổn định tinh thần, suy nghĩ về các phương pháp khả thi.

Nếu theo lý thuyết về linh lực lưu thông, trước tiên hắn sẽ nghĩ đến tâm pháp và kiếm pháp sư môn luận giải về linh lực.

Một khi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí phóng xuất, linh lực sinh sôi nảy nở, theo kiếm thế thẳng tiến không lùi.

Hướng đi của linh lực, nếu phải làm một phép so sánh, thì nó giống như một kim tự tháp bị kéo dài ra vậy.

Mới đầu, linh lực đan xen, căn cơ vững chắc, sau đó càng đi tiếp, càng bị áp lực đè nén, linh lưu càng trở nên đơn giản, chỉ qua một hơi thở thôi —— linh lưu càng lúc càng ngưng đọng, càng lúc càng sắc bén, đến cuối cùng, mũi kiếm mang theo hơi lạnh, sắc nhọn không thể ngăn chặn, không gì có thể cản phá.

Lâm Sơ dự tính sử dụng lý thuyết này để kết nối các viên Linh Lung Châu, tiếp đến, dùng 2 loại âm, dương châu giải quyết vấn đề hướng đi linh lực.

Xác định phương pháp xong, hắn bắt đầu đắm chìm quan sát hướng đi của linh lực mỗi viên Linh Lung Châu, ghi nhớ chúng, rồi điên cuồng tưởng tượng xem hạt châu nào sẽ phù hợp kết nối với nó, kết nối xong, lại nghĩ xem hướng đi linh lực của chúng như thế nào, nếu tăng thêm viên Linh Lung Châu khác thì sao ——

May mắn là tuy hắn không có tu vi, nhưng thần hồn vẫn mạnh mẽ như kiếp trước.

Nếu không chỉ dựa vào thân thể phàm nhân, kết nối 100 viên Linh Lung Châu thôi đã là cực hạn —— Dù sao não bộ con người cũng chẳng phải siêu máy tính, không thể thực hiện nhiều phép toàn cùng lúc như vậy được.

Hắn ngưng thần suy đoán, ước chừng một canh giờ sau, cảm giác đã thăm dò ra được nguyên lý chung rồi, bắt đầu bắt tay kết nối các hạt châu.

Sư môn hắn ở phương bắc, kiếm pháp bị ảnh hưởng rất nhiều bởi băng tuyết, bởi vậy, hắn chọn dùng Khảm Thủy châu làm cơ sở, xung quanh là những viên Linh Lung châu khác.

Nhân gian có cờ đen trắng, đi một bước phải tính mười bước, bàn cờ Linh Lung này cũng thế, thậm chí đi một bước còn phải tính 50 bước, 100 bước —— dẫu sao toàn bộ bàn cờ có đến 1800 viên, sai một ly đi một dặm, chỉ một lỗi nhỏ thôi, tích tiểu thành đại, vô pháp có thể sửa chữa.

Sau nửa canh giờ, hắn kết nối được 153 viên.

Sau một canh giờ rưỡi, 418 viên.

Sau ba canh giờ, 672 viên.

Càng về sau, vấn đề phải suy xét càng nhiều, tốc độ cũng càng chậm lại!

Lâm Sơ cảm thấy thần hồn mình bởi vì phải tính quá nhiều phép tính, đã trở nên nóng rực lên, cả người đều hơi hơi choáng váng.

Nhưng mà, vẫn phải tiếp tục.

Bốn canh giờ.

Năm canh giờ.

Hắn cảm thấy mình sắp chết máy rồi.

Đang lúc ý thức mơ màng, trước mắt sắp biến thành màu đen, miệng bỗng nhiên bị ấn vào một viên đan dược.

Sau khi thấy rõ người trước mặt là Lăng Tiêu, hắn thuận theo mà nuốt viên đan xuống.

Đan dược nhanh chóng hòa tan, đầu óc thanh tỉnh hơn không ít, tinh thần vẫn luôn căng thẳng bỗng nhiên thư giãn, nhẹ nhàng thở vài cái, sau khi trái tim đập liên hồi, cũng dần dần khôi phục bình thường, thế mà lại có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Hắn thấy Lăng Tiêu đang quan sát ván cờ của mình.

Để đáp lại, hắn cũng rời ánh mắt khỏi ván cờ của mình, quan sát ván cờ của Lăng Tiêu.

Ván cờ của Lăng Tiêu cũng đã hoàn thành hơn phân nửa, lấy một viên Ly Hỏa châu làm trung tâm, những hạt châu còn lại giống như những ngôi sao vờn quanh mặt trăng ở giữa.

Hắn bỗng nhiên tự hỏi, nếu Đại tiểu thư ở đây, sẽ tổ hợp ra một ván cờ như thế nào.

Nếu thay Lăng Tiêu đang đứng trước bàn cờ này bằng Đại tiểu thư, tựa hồ cũng rất thích hợp.

Lăng Tiêu thấy hắn xem bàn cờ của y, liền cười một cái, y lớn lên rất đẹp, cười giống như khổng tước xòe đuôi vậy, cợt nhả hết sức, làm Lâm Sơ cũng cảm thấy khó hiểu.

Xem xong ván cờ của Lăng Tiêu, hắn giải lao một lúc, rồi lại tiếp tục suy nghĩ ván cờ của mình, Lăng Tiêu cũng quay đầu lại nhìn quân cờ của y.

Lại qua hai canh giờ, 1600 quân cờ đã được kết nối với nhau, linh lực từ bốn phương tám hướng hội tụ, đè nén, rồi dần dần ngưng tụ thật hoàn mỹ.

Công việc còn lại chính là dùng 2 loại âm dương châu giải quyết hướng đi của linh lưu.

Về lý thuyết, hệ thống này đã hoàn thành.

Nhưng khi Lâm Sơ cầm một viên dương châu lên, bỗng nhiên đại não trống rỗng, phát hiện một vấn đề mới.

Đây là một hệ thống cung không đủ cầu a.

Nếu Linh Lung Châu không hấp thụ linh khí từ bên ngoài, mà toàn bộ đều do dương châu cung cấp —— linh lực có hạn, mà trong quá trình kết nối lúc nãy đã tiêu hao rất nhiều, cho nên hiện tại không phải là lý thuyết cân bằng số lượng nữa, âm châu phụ trách tiêu hao linh lực đang dư ra rất nhiều —— mà âm dương tương sinh, âm châu hấp thu linh lực của dương châu, cứ tuần hoàn như vậy, linh lực toàn bộ hệ thống sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng chết máy.

Đây kỳ thật là một vấn đề vật lý.

Động cơ vĩnh viễn là không khả thi.

Không biết vì sao, Lâm Sơ cảm giác bóng ma vật lý hiện đại vẫn luôn ám ảnh hắn không ngừng.

Hắn cảm thấy hít thở không thông.

Nhưng ngay khi hắn dời mắt sang ván cờ của Lăng Tiêu, trong lòng bỗng nhiên yên tâm hơn rất nhiều.

Nguyên nhân chính là, người này cũng gặp chút vấn đề.

Ván cờ của y, linh lực tràn ra.

Tầng tầng lớp lớp quân cờ đó đang xả linh lực ra ngoài, vượt qua vài kết cấu phức tạp, toàn bộ đều hội tụ về hạt châu màu đỏ ở trung tâm, rồi không còn chỗ nào để đi nữa.

Lăng Tiêu không giống như Lâm Sơ, cuối cùng mới sắp xếp các hạt âm dương châu, mà ngay từ đầu đã kết nối chúng, nhưng kết cấu có một chút vấn đề, âm châu không phát huy tác dụng hấp thu linh lực.

Cuối cùng hệ thống này thông qua viên Ly Hỏa châu ở giữa, cuồn cuộn không ngừng tràn hết linh lực ra bên ngoài.

Lâm Sơ: “……”

Lăng Tiêu: “……”

Nhất thời, không ai nói nên lời.

Dựa theo quy tắc của ván cờ, kỳ thật bọn họ cũng đã đủ để thông qua, nhưng Lâm Sơ nghĩ, biểu ca ưu tú như vậy, nhất định phải muốn thập toàn thập mỹ, chắc hẳn bây giờ có chút khó chịu, không biết có giống như vị đệ tử Kiếm Các kia không, đạp đổ toàn bộ bàn cờ luôn.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Lăng Tiêu mặt không biểu cảm cầm viên Ly Hỏa châu ở trung tâm lên.

—— sắp đạp đổ thật rồi, Lăng gia bọn họ, đều là những người vô cùng tàn nhẫn.

Lâm Sơ đang kinh ngạc cảm thán, bỗng nhiên thấy Lăng Tiêu cầm hạt châu kia, kéo theo mấy sợi chỉ bạc mờ mờ ảo ảo, đi về phía hắn.

Lâm Sơ: “?”

Chỉ thấy Lăng Tiêu đem viên Ly Hỏa châu kia, đính vào viên Khảm Thủy Châu của hắn!

Giữa hai viên Linh Lung Châu sáng lên một sợi chỉ bạc.

Còn có loại thao tác này hả.

Như vậy, của mình thì thiếu, của Lăng Tiêu thì thừa, thoạt nhìn hình như cũng có vẻ khả thi.

Lâm Sơ nhìn ván cờ của Lăng Tiêu, lại nhìn ván cờ của hắn, bắt đầu im lặng suy tư hướng đi mới của linh lực.

Có vẻ …… Khả thi đấy chứ?

Chỉ nghe Lăng Tiêu nói: “Ván cờ chúng ta tương hợp, có thể thấy được đạo bổ trợ lẫn nhau, đao kiếm hợp bích.”

Lâm Sơ nhìn Lăng Tiêu, phát hiện tuy y đang nhìn ván cờ, giọng nói thực nhẹ, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, thậm chí còn rất ôn nhu.

Ván cờ bọn họ quả thật tương hợp, vậy nên chỉ cần kết nối 2 viên Linh Lung Châu ở trung tâm, vấn đề đều sẽ được giải quyết, linh lực tương thông, lưu động không ngừng.

Mà ván cờ của hắn là dựa vào kiếm pháp, tâm pháp sư môn, nếu muốn vươn lên đến “Đạo”, cũng không phải không có đạo lý.

Nhưng mà, biểu ca, ta cảm thấy lời này của ngươi rất không hợp lý nhé.

Lời nói kiểu này, giống nhau giữa chúng ta phát sinh quan hệ mờ ám gì ấy, yêu cầu thay đổi dùng từ nhé.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên hai bàn cờ đều sáng bừng lên, chỉ bạc nối các viên Linh Lung Châu lập tức hóa thành chỉ vàng lóng lánh, sau đó đều tan biến thành sương mù, thế giới bọn họ đang đứng cũng thoáng chấn động, hình như là điềm báo sắp sụp đổ.

Tiếng chuông báo động ngân vang trong lòng Lâm Sơ .

Hắn đã phá hỏng một cái Thượng Lăng Mộng Cảnh rồi, không phải lần này lại gặp sự cố chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.