Tiệm Trà Vong Xuyên

Quyển 5 - Chương 3




Tiêu Yến bảo nàng chớ ám sát Độc Sư Cốc Chủ, đương nhiên nàng sẽ không nghe. Thừa dịp hắn đi mua gạo cho nạn dân bèn rời đi, khi trở về đến một nửa bóng dáng cũng không thấy.

Độc Sư Cốc Chủ, người cũng như tên nhất định cả người toàn độc, nghe nói chỗ hắn đi qua hoa cỏ liền chết, quả thật chính là một khối u ác tính di động. Những năm nay người muốn giết hắn rất nhiều, nhưng đều đã biến thành vật thử độc của hắn.

Ban đầu Cửu Minh Đường nhận lời ủy thác này, thật sự đã hao tâm tổn sức một trận, sát thủ treo biển hành nghề trong nội đường không một ai muốn bỏ mạng vì châu báu đắt tiền. Cũng may có một Cố Tân vì tiền không cần mạng, quả thật khiến những sát thủ khác bội phục có thừa.

Nàng đã thu thập hành tung của Độc Sư Cốc Chủ, nghe nói mấy ngày nay muốn đi đến Kim Lăng tham gia đại hội luyện dược, nàng bày cạm bẫy ở chỗ hắn đi qua, phục kích ở bên trong núi đá.

Trên sườn núi những cây thục quỳ đang nở, ùn ùn kéo đến dệt thành một bức họa tiên cảnh xinh đẹp đến tận chân trời, nhành hoa đong đưa lay động váy tím, những cánh hoa Bồ Đề rực rỡ trên tay áo như muốn thoát khỏi ràng buộc. Hơi thở nàng nhẹ nhàng tản trong hương hoa, những bông hoa đỏ rực trải dài trên đôi gò má trắng như tuyết, xinh đẹp đến đoạt lấy tâm phách người khác.

Có người đang giục ngựa đến gần, bỗng nhiên không khí ở chóp mũi hơi hăng, nàng nâng mạng che mặt màu trắng lên một chút, vì trước đó đã uống Tịch Độc đan nên không hề khó chịu. Núi đá ầm vang lăn xuống, ngựa ô hí lên, người ngã xuống đất liền lập tức đứng dậy, ngón tay hơi nhấc lên quanh thân đã dâng lên lớp sương mù đen, thậm chí không khí cũng nứt toát ra, có thể thấy độc tính mãnh liệt.

Nàng lướt ra từ bụi hoa, bóng người như ma, ngân châm đã bắn về phía cốc chủ Độc Sư. Nàng thật sự có vũ khí chiếm ưu thế, những sát thủ khác cầm đao kiếm nhất định phải cận chiến, dễ dàng trúng độc. Còn nàng cách hắn xa trăm trượng, ngân châm vẫn có thể đoạt lấy mạng của hắn, đó thật sự là một kỹ năng.

Tất cả đều dựa vào kết hoặc của nàng mà tiến hành, ôm lấy tâm niệm nếu như cùng hắn đồng vu quy tận cũng phải vờn hắn đến chết, quả nhiên đem hắn sắp bị vờn đến chết rồi.

Biến lại phát sinh ngay lúc này. Một mũi tên không biết từ đâu bắn ra, lướt qua vai nàng, tuy chỉ là bị thương ngoài da nhưng cũng đã cho cốc chủ Độc Sư cơ hội để phản công. Nàng bị hắn đánh một trưởng trúng lưng, trong nháy mắt đau rát không thôi.

Nàng tự biết mình đã trúng độc nhưng không cam tâm, vẫn không sợ chết bổ nhào về phía trước, lúc này bên trong cây Thục Quỳ một người chui ra, vai vác một chiếc cung nỏ, y phục màu lam dưới ánh mặt trời chiếu sáng thật rực rỡ sinh động. Mặt gã đầy mờ mịt nhìn một lúc, đột nhiên vỗ tay một cái: “Ai da, lại tìm nhầm người rồi.”

Gã nhìn thấy Cố Tân, xin lỗi: “Thật ngại quá, ta phải đi ám sát ma đầu Hộc Bạch Dịch, kết quả lại tìm nhầm nơi.”

Khi đang nói chuyện, cốc chủ Độc Sư đã xoay người leo lên ngựa chạy đi, Cố Tân còn phải truy sát, nhưng đột nhiên ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.

Người đàn ông kinh hoảng cõng nàng lên người, vừa lẩm bẩm: “Xong rồi lại quấy rầy đồng đạo làm nhiệm vụ”, vừa chạy như bay về thị trấn gần nhất.

Nàng gắng chống đỡ, dùng ngân châm phong huyệt, ngăn cản độc tố trong cơ thể lan ra. Người đàn ông đưa nàng đến y quán trên trấn, đại phu bó tay không có cách nào, mặt nàng đã chuyển màu xanh đen, ý thức dần dần mơ hồ.

Trong lúc hoảng hốt, có người ôm nàng vào trong lòng, hơi thở dồn dập phả lên mặt nàng, nàng cảm thấy người hắn run rẩy kịch liệt, nhưng cái ôm vẫn vô cùng ấm áp.

“A Tân, cố chịu đựng.”

Nàng cố chấp mở to mắt, nhưng hoảng hốt không thấy gì cả, chỉ có thể cảm nhận được lưng dán sát vào vật thể mềm mại, da thịt lạnh lẽo cảm nhận được hơi thở ấm áp.

Thật lâu sau đó, hắn ôm nàng vào ngực lần nữa, cho nàng ăn thứ gì đó, ngón tay mềm mại vuốt ve mái tóc nàng: “Đừng sợ, không sao rồi. A Tân, ta ở đây.”

Trước khi nàng mất đi ý thức, dường như nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tiêu Yến, môi vẫn còn thay nàng hút máu độc đỏ tươi.

Cửu Minh Đường có quy định, ám sát không được phép thất bại, nếu không tự chặt một ngón tay. Chỉ vì sau lần thất bại đầu tiên đối phương sẽ gia tăng phòng vệ, lần sau ám sát sẽ khó hơn rất nhiều. Khi Cố Tân có thể cử động đã bị người của Cửu Minh Đường dẫn về, Tiêu Yến ở bên cạnh nàng cũng không rõ tung tích.

Phân đường chủ Cửu Minh Đường đặt con đao nhỏ lên bàn: “Quy củ không cần ta nói nhiều chứ.”

Nàng nhếch môi, không do dự cầm lấy đao chém xuống, bị người ngoài xông cửa đến giữ lại.

“Phân đường chủ, lần này đều tại tôi, tôi lại nhận nhầm người rồi, đã làm phiền Cố Tân mới khiến cô ấy ám sát thất bại.”

Là thích khách luôn nhận sai người của Cửu Minh Đường, Cố Tân đã từng nghe đến Đường Thiên Linh, nghe nói thân thủ của gã, bắn cung trăm phát trăm trúng, nhưng khuyết điểm duy nhất của gã là luôn nhận nhầm đối tượng để ám sát, đến khi vác cung nỏ chạy đến trước mặt đối phương mới phát hiện, ôi xin lỗi ta giết nhầm người rồi.

Thật là khiến người khác không nói nên lời.

Vẻ mặt gã nghiêm nghị, đoạt lấy đao trong tay Cố Tân: “Trách nhiệm của tôi nên do tôi nhận lấy.”

Bị Cố Tân nắm được tay, ngón tay nhỏ nhắn nhưng sức rất lớn: “Không cần. Nhiệm vụ là tôi nhận, không liên quan đến người khác.”

Trong lúc tranh chấp, cửu có ánh sáng nhạt lé vào, Tiêu Yến nhếch môi mỏng ném vật bọc vải trong tay xuống mặt đất, tiếng nói pha vẻ mệt mỏi: “Đầu của của cốc chủ Độc Sư. Nhiệm vụ của Cố Tân ta thay nàng ấy hoàn thành. quy củ của ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?”

Nàng quay người nhìn hắn, hình như hắn cảm nhận được, mắt đen như biển sâu chằm chằm nhìn vào đáy mắt nàng, hắn chìa tay về phía nàng: “A Tân, lại đây.”

Nàng nghiêng đầu, vân tay áo đan xen mái tóc đen, hoa thêu ở ống tay áo như muốn leo lên tóc để sinh trưởng. Không thấy nàng động đậy, hắn dứt khoát tiến đến trước mặt nàng, lấy ra một cái bình ngọc: “Độc vẫn còn lưu lại trong người, đây là đan Ngọc Thanh tôi đã trở về nhà lấy, mau uống đi.”

Nàng cúi đầu nhận lấy, giọng nói ép xuống cực nhỏ: “Đa tạ.”

Hắn cười đưa tay xoa tóc nàng, động tác vô cùng quen thuộc, nàng hơi khó chịu, nghiêng người tránh đi. Tay của hắn dừng ở không trung, rất lâu mới cười một tiếng, nắm lấy cổ tay nàng: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn chút đồ ngon bồi bổ thân thể.”

Cố Tân không quan tâm hắn tự mình đi mất.

Đường Thiên Linh đuổi theo, tiếng nói trong trẻo đến theo gió: “Cố Tân, lần sau cô ra ngoài làm nhiệm vụ nhớ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Chưa được mấy ngày, trên giang hồ đã truyền tin, cốc chủ Độc Sư bị người ta lấy mất đầu ngay tại chỗ ở đại hội luyện dược, sát thủ mặc áo trắng, trên mặt mang một nửa chiếc mặt nạ bạc, dũng mãnh vạn người khó địch. Trước khi chết Cốc chủ Độc Sư đã từng bị tập kích, còn đem mấy cây ngân châm làm mình bị thương ra nghiên cứu với mọi người.

Những năm nay Cố Tân ở Cửu Minh Đương đã nhận rất nhiều nhiệm vụ, nhiều người chết trên tay nàng là những hiệp sĩ kiếm khách có danh lớn trên giang hồ, bọn họ đều bị ngân châm đâm trúng động mạch mà mất mạng. Vừa hay phái Hợp Thanh đang tìm hung thủ khắp nơi, liên hợp các môn phái gia tộc có nhân sĩ võ lâm đã bị giết bởi ngâm châm, có vẻ muốn đuổi bắt sát thủ giỏi dùng ngâm châm.

Tiêu Yến khuyên nàng không nên làm nhiệm vụ ở nơi ngọn sóng đầu, nàng chỉ nhìn về phía trời xa mông lung không nói gì. Cũng may Đường Thiên Linh nói lời giữ lời, mỗi lần đều ở cùng nàng, có lẽ gã đã nghe thấy tin các môn phái giang hồ đang tróc nã nàng, mỗi lần đều dùng tên nỏ của mình thay thế cho ngân châm của nàng, kết quả bại lộ mục tiêu cả hai cùng bị truy sát.

Gã nắm lấy tay nàng phi nhanh trong gió, cười một tiếng hào hứng, không hề có cảm giảm đang bị truy sát. Dựa vào khinh công xuất sắc cuối cùng cũng thoát khỏi kẻ truy sát, gã làm mặt quỷ về phía sau.

Nàng vỗ nhẹ thuận tiện gạt tóc xanh bên môi: “Đường Thiên Linh, huynh không cần giúp tôi như thế.”

Gã thẳng người vỗ vỗ ngực: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, toi đã nói muốn giúp cô là phải giúp đến cùng.” Gã sát lại gần nàng, gãi gãi đầu, dung mạo tuấn tú phản chiếu vào mắt nàng, “Trước kia tôi đã nghe nói về cô vẫn luôn muốn biết cô là hạng người gì. Thì ra cô là hạng người như vậy.”

Nàng nhíu mày: “Hạng người gì?”

Gã há miệng cười nở nụ cười thật to: “Người đẹp chưa bao giờ cười.”

Dứt lời liền làm ra một cái mặt heo, một tay đặt ở bên tai đung đưa: “Cười một cái, cười một cái.”

Tay hắn chảy máu không ngừng, lại chẳng hề để ý đến, ánh trăng phản chiếu bộ dạng buồn cười của hắn, rốt cuộc khiến nàng không nhịn được cười ra tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.