Hình như đã gặp người phụ nữ này ở đâu đó... Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ, ánh mắt trong suốt nhìn, nhìn tới mức quên hết tất cả, ngay cả khi Hạ Tiểu Xuyên gọi bé bé cũng không nghe thấy, mãi đến tận khi Hạ Tiểu Xuyên ghé sát vào lỗ tai bé hét một tiếng, bé mới xoa xoa tai nhỏ đang bị chấn động choáng váng, quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Lâm Đông, mày đang nhìn cái gì thế?"
Lâm Đông chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp trong áp phích quảng cáo trên tường nói: "Nhìn cô ấy."
Hạ Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn người phụ nữ trên áp phích quảng cáo, hỏi: "Nhìn cô ta làm gì?"
"Dung mạo của cô ấy giống mẹ."
"Giống mẹ ai cơ?"
"Giống mẹ em."
"Nhưng mày chưa từng thấy mặt mẹ mày cơ mà."
"Em nhìn qua rồi, ở trong mơ á."
Hạ Tiểu Xuyên nhắc nhở nói: "Ba anh nói trong mơ là giả!"
Lâm Đông nói: "Có thể là cô ấy giống mẹ em."
Đúng lúc này, Mục Hưng Hà đã sớm nghe lọt vào tai cuộc đối thoại của Lâm Đông, mang theo rổ kẹo đi tới lẳng lặng mà nhìn người phụ nữ trong áp phích quảng cáo, quay đầu nhìn Lâm Đông, sau đó nói: "Mẹ của Đông Đông thật là đẹp."
Được Hưng Hà thừa nhận, Lâm Đông gật đầu thật mạnh, đồng điếu nơi khóe miệng liền hiện lên, phảng phất như thể người Mục Hưng Hà khen đúng là mẹ của bé, trong lòng bé rất là vui vẻ, vui vẻ nhìn Mục Hưng Hà, đôi mắt sáng lấp lánh.
Mục Hưng Hà mở miệng lần nữa nói: "Vậy lát nữa rồi trở lại thăm mẹ em, giờ chúng ta phải đi trên trấn đưa kẹo và trứng gà đỏ trước đã, có được hay không?"
Lâm Đông đáp ứng: "Dạ được."
"Đi, trước tiên chúng ta đưa cho nhà lão Trương."
"Dạ."
Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Hạ Tiểu Xuyên đi tới nhà lão Trương, sau đó qua nhà thím Lý, rồi tới nhà bà nội của Kỳ Kỳ, vừa mới đưa xong toàn bộ kẹo và trứng gà đỏ, Mục Hoài An tìm Mục Hưng Hà đi thăm họ hàng, lúc này Mục Hưng Hà mới đem rổ nhỏ vẫn luôn mang theo giao cho Lâm Đông.
Lâm Đông ôm rổ nhỏ cùng Hạ Tiểu Xuyên đi về nhà lão Uông, chưa tới cửa nhà lão Uông, hai đứa bé đã bị người tuyết được đắp ven đường hấp dẫn, nhưng mà rổ nhỏ chưa trả cho bà Uông nữa, vì vậy Lâm Đông để Hạ Tiểu Xuyên ở bên này chơi đùa, một mình bé mang theo rổ nhỏ đi đến nhà lão Uông.
Đi vào khu nhà nhỏ của lão Uông, mở miệng gọi: "Bà Uông ơi."
Trong sân không có ai theo tiếng.
"Bà Uông ơi."
Vẫn không có người nào trả lời.
Lâm Đông mang theo rổ đứng ở trong sân, bé tính chờ một lát đi, vì vậy đứng ở trong sân đợi ước chừng ba phút, vẫn không thấy lão Uông và bà Uông đâu cả, bé nhìn chung quanh, không nhịn được liền đưa mắt nhìn về phía phòng khách, kìm lòng không đặng nhấc chân nhỏ, đi tới phòng khách.
Không được sự đồng ý của chủ nhà thì không nên vào phòng khách nhà người khác, Lâm Đông tự động đứng ở cửa phòng khách, ngẩng khuôn mặt nhỏ lần thứ hai thấy người phụ nữ xinh đẹp trên áp phích quảng cáo, vừa nhìn thấy cô, bé liền cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, giống như đã biết cô ấy cực kỳ lâu trước đây, bé đứng yên nhìn, không biết đã qua bao lâu, cho đến lúc lão Uông trở về.
"Tiểu Đông Đông."
Lâm Đông lập tức quay đầu nhìn.
Lưng lão Uông hơi còng, cười đi tới, nói: "Vừa nãy ông đi tản bộ một vòng, con ở đây nhìn cái gì thế?"
Lâm Đông chỉ vào áp phích quảng cáo trên tường.
Lão Uông thuận theo tay nhỏ của bé nhìn, cười hỏi: "Con có biết đó là ai không?"
Lâm Đông lắc đầu: "Dạ không biết."
"Cô ấy tên là Nguyễn Tâm Bình, đã từng là một vị ca sĩ rất nổi tiếng."
Lâm Đông non nớt hỏi: "Ông ơi, ca sĩ là gì ạ?"
Lão Uông giải thích đơn giản: "Ca sĩ chính là người hát rất êm tai, có khi hát còn còn hay hơn cả ca sĩ, là đại ca sĩ."
"Cô ấy hát rất êm tai ạ?"
"Rất êm tai, tiếng trời."
Lúc lão Uông nhắc tới "Tiếng trời", trong giọng nói mang theo một chút đáng tiếc, Lâm Đông không hiểu ý của "Tiếng trời" là gì, nhưng bé cảm thấy được đây là một từ rất tốt đẹp, lại một lần đưa ánh mắt về phía người phụ nữ trên áp phích quảng cáo, trong ánh mắt có chút mê mẩn.
Lão Uông thấy thế hỏi: "Cô ấy có đẹp không?"
Lâm Đông gật đầu: "Rất đẹp ạ." Đặc biệt đẹp, cô ấy và cô của bé giống nhau, là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.
"Tiểu Đông Đông thích cô ấy sao?"
"Dạ thích ạ."
"Vậy ông lấy áp phích quảng cáo của cô ấy đưa cho con được không?"
Lâm Đông chưa bao giờ tự nhiên nhận cũng không dám nhận thứ mà người khác cho mình, nhưng lần này bé không chút do dự mà gật đầu: "Dạ được."
Hiếm thấy Lâm Đông có sự yêu thích đồng thời nguyện ý nói ra yêu cầu, lão Uông lập tức cười ha hả đem áp phích quảng cáo trên tường lấy xuống, cuộn thành ống đưa cho Lâm Đông.
Lâm Đông cao hứng nhận lấy, sau khi nói tiếng cảm ơn xong, liền ôm áp phích quảng cáo hào hứng chạy về tiệm tạp hóa, còn chưa chạy vào tiệm tạp hóa đã bắt đầu gọi: "Cô ơi! Cô ơi!"
Lâm Lệ Hoa tưởng là xảy ra chuyện gì, nhanh chóng cùng Hạ Thanh Chương từ phía sau đi ra, hỏi: "Đông Đông, làm sao vậy?"
Lâm Đông cầm áp phích quảng cáo trong tay đưa cho Lâm Lệ Hoa: "Cô ơi, cô xem này."
Lâm Lệ Hoa mở ra nhìn, là một người phụ nữ trên áp phích quảng cáo, dung mạo rất đẹp đẽ, nghi hoặc hỏi: "Đây là ai?"
Lâm Đông nói: "Đây là mẹ con ạ!"
Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương đều sững sờ, đây có thể là mẹ của Đông Đông á?
Lâm Lệ Hoa hỏi: "Mẹ con?"
Lâm Đông gật đầu: "Dạ."
"Làm sao con biết là mẹ của con?"
"Con từng gặp mẹ trong mơ rồi ạ!"
Nghe vậy Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Hạ Thanh Chương.
Hạ Thanh Chương nhìn áp phích quảng cáo, nhìn thấy ba chữ "Nguyễn Tâm Bình", y có biết Nguyễn Tâm Bình, gia cảnh Nguyễn Tâm Bình sung túc, lúc còn vị thành niên đã nổi tiếng nhờ các ca khúc dân tộc, có lẽ chí hướng không ở đây, nên không thừa dịp đang nổi tiếng mà ra album hoặc là lên truyền hình các loại.
Sau đó đột nhiên Nguyễn Tâm Bình không hát nữa, mãi cho tới bây giờ cũng không hát, nghe đâu các đài truyền hình lớn cũng có gửi lời mời, nhưng cô cũng không hát, cũng không biết là nguyên nhân gì, có lẽ là do trong nhà không thiếu tiền đi, cho nên hiện tại rất nhiều người không biết cô ấy, thế nhưng lão Uông làm công việc liên quan đến âm nhạc trước khi về hưu nên có biết Nguyễn Tâm Bình.
Hạ Thanh Chương biết tấm áp phích hẳn là lão Uông cho Lâm Đông, chỉ là Lâm Đông nói Nguyễn Tâm Bình là mẹ trong mơ của bé... Hạ Thanh Chương hơi hơi suy nghĩ, đây đại khái là vì đứa nhỏ quá nhớ mẹ, cho nên mới đem tất cả hình tượng tốt đẹp của mẹ dời đến lên người Nguyễn Tâm Bình, dù sao theo y biết, Nguyễn Tâm Bình không kết hôn cũng không có con.
Cho nên lúc Lâm Lệ Hoa nhỏ giọng nói Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình có một chút giống nhau, y nhanh chóng gạt đi, nhưng mà Hạ Thanh Chương cũng không đành lòng đả kích Lâm Đông, nên đem nan đề đẩy cho Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông.
Đôi mắt Lâm Đông sáng lấp lánh mà nhìn Lâm Lệ Hoa, như là đang chờ mong cái gì đó.
Lâm Lệ Hoa còn chưa mở lời, Hạ Tiểu Xuyên từ bên ngoài chạy tới, kiễng bàn chân nhỏ, liếc mắt nhìn áp phích quảng cáo, mở miệng nói: "Lâm Đông, đây không phải là mẹ của mày, cô ấy là đại minh tinh."
Lâm Đông nói: "Cô ấy là mẹ em."
"Không phải!"
"Phải."
"Không phải!"
"Phải."
Hạ Tiểu Xuyên vung quả đấm nhỏ nói: "Còn nói nữa anh đánh mày giờ!"
Lâm Đông không sợ bị đánh, thế nhưng sợ Hạ Tiểu Xuyên xé mất áp phích quảng cáo, vươn tay lấy lại áp phích trong tay Lâm Lệ Hoa, không để ý Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương gọi mình, ôm lấy chạy về sân sau, chạy vào trong phòng.
Hạ Tiểu Xuyên đuổi theo Lâm Đông đến phòng, nhìn Lâm Đông mở tủ, muốn đem áp phích quảng cáo bỏ vào trong, nhóc đi lên nói: "Lâm Đông, đây không phải là mẹ của mày đâu."
Lâm Đông nghiêng đầu nói: "Đây là mẹ của em."
"Nhưng mà không phải."
"Phải mà."
Hai đứa bé đang tranh luận, Mục Hưng Hà tới đây, Hạ Tiểu Xuyên không dám nói nữa, Mục Hưng Hà chỉ vào Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tiểu Xuyên, mày mà còn bắt nạt Đông Đông, sau này đừng có mơ mà chơi với tao nữa."
Hạ Tiểu Xuyên sợ rồi, có chút ủy khuất nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông ôm áp phích quảng cáo không lên tiếng, chốc lát sau, từ trong túi quần móc ra một khối bánh quy đưa cho Hạ Tiểu Xuyên, nói: "Cho anh ăn nè."
Hạ Tiểu Xuyên không dám nhận, quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà không để ý tới Hạ Tiểu Xuyên, mà nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông nói với Hạ Tiểu Xuyên: "Tiểu Xuyên, cho anh ăn, anh ăn xong rồi, đừng nói cô ấy không phải là mẹ em nữa, có được không?"
Hạ Tiểu Xuyên thấy Mục Hưng Hà không có ý muốn đánh nhóc, nhìn bánh quy rồi nhìn áp phích quảng cáo, sau đó sảng khoái đồng ý với Lâm Đông: "Được."
Lâm Đông nói tiếp: "Vậy em bỏ cô ấy trong tủ, anh đừng đụng vào, có được không?"
"Được." Hạ Tiểu Xuyên lại nhanh chóng đồng ý.
Trong nháy mắt Lâm Đông thở phào nhẹ nhõm, tay nhỏ đang cẩn thận đem áp phích quảng cáo bỏ vào tủ, Mục Hưng Hà liền nói: "Đông Đông, tại sao em không đem áp phích quảng cáo dán trên tường? Dán lên rồi có thể thấy được mỗi ngày."
Lâm Đông trả lời: "Em dán không tới."
Mục Hưng Hà nói: "Để anh giúp em."
Hạ Tiểu Xuyên cùng nói: "Anh cũng giúp mày."
Lâm Đông nhìn Hạ Tiểu Xuyên: "Vậy anh đừng có xé xuống đấy."
"Anh không xé đâu."
"Được."
Hạ Tiểu Xuyên lấy từ trong phòng Lâm Lệ Hoa một chút hồ dán còn dư lại khi dán câu đối dịp năm mới, bôi phía sau áp phích quảng cáo, ba đứa nhỏ cởi giày ra đứng ở trên giường, đem áp phích quảng cáo dán lên tường, dán xiêu xiêu vẹo vẹo, thế nhưng dán xong ba đứa nhỏ đều có cảm giác cực kỳ thành công mà nhìn áp phích quảng cáo, đặc biệt là Lâm Đông, Lâm Đông cảm thấy trong lòng cực kỳ sáng sủa.
Mục Hưng Hà nói: "Tốt rồi."
Lâm Đông tâm tình khoái trá theo sát nói: "Tốt."
Hạ Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm áp phích quảng cáo đột ngột xuất hiện trong phòng, hỏi: "Lâm Đông, sau này mỗi ngày mày đều nhìn à?"
"Không phải." Lâm Đông nói: "Chờ em lớn rồi, em muốn đi tìm cô ấy."
"Mày biết người ta ở chỗ nào à?" Hạ Tiểu Xuyên hỏi.
"Em biết." Lâm Đông đáp.
"Ở chỗ nào?"
"Ông Uông nói cô ấy ở đế đô."
Hạ Tiểu Xuyên thuận miệng liền hỏi: "Đế đô là ở chỗ nào?"
Mục Hưng Hà giải thích: "Đế đô là nơi hoàng đế ở."
"Hoàng đế ở á!" Hạ Tiểu Xuyên mở to hai mắt nói: "Vậy thì rất xa đó, hình như tới mười vạn tám ngàn dặm!"
Lâm Đông sảng khoái nói tiếp: "Không sao, em ngồi tàu hỏa đi."
Hạ Tiểu Xuyên rất hiện thực mà nói: "Nhưng ngồi tàu hỏa tốn tiền đó, mày không có tiền."
"Em có tiền."
"Tiền của mày không đủ."
Lâm Đông lập tức nói: "Không sao, em có thể tự kiếm tiền."
Hạ Tiểu Xuyên còn nói: "Mày kiếm tiền cũng không thể đi, mày không biết chữ, mày không ngồi tàu hỏa được!"
Lâm Đông nói: "Em sẽ học tập cho giỏi! Em biết chữ Hán, em còn biết thêm tiếng anh là đi được."
Mục Hưng Hà tiếp một câu: "Đông Đông, anh đi tìm chung với em."
Lâm Đông gật đầu.
Hạ Tiểu Xuyên cũng nói: "Lâm Đông, anh cũng đi chung với mày."
Lâm Đông nói: "Được."
Hạ Tiểu Xuyên vui vẻ nói: "Ba người chúng ta cùng đi tìm mẹ của Lâm Đông, còn có Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ cũng cùng đi."
Lâm Đông nở nụ cười, cười tới mức lông mày cong cong, đồng điếu nho nhỏ ở khóe miệng hiện ra.
Mục Hưng Hà nói: "Nhưng mà, trước mắt chúng ta cũng phải học tập cho giỏi."
Lâm Đông gật đầu: "Em phải học tập thật giỏi, kiếm được tiền, ngồi tàu hỏa tìm ba mẹ."
Mục Hưng Hà nói: "Đúng."
"Khai giảng em sẽ lên lớp hai."
"Tốt, cùng một lớp với anh."
Lâm Đông gật đầu, đột nhiên bé có mục tiêu mới đối với cuộc sống, nơi sâu thẳm ở đáy lòng chậm rãi mở rộng, đáy lòng chậm rãi trở nên sáng ngời, bé cảm thấy tương lai đặc biệt tốt đẹp, tốt đẹp tới trình độ nào, bé cũng không hình dung được, có lẽ giống như trên trời, có đám mây mềm mại, có hương hoa, có chim hót, còn có thật nhiều thật nhiều chú thím ông bà đáng yêu, đều đặc biệt hòa ái.
Bé cùng Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên song song ngồi ở mạn giường, đang thỏa sức tưởng tượng tương lai, cảm thấy được cuộc sống sinh hoạt cực kỳ tươi đẹp, bỗng nhiên nghe thấy bên trong tiệm tạp hóa truyền đến một trận ồn ào.