Tiệm Mỳ Nhỏ

Chương 28




Edit: Mr.Downer

Khi Kỷ Vũ Húc đến chơi, chính là nhìn thấy Lại Thuấn Niên một thân phát ra bong bóng màu hồng nhạt khiến người ta phát ghét, thình lình hừ một tiếng, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lại Thuấn Niên, trong lòng Kỷ Vũ Húc đặc biệt khó chịu.

“A, Kỷ tiên sinh!”

“Vừa nhìn thấy bản mặt của anh là tôi đã thấy ghét rồi!” Kỷ Vũ Húc bực mình nói, phát tiết tâm trạng của mình.

Lại Thuấn Niên sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.

“Ông chủ, cho một phần mì khô, cảm ơn.” Khách đến ăn nhìn thấy bọn họ, cũng nghe thấy đối thoại của cả hai, nghĩ là người quen đến gây chuyện, không nhịn được giúp ông chủ ra mặt: “Cái gì, khó chịu thì đừng có tới. Đừng có cản trở người khác làm ăn.”

“Anh!” Kỷ Vũ Húc muốn phát cáu, nhưng đối phương lại to cao hơn mình, nếu đánh nhau thì khẳng định y sẽ bị ăn đập.

Đối phương cúi đầu xem thường, liếc Kỷ Vũ Húc một cái, bày ra vẻ ‘nếu chú muốn đánh thì anh đây sẵn sàng chơi cùng’. Lại Thuấn Niên nhanh chóng khuyên can: “Đừng, đừng, đây là bạn của tôi.”

Lại Thuấn Niên là người làm ăn, buôn bán quan trọng nhất là dĩ hoà vi quý, nhanh chóng giải thích hiểu lầm, mời cả hai vào chỗ ngồi, sắp xếp mỗi người ngồi vào một góc cách xa nhau.

Kỷ Vũ Húc nói rõ là tìm anh nói chuyện, Lại Thuấn Niên chuẩn bị cho y một tô mì khô, chiêu đãi y. Thừa dịp buôn bán trong tiệm không còn bận mấy, Lại Thuấn Niên đến chỗ Kỷ Vũ Húc, ngồi trước mặt y, một mặt áy náy.

“Xin lỗi, để cậu đợi lâu, tìm tôi có việc sao?” Lại Thuấn Niên uống một chén trà lúa mạch do anh nấu, sẵn tiện khách khí rót cho Kỷ Vũ Húc một chén.

“Hừ, tôi không phải đặc biệt đến đây tìm anh.” Kỷ Vũ Húc mạnh miệng, ngữ khí khó chịu.

“Ạch ──, vậy cậu đến đây làm chi?”

“Ăn mì không được sao?”

“Ác. Thế tôi đi làm việc đây.” Nếu chỉ là đến ăn mì, thì không cần đặc biệt chào hỏi.

Lại Thuấn Niên muốn đứng dậy, có người liền vỗ bàn.

“Anh ngồi xuống đây cho tôi!”

Y chang phim xã hội đen, làm cho khách đến ăn giật nảy mình.

“Xin lỗi, không có chuyện gì, không có chuyện gì! Tâm trạng bạn tôi ngày hôm nay không tốt.” Lại Thuấn Niên nhanh chóng giải thích, quay đầu lại nói: “Cậu làm gì đấy? Tính huỷ bảng hiệu nhà tôi cũng không phải bằng cách này chứ?”

Sắc mặt Kỷ Vũ Húc dị thường khó coi, tự biết mình thất thố, hít sâu thở ra, bình tĩnh lại tâm tình.

“Tôi nhận được một dự án lớn, phải xuất ngoại.”

“A, là chuyện tốt. Chúc mừng cậu!” Lại Thuấn Niên thật tâm chúc mừng Kỷ Vũ Húc.

“Là Ôn Bạch Dụ giới thiệu cho tôi.” Kỷ Vũ Húc nghiến răng nghiến lợi, còn nói: “Tôi nghĩ anh ta chính là cố kỵ tôi vì đã từng hợp tác với Trịnh phu nhân chứa chấp anh, cho nên anh ta muốn đuổi tôi ra khỏi nước. Nhờ phúc, bởi vậy tôi cũng được lợi không nhỏ.”

Chuyện này… đến cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu, Lại Thuấn Niên cũng không biết nói tiếp như thế nào.

“Tôi nói anh cũng đừng quá đắc ý!”

“Tôi không có.”

“Có thể bây giờ Ôn Bạch Dụ đặc biệt nuông chiều anh, nhưng có một ngày, anh sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy. Anh nói xem anh ta có thể yêu anh được bao lâu, một năm hai năm? Đến cuối cùng thì cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi.” Ngữ khí của Kỷ Vũ Húc đầy oán giận.

“Nghe giống như cậu đã từng bị tổn thương vậy.”

“Tôi nói anh đấy!” Kỷ Vũ Húc lần thứ hai đập bàn.

Lại Thuấn Niên không thể làm gì khác hơn là lại xin lỗi khách ăn trong tiệm, quay đầu khuyên y vài câu: “Cậu có thể nói chuyện bình thường được không, đừng đập bàn trong tiệm của tôi như vậy.”

“Anh quản được tôi chắc!”

Gặp phải loại khách này, người ta hay gọi là ‘Áo khách’ (*), chủ quán căn bản chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui xẻo thôi.

(*) Chỉ loại khách hay có yêu cầu vô lí, đến quán gây sự, cố ý làm khó dễ chủ quán.

Lại Thuấn Niên cũng không ngoại lệ.

“Nói vậy, cậu ra nước ngoài phát triển, vậy còn Trịnh phu nhân thì làm sao? Bà ấy đi với cậu sao?” Lại Thuấn Niên nhanh chóng lảng sang chuyện khác, tập trung lực chú ý trên người đối phương, để đối phương nói chuyện của mình, đừng tiếp tục chỉa mũi dùi về phía anh. Tuy rằng lấy Trịnh phu nhân ra đỡ đạn có hơi không phúc hậu, nhưng mà đây là biện pháp bảo vệ duy nhất.

“Bà ta? Bà ta sao có thể đi với tôi, tôi tính là gì đâu, bà ta ở trong nước có thể sống sung sướng, anh cho là bà ta chỉ có bao dưỡng mỗi mình tôi thôi sao? Theo tôi biết thì bà ta có đến ba, bốn người lận, trong đó một tên vẫn còn là sinh viên, còn chưa tốt nghiệp đâu.”

Khẩu vị thật nặng, Lại Thuấn Niên khiếp sợ nghĩ.

“Hừ, nhưng mà theo tôi, mấy mối quan hệ kia sớm muộn cũng đứt gánh thôi. Hiện tại Ôn Bạch Dụ cắt giảm chi tiêu của bà ta, cũng chỉ cho bà ta phí sinh hoạt, trừ phi bà ta bán nhà, cũng không nuôi nổi nhiều tiểu bạch kiểm như thế.” Kỷ Vũ Húc trào phúng, có ý đang chờ xem kịch vui.

“Phải, Trịnh phu nhân cũng lớn tuổi rồi, túng dục quá độ không tốt cho thân thể.” Lại Thuấn Niên gật đầu.

“Ha ha!” Kỷ Vũ Húc không để ý đến hình tượng cười to một tiếng, hả hê trong người.

Lại Thuấn Niên đang tính ngăn cản Kỷ Vũ Húc đừng cười to như thế, không biết khách hàng sẽ nghĩ thế nào. Cuối cùng, có người không chịu nổi, đến chỗ anh tính tiền. Lại Thuấn Niên nhận tiền, liên tiếp xin lỗi đối phương. May mà khách ăn đều thông cảm, chỉ có một vị khách đòi phải miễn phí bữa ăn này. Lại Thuấn Niên hết cách, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Khách hàng đều bị doạ chạy, còn kẻ đầu xỏ lại không đi.

Lại Thuấn Niên muốn đuổi người.

Cậu còn muốn ở đây bao lâu? Cậu rốt cuộc tới đây làm chi? Lại Thuấn Niên đặc biệt oán giận.

Kỷ Vũ Húc nhìn thấy anh như vậy, không nổi giận nói: “Có ai từng nói với anh chưa, người khác liếc mắt một cái đều có thể nhận ra trong lòng anh đang nghĩ cái gì!”

“A?”

“Anh đang muốn tôi mau mau đi khỏi đây đúng không!”

Bị nhận ra, Lại Thuấn Niên cũng không phủ nhận, dùng sức gật đầu.

Kỷ Vũ Húc bị chọc tức muốn phát nổ.

Lại Thuấn Niên kiên trì, đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”

Kỷ Vũ Húc tỉnh táo lại, lúc này mới nói ra ý đồ đến đây của bản thân: “Tôi nghe được từ chỗ Trịnh phu nhân, anh đuổi Trịnh phu nhân cùng nữ nhân bà ta mang theo ra khỏi nhà Ôn Bạch Dụ. Tôi vốn vẫn luôn xem thường anh, mà chuyện này khiến tôi có chút thay đổi với anh. Tôi muốn đến xem người dám đuổi Trịnh phu nhân ra khỏi nhà con bà ta là một nhân vật dữ dằn thế nào.”

“Cậu không phải đã biết rồi sao? Chúng ta cũng ở chung với nhau trong một khoảng thời gian rồi còn gì.” Lại Thuấn Niên bất đắc dĩ. Vì lý do như vậy, mà hù khách hàng của anh chạy hết. Thật không đáng mà.

“Đúng, hôm nay gặp lại, anh vẫn là cái dạng này, không nhìn ra cái bản lĩnh gì.” Kỷ Vũ Húc xem thường. “Tôi nghe nói các anh ở bên nhau từ rất lâu.”

“Ừ, là rất lâu.”

“Có thể lâu bao nhiêu, cỡ năm năm sao? Cỡ mười năm sao?” Kỷ Vũ Húc hừ nói, đặc biệt không tin.

“Qua hết năm nay, cũng khoảng mười lăm năm.” Lại Thuấn Niên tính tính, không sai lắm là con số này, xác nhận thời gian cả hai ở bên nhau, vẫn chưa tính mấy năm bọn họ nhận thức nhau. Tròn mười lăm năm, thời gian trôi qua thật nhanh, nhiều chuyện cũng đã xảy ra.

“Mười, mười lăm năm?” Kỷ Vũ Húc kinh ngạc.

“Ừ, mười lăm năm.” Lại Thuấn Niên xác định.

“Anh có phải tính luôn khoảng thời gian hai người chia tay.” Kỷ Vũ Húc không tin, mấy chữ này quá kinh người.

“Chia tay? Chúng tôi không có chia tay.” Lại Thuấn Niên nhớ lại, giải thích. “Nhưng mà lúc anh ấy xuất ngoại du học, quả thật có xa nhau một trận. Nhưng anh ấy định kỳ đều trở về, như vậy có tính hay không?”

“Các anh chưa từng chia tay?” Kỷ Vũ Húc nghe thấy, như đang nằm mơ giữa ban ngày, khó mà tin nổi.

“Chưa từng.”

Kỷ Vũ Húc bị tin này nổ cho một cú thành ngoài giòn trong mềm, nói không ra lời một lúc lâu.

“Nếu các anh chưa từng chia tay, vậy khẳng định Ôn Bạch Dụ cũng có đi ăn vụng!” Kỷ Vũ Húc nghĩ như thế, tâm trạng tốt hơn hẳn.

“Ai biết được.” Lại Thuấn Niên nhún vai.

“Nhất định là có. Ai có thể chịu đựng cùng một người nhiều năm như thế, anh ta có thể giống như Trịnh phu nhân, trừ anh ra còn có người khác bên ngoài. Thỏ khôn có ba hang, tôi nhớ Ôn Bạch Dụ có rất nhiều căn nhà trên danh nghĩa của anh ta, chắc cũng giống như Trịnh phu nhân dùng để kim ốc tàng kiều.” Kỷ Vũ Húc càng nghĩ càng thấy có khả năng này, liên tiếp gật đầu, tự cho rằng đây là giải thích hợp lí nhất.

Liên quan đến chuyện chuyển giao bất động sản, người ngoài khẳng định không biết rõ, nhưng Lại Thuấn Niên rất rõ ràng. Nhà ở trên danh nghĩa của anh, anh đương nhiên biết rõ nhà này có người ở hay không. Ôn Bạch Dụ đã nói rõ cho anh biết tình hình của từng căn nhà, hắn nói cho anh biết nhà nào là để người thuê, nhà nào là để bọn họ dùng, nhà nào là để doanh nghiệp dùng. Lại Thuấn Niên không có hứng thú nghe, nghe được một nửa liền ngủ mất. Ôn Bạch Dụ không buông tha cho anh, cứ tiếp tục nói.

“Nếu Ôn Bạch Dụ muốn tìm người khác, tôi cũng không thể rời bỏ anh ấy.” Lại Thuấn Niên thở dài, không muốn giải thích cặn kẽ cho Kỷ Vũ Húc.

Kỷ Vũ Húc đứng dậy, vỗ lưng anh, cảm giác đồng tình.

“Ít ra anh còn tiệm mì này, còn có sự nghiệp đàng hoàng.”

Lại Thuấn Niên muốn nói với y rằng tiệm mì này cũng bị cưỡng bách lấy đi, hiện tại không còn là của anh rồi!

Anh cười khổ, không giải thích.

Kỷ Vũ Húc có được một cái đáp án mình hài lòng, cuối cùng cũng cam lòng nói lời tạm biệt, rời khỏi Lão Lại Đao Tước Diện.

Lại Thuấn Niên nhìn y đến nhìn y đi, cảm thấy không rõ người này rốt cuộc đến đây làm gì. Vì tò mò mối quan hệ của anh cùng Ôn Bạch Dụ, hay là vì sắp đi xa nên muốn tìm người an ủi? Kỷ Vũ Húc không giống như loại người thứ hai.

Tư tưởng của mấy người làm nghề sáng tạo quả thật không lý giải nổi.

Lại Thuấn Niên dứt khoác không suy nghĩ nữa. Nhanh chóng có khách đến ăn, anh lại một lần nữa bận rộn.

Mười giờ rưỡi tối, Ôn Bạch Dụ vừa về đến nhà, Lão Lại vừa đóng cửa.

Sau khi ở chung, Lại Thuấn Niên mới biết công tác của Ôn Bạch Dụ thật sự rất bận bịu. Có lúc hắn về đến nhà vẫn phải tiếp tục xem văn kiện, thỉnh thoảng lại phải trực tiếp mở hội nghị bằng máy tính trong phòng ngủ của bọn họ.

Ngày hôm nay, cũng như thường ngày, Ôn Bạch Dụ phải làm việc đến khuya, Lại Thuấn Niên rất đau lòng trong tâm, đi làm một chút cháo ngọt để cho hắn ăn, bổ sung thể lực.

Người như vậy làm sao còn có thời gian câu ba đáp bốn, chỉ toàn bận rộn với công việc. Lại Thuấn Niên nghĩ, nhưng vẫn chịu một ít ảnh hưởng từ Kỷ Vũ Húc.

“Em hỏi anh một chuyện.”

“Em hỏi đi.” Ôn Bạch Dụ uống cháo ngọt, đáp lại anh.

“Anh có bao giờ ở bên em nhưng lại có người khác bên ngoài không?” Lại Thuấn Niên hỏi, giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng thẳng không giải thích được.

“Không có.” Ôn Bạch Dụ đặt bát cháo xuống, nghiêm túc trả lời Lại Thuấn Niên, kéo tay anh. “Em thì sao? Có từng ở bên cạnh anh, nhưng lại có người khác hay không?”

“Làm sao có chuyện đó được!”

Câu trả lời của anh làm hắn thoả mãn.

Ôn Bạch Dụ cầm tay Lại Thuấn Niên, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay anh.

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.