Edit: Mr.Downer
Lại Thuấn Niên mơ một giấc mơ, về một chuyện lâu thật lâu trước đây.
Trong lúc Ôn Bạch Dụ xuất ngoại du học, anh ở lại trong nước, phụ cha mình bán mì như trước. Cha con anh thường bán cố định ở ba chỗ, sáng sớm sẽ bán ở chợ, buổi tối thì đến chợ đêm, nhưng chợ đêm không phải ngày nào cũng có, cho nên thỉnh thoảng sẽ bày sạp ở góc hẻm.
Ôn Bạch Dụ sẽ hai tháng trở về một lần, mỗi lúc trở về, hắn đều tới thăm anh. Có lúc chỉ là tới nhìn anh một chút, ăn tô mì, xem việc buôn bán rồi lại đi.
Quan hệ của bọn họ vốn cũng không nồng cháy, vì Ôn Bạch Dụ du học, lại càng thêm xa cách.
Lại Thuấn Niên vốn cho rằng bọn họ sẽ cứ như vậy, mỗi lần Ôn Bạch Dụ tới gặp anh, anh đều rất sợ Ôn Bạch Dụ sẽ đề cập tới việc chia tay với mình.
Mà Ôn Bạch Dụ trước sau đều cùng một dạng, thờ ơ, làm người khác đoán không ra.
Sau đó, cha anh bị đột quỵ phải nằm viện, tình trạng sức khoẻ lại không mấy lạc quan. Lại Thuấn Niên một bên trông sạp mì, xoay sở tiền thuốc men, một bên chăm sóc cha anh, như cây nến đốt hai đầu, cả người thật sự quá mệt mỏi.
Khi Ôn Bạch Dụ đến thăm anh, nhíu chặt lông mày, nói với anh: “Gầy.”
Lại Thuấn Niên chỉ có thể cười khổ.
Cha anh chống đỡ không nổi qua nửa năm, liền ra đi.
Lại Thuấn Niên không biết diễn tả tâm trạng của chính mình lúc đó như thế nào, khổ sở nhất định là khổ sở, thế nhưng cũng có một loại cảm giác thở ra nhẹ nhõm. Nhìn cha anh phải thống khổ chống đỡ, anh cũng rất không nỡ.
Ra đi, cũng tốt.
Cho nên lúc đó anh từ bỏ cấp cứu, người ta nói cấp cứu rất đau đớn, anh không muốn cha anh cuối cùng lại phải chịu đựng khổ sở.
Lại Thuấn Niên không có nhiều tiền để làm một lễ tang trang trọng, chỉ có thể làm một tang lễ đơn giản, đưa tiễn cha anh đi đoạn đường cuối cùng.
Mấy ngày đó, Ôn Bạch Dụ cũng đến, túc trực bên linh cữu với anh. Rõ ràng hắn không phải người thân trong gia đình anh, nhưng cũng quỳ gối cùng anh.
Chuyện ngày ấy, Lại Thuấn Niên nhớ lại anh cũng là như thế này, nằm trên người Ôn Bạch Dụ, nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của đối phương, từ từ đi vào mộng đẹp.
Hơn mười năm, hoá ra bọn họ đã đi qua những năm tháng thật dài, tuy không giống như những đôi yêu nhau cuồng nhiệt, cũng không như vợ chồng cùng nhau chung sống, thế nhưng bọn họ quả thực luôn luôn bên nhau.
“Tiểu Niên, Tiểu Niên.”
Lại Thuấn Niên bị đánh thức, từ trong giấc mộng về hồi ức mà tỉnh lại, trước mắt một mảnh mơ hồ. Ôn Bạch Dụ hôn lên thứ chảy xuống trên gương mặt anh. Lại Thuấn Niên đưa tay lên mặt, mới biết mình khóc ở trong hiện thực.
“Gặp ác mộng?” Ôn Bạch Dụ hỏi.
Không biết hoán đổi vị trí lúc nào, Ôn Bạch Dụ chống cơ thể, Lại Thuấn Niên nằm dưới thân hắn. Ôn Bạch Dụ cúi đầu nhìn Tiểu Niên dưới thân mình, đau lòng nước mắt trên mặt anh.
Lại Thuấn Niên nghiêng đầu, nhìn xung quanh. Kim châm trên mu bàn tay Ôn Bạch Dụ đã được tháo ra.
“Y tá vào rồi?”
“Ừm.” Ôn Bạch Dụ trả lời, vỗ nhẹ lồng ngực Lại Thuấn Niên, động viên anh.
Vậy bọn họ ngủ cùng nhau khẳng định đã bị phát hiện.
Lại Thuấn Niên nghiêng người, đầu dựa vào cánh tay đang chống trên giường của Ôn Bạch Dụ. Trên giường bệnh, là mùi vị quen thuộc của Ôn Bạch Dụ.
“Ôn ca…”
“Ừ?” Ôn Bạch Dụ cúi người, tới gần anh thêm một chút, muốn nghe cho rõ.
“Chúng ta làm đi.” Lại Thuấn Niên nhỏ giọng yêu cầu. Nằm cùng nhau trên giường đều bị nhìn thấy, vậy bọn họ có làm hay không, tựa hồ đều không sao. Anh cũng muốn thuận theo một chút dục vọng của chính mình.
Anh muốn hắn.
Muốn được hắn ôm lấy.
Muốn đòi lấy chứng minh tình yêu của nhau.
“Tiểu Niên,” Ôn Bạch Dụ dựa vào cổ Lại Thuấn Niên, thở dài, “Em thật sự không nên quyến rũ tôi, em biết rõ tôi rất khó chịu để nhẫn nhịn mà.”
Lại Thuấn Niên quay mặt sang, ôm lấy Ôn Bạch Dụ, muốn hôn hắn, nhưng lại bị Ôn Bạch Dụ tránh né.
Lại Thuấn Niên lộ ra nét mặt thất vọng, trong mắt còn ngậm nước, trông rất đáng thương.
Như chú cún con bị cự tuyệt đồ ăn.
“Tôi bị cảm.” Ôn Bạch Dụ giải thích, vuốt ve khuôn mặt của Lại Thuấn Niên, động viên đối phương, hắn cũng không phải muốn từ chối hôn môi cùng anh, nhưng mà bây giờ hắn đang là bệnh nhân, hôn nhau có thể sẽ lây cảm mạo.
Lại Thuấn Niên kéo bàn tay Ôn Bạch Dụ đang vuốt tóc mình xuống, liếm ngón tay hắn, trêu chọc ngón giữa cùng ngón trỏ của Ôn Bạch Dụ, liếm vào rồi lại nhả ra, kéo theo sợi tơ nước bọt đầy dâm mĩ.
Lại Thuấn Niên liếc nhìn Ôn Bạch Dụ một cái, một lần nữa hướng người hôn lên. Lần này đối phương cũng không tránh né, phối hợp với Lại Thuấn Niên, mạnh mẽ hôn anh, như muốn nuốt người vào trong bụng.
Đau….
“Anh, anh, nhẹ…thôi…” Lại Thuấn Niên thỉnh cầu. Hôn môi thô bạo của Ôn Bạch Dụ làm cho đầu lưỡi anh phát trướng, thật sự giống như bị đối phương ăn lấy.
Ôn Bạch Dụ chậm lại, hơi chút khôi phục bình thường, dùng phương thức hôn môi Lại Thuấn Niên thích nhất, triền miên hôn lưỡi dính mật.
Lại Thuấn Niên cởi cúc áo trên người Ôn Bạch Dụ, từng nút từng nút buông xuống cởi ra đồng phục bệnh nhân, xoa xoa lồng ngực của nam nhân, một đường vuốt ve thăm dò đi xuống. Lại Thuấn Niên mê luyến vóc người của Ôn Bạch Dụ, anh mê luyến tất cả mọi thứ thuộc về hắn.
Anh cũng biết rõ biến hoá của cơ thể này.
Từ khi còn là thiếu niên cho tới khi thành thanh niên, Ôn Bạch Dụ đã sớm biết tập thể hình, duy trì cơ thể cân xứng đẹp mắt, cho dù trời sinh dáng dấp hơi gầy, hắn vẫn hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
So với hắn, vóc người gầy đẹt của Lại Thuấn Niên thì lại không có gì đáng xem.
Nhưng đối với việc này, Ôn Bạch Dụ ngược lại cũng không có gì phàn nàn, chỉ là không muốn anh bị tụt cân.
Thời điểm làm tang lễ cho cha anh, cân nặng của anh từng sụt xuống năm mươi, rất lâu mới có thể tăng cân trở lại.
Cho nên dù bận rộn, anh đều sẽ nhớ ăn cơm đúng giờ.
Lại Thuấn Niên cởi quần bệnh của Ôn Bạch Dụ. Ôn Bạch Dụ cũng giúp anh một tay, cởi quần một mạch, quần của Lại Thuấn Niên cũng bị cởi mất. Hai người đều loã thể, dán chặt vào nhau, mà ngoài cửa lúc nào cũng sẽ có thể bị đẩy ra.
Lại Thuấn Niên đột nhiên có chút căng thẳng, da đầu tê dại, khắp người nổi da gà.
“A, hinh như có chút hơi kích thích…” Lại Thuấn Niên nói, nuốt nước miếng.
“Là em chọn.”
“À, đúng.” Lại Thuấn Niên ngây ngô cười trả lời.
Ôn Bạch Dụ không có ý định buông tha Lại Thuấn Niên, hắn đè anh xuống một lần nữa, xoa xoa tính khí đang ngẩng đầu lên của anh, lúc nặng lúc nhẹ, làm cho anh liên tiếp khẽ kêu rên.
“Nhẹ chút…”
Ôn Bạch Dụ xấu xa mở miệng: “Muốn tôi nhẹ chút, thì em tự làm phía sau của chính mình đi.”
“Muốn làm đến cùng sao?” Lại Thuấn Niên nhẹ giọng kinh ngạc thốt lên, “Em chỉ muốn….là…….Không muốn làm đến cuối cùng. Chúng ta dùng tay là được rồi, dùng miệng cũng được, có được hay không?”
Anh chỉ là muốn ôm nhau, an ủi lẫn nhau mà thôi, không có ý định làm đến cùng. Nếu dùng phía sau, ngày mai nhất định sẽ bị nhìn ra. Hơn nữa một khi người đàn ông này bắt đầu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha anh.