Tiệm Mỳ Nhỏ

Chương 12




Edit: Mr.Downer

Ôn Bạch Dụ giúp Lại Thuấn Niên bắn ra, sửa sang lại quần áo của cả hai, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Ôn Bạch Dụ nhìn Lại Thuấn Niên mặc âu phục trong gương, phát biểu cảm nghĩ.

“Em mặc như thế này rất đẹp.” Ôn Bạch Dụ nói, quay đầu lại, khẽ hôn lên gò má của anh.

“Cảm ơn.” Lại Thuấn Niên ngại ngùng nở nụ cười.

Ôn Bạch Dụ cuối cùng mở cửa chính nhà vệ sinh, mang người rời đi, cũng không quay trở lại hội trường, vào thang máy xuống thẳng bãi đậu xe dưới lòng đất, không lưu luyến chút nào rời khỏi bữa tiệc kết thân hoang đường này.

Nhưng bọn họ không biết, sau khi bọn họ rời khỏi một lúc lâu, trong nhà vệ sinh lúc nãy, bước ra một người. Đó là một tên phóng viên mới vừa vào nghề của một toà soạn, vì muốn trực tiếp săn tin nên gã lén lút tới nằm vùng trong nhà vệ sinh gần bữa tiệc đính hôn này. Gã muốn đào ra một ít tin tức đặc biệt, nhưng lại không ngờ có thể đào được một tin tức thật chấn động.

Máy ảnh lỗ kim của gã chộp được một tấm rõ ràng, chính là Ôn Bạch Dụ đứng trước gương cùng người kia, Ôn Bạch Dụ hôn má người nọ, đầy tình nồng ý mật. Đặc biệt khi ánh mắt người kia đáp lại Ôn Bạch Dụ, tràn ngập luyến ái trong mắt. Tất cả nói rõ quan hệ của hai người này không bình thường.

Cái này nhất định có thể lên trang nhất!

Gã muốn thăng chức!

Người lãnh đạo tập đoàn Ôn gia cùng bạn trai trình diễn GV đầy mãnh liệt đầy hương diễm trong nhà vệ sinh!

Tiêu đề chấn động, giải thích khoa trương, cùng với phiến tình thuyết minh văn, còn có bức ảnh hôn nhau làm bằng chứng.

Tin tức này rất nhanh lên báo, lên cả tin tức trên TV, khiến cho trụ sở công ty Ôn gia chật ních phóng viên. Thời điểm Tằng Chi Dịch đi làm phải đối mặt ngợp trời với chất vấn và tò mò của các phóng viên, làm cho anh thật hối hận đời này chưa từng làm qua việc nào sai lầm như việc này.

Đúng, Tằng Chi Dịch thừa nhận mình sai rồi, anh không nên mang Lại Thuấn Niên đi cứu hoả, hiện tại đều cứu thành dục hoả đốt người.

Tằng Chi Dịch hối tiếc không thôi, đấm ngực giậm chân, biết vậy chẳng làm.

Tằng Chi Dịch trả lời phóng viên, bày tỏ chính mình cũng không rõ ràng tình huống cụ thể, gào thét gọi bảo vệ, đuổi người đi hết. Đuổi tất cả phóng viên ra xa khỏi cổng công ty, thế giới tạm thời thanh tĩnh nhất nhiều.

Tuy rằng chính Tằng Chi Dịch cũng rõ ràng, đây chỉ là giả tạo mà thôi.

“Cậu biết phóng viên dưới lầu đứng chặn cổng thành cái dạng gì sao? Những người kia không đào ra được chút tin tức, chắc chắn sẽ không bỏ qua, các cậu hiện tại là khối thịt mọi người đều muốn ăn kia kìa! Dân chúng thích nhất là mấy cái tin bát quái kiểu này, họ không đào sạch chuyện này ra mới lạ!” Tằng Chi Dịch lên lầu, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của sếp mình, tự thuật một lần tình huống dưới lầu, nhớ lại tình cảnh phóng viên suýt chút nữa mất khống chế mà nổi giận. Anh hít thở sâu, hơi hơi tỉnh táo lại, hỏi lại sếp nhà mình: “Cậu liên lạc với Tiểu Niên chưa? Cậu ấy biết chuyện này chưa?”

“Chưa.” Ôn Bạch Dụ trấn định

Qúa mức trấn định, so với Tằng Chi Dịch như con kiến đứng trên chảo nóng, Ôn Bạch Dụ bình tĩnh đến mức không giống như hắn là người trong cuộc.

“Trời ạ, vậy sao cậu còn không nhanh gọi cho cậu ấy đi?” Tằng Chi Dịch lấy di động ra, tính gọi cho Lại Thuấn Niên.

“Đừng làm phiền, em ấy còn đang ngủ.” Ôn Bạch Dụ ngăn cản anh ta.

Tằng Chi Dịch sững sờ, lại hỏi: “Cậu ta ở lại nhà cậu?”

“Ừm. Hôm nay là ngày nghỉ của em ấy, nên tôi để em ấy ngủ tại nhà tôi một đêm.”

Tằng Chi Dịch hiểu rõ, cất di động, nhưng ngẫm lại vẫn thấy kỳ quái: “Cậu không làm chút gì sao? Còn tiếp tục như thế, lời đồn đãi sẽ ngày càng mãnh liệt đó.”

Ôn Bạch Dụ không trả lời y.

“Lễ nào cậu tính dung túng lời đồn… Sau đó thuận thế công khai, thừa nhận quan hệ của cả hai?”

Ôn Bạch Dụ vẫn không trả lời.

“Ha ha ha, làm thế nào có thể!” Tằng Chi Dịch đều cảm thấy ý nghĩ này của mình rất hoang đường, chính mình cười to một lúc. Ôn Bạch Dụ vẫn như trước bảo trì thái độ không quan tâm.

Tằng Chi Dịch thu hồi ý cười, tuy rằng anh không có lập trường gì, nhưng vẫn khuyên Ôn Bạch Dụ một câu: “Câu nên can thiệp vào đi, ít nhất tạo áp lực cho cấp trên của những người đó. Cậu liều lĩnh như thế, cứ để cho họ làm bừa, đến lúc đó sẽ rất khó thu thập đấy.”

“Tằng Chi Dịch,”

Miệng vàng của Ôn Bạch Dụ cuối cùng cũng đã mở ra, còn trực tiếp kêu tên của anh ta, Tằng Chi Dịch nghĩ có lẽ mình nói quá nhiều, khiến đối phương khó chịu, nên muốn đuổi người.

“Tiểu Niên ở bên cạnh tôi cũng hơn mười năm.”

Không phải đề tài Tằng Chi Dịch nghĩ tới, Tằng Chi Dịch đoán không ra ý tứ những lời này của hắn.

“Tôi biết, không phần lần trước vừa mới nói qua hay sao? Nhưng là xảy ra chuyện gì?” Tằng Chi Dịch hỏi.

“Tôi cảm thấy không sai lắm, cũng là lúc nên công khai rồi.” Ôn Bạch Dụ tự nhiên nói tới, khép lại văn kiện trên tay, không có ký tên, đẩy văn kiện lên trước mặt Tằng Chi Dịch đang sửng sờ.

“Đây là kế hoặch dự phòng. Nếu cậu muốn tiếp tục đứng ở chỗ này tán gẫu, tôi sẽ trừ lương của cậu.” Ôn Bạch Dụ hai, ba câu đuổi người đi.

Tằng Chi Dịch cứng đờ cầm lấy văn kiện trên bàn, đi đến cửa, nhưng vừa đến cửa thì ngừng lại, anh quay đầu hỏi Ôn Bạch Dụ thêm một câu: “Tiểu Niên, Tiểu Niên cậu ấy, biết dự định này của cậu không?”

“Còn chưa biết.” Ôn Bạch Dụ trả lời xong, lại mở ra một bản văn kiện khác bắt đầu xem.

Tằng Chi Dịch đột nhiên bị cái tin tức này nổ cho một cú thành choáng váng, anh hiện tại cảm thấy người bị dục hoả đốt người không phải là Tiểu Niên, mà là chính anh. Nếu Lại Thuấn Niên mà bỏ trốn, anh có phải hay không sẽ chết không có chỗ chôn?

Tằng Chi Dịch suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy việc này có thể đặc biệt phát sinh.

Anh có phải nên mật báo một chút, đầu tiên giúp Tiểu Niên làm tốt việc xây dựng tâm lý cái đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.