Edit: SuTháiphi
Beta: 如意 Như Ý
Tề Duyệt đang trên đường trở về nhà cũ. Sáng nay cô đã nhận được điện thoại của ông nội gọi cô trở về nhà cũ một chuyến. Đột nhiên cô cảm thấy có chút bất an.
Theo lý thuyết, sau khi ông nội gỡ bỏ gánh nặng, thì vẫn luôn ở nhà trồng hoa nuôi cỏ, ngậm kẹo đùa cháu, rất ít hỏi đến chuyện công ty. Ông cũng rất ít tìm cô, chẳng qua mỗi tuần cô đều trở về nhà cũ một lần, cùng nhau ăn bữa cơm tâm sự. Giờ ông lại chủ động yêu cầu cô trở về, mà còn không phải ngày nghỉ…
Chuyện không giống bình thường sẽ luôn làm người ta nghi hoặc. Huống chi Tề Duyệt là người mẫn cảm, làm sao cũng cảm thấy ông nội nhất định có vấn đề?
Bởi vì chuyện này, cả ngày nay cô làm việc không tập trung nổi. So với việc cô nghĩ đến Tô Anh kia còn ở bên cạnh Khương Tứ còn khó chịu hơn!
Thế nên lúc gọi điện thoại cho Linda, ngữ điệu của cô không thể nào tốt được.
“Cô nói là Lưu Vận phải không?” Cô cho người điều tra Tô Anh, biết Tô Anh có người bạn thân sát nhà tên Lưu Vận.
Linda nói: “Cái này thì tôi không rõ lắm, sau khi Khương tổng tới, tôi cũng không dám vào. Tôi sợ cô ta sẽ nhớ mặt tôi, đến lúc đó… Sẽ không dễ làm.”
Tề Duyệt mỉm cười, khinh thường nói: “Chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng để lo. Mấy ngày nay cô cẩn thận một chút, sau mấy ngày nữa cô ta sẽ quên cô thôi.”
Linda lại không yên tâm, nói: “Tô Anh bị bệnh nằm trong bệnh viện, tôi sợ là mấy mấy ngày này tôi đều sẽ phải tới đây, nếu lại gặp phải Lưu Vận… Đương nhiên không tốt?”
Tề Duyệt mất kiên nhẫn, việc nhỏ như vậy lại làm phiền cô, đương nhiên cái đầu cô ta ấy? Chẳng qua Linda là trợ lý của Khương Tứ, bằng không cô cũng khinh thường phải có quan hệ với Linda.
“Linda, nếu chỉ có chuyện nhỏ này mà cô còn làm không xong, vậy thì tôi phải suy xét đến đối tượng hợp tác một lần nữa!"
Linda nhíu mày, vì Tề Duyệt nói như thế nên không vui: “Tề tiểu thư, cô nói gì vậy? Chúng ta không phải cùng hội cùng thuyền sao? Tôi bị phát hiện, thì cô cũng không có gì tốt đâu?”
Tề Duyệt: “Tôi có việc phải về nhà gặp ông nội, cô nhìn mà làm đi.”
Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Linda vứt điện thoại ra ngoài. Cô tức giận đến nỗi ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, trong miệng mắng liên tục.
Không có Tề Duyệt trợ giúp, cô thật sự có rất nhiều chuyện không dễ làm.
Nếu không phải Tề Duyệt cho cô rất nhiều thứ, thật đúng là cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô ta. Thời gian gần đây cô đã nhìn ra, Khương Triết không đợi Tề Duyệt ra mặt, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ vô tình chèn ép cô ta. Tề Duyệt gặp phải Khương Triết, cô không cho rằng Tề Duyệt sẽ thắng! Nhưng Tề Duyệt lại cho cô nhiều tiền hơn…
Đối với Lưu Vận, cô chỉ có thể cẩn thận một chút.
Nếu cô ta vẫn như thế, cô sẽ có biện pháp khiến cô ta không ra khỏi cửa.
Nói đến đây, Tề Duyệt đã vào cửa lớn của Tề gia.
Tề Vân đang chơi ở đại sảnh, cậu bé cưỡi trên một chiếc xe điện màu đen đang chơi đùa. Tề Duyệt lấy kẹo đã chuẩn bị trước đó: “Tiểu Vân, lại đây.”
Tề Vân thấy có kẹo que, vui vẻ lái xe chạy tới: “Chị Duyệt!” Duỗi tay muốn chụp lấy.
Tề Duyệt nhấc tay lên cao, không cho: “Cho em cũng được nhưng em phải nói cho chị biết một chuyện đã.”
Tề Vân chu chu cái miệng, hỏi: “Chuyện gì?”
Tề Duyệt nhỏ giọng nói: “Thái độ ông nội thế nào, em thấy vui vẻ hay tức giận?”
Gương mặt Tề Vân méo mó: “À! Em đã biết, chị sợ ông nội mắng chứ gì!”
“Đúng rồi, chẳng lẽ em không sợ?”
“Hừ!” Tề Vân làm mặt quỷ: “Em không nói cho chị nghe đâu!”
Nhỏ mà lanh, leo lên xe, nhanh như chớp đã chạy đi xa.
Tề Duyệt hô to: “Em không cần kẹo que nữa hả?”
Tề Vân: “Không cần, ông nội nói không thể tùy tiện ăn kẹo người khác cho, coi chừng trong kẹo có độc.”
Tề Duyệt: “……”
Cô tùy tiện ném kẹo trên sô pha, tiểu quỷ này, càng ngày càng tinh ranh, cũng càng ngày càng không lừa được.
Lúc đi vào thư phòng, Tề Thịnh Lâm đang chắp tay sau lưng, xem xét một gốc hoa lan bên cạnh.
Vì để "đón ý nói hùa" với ông nội, Tề Duyệt chủ động tìm hiểu qua rất nhiều loại hoa cỏ, huống chi là hoa lan này. C liếc mắt một cái là nhìn ra hoa lan này cùng chủng loại với cây hoa lan lần trước bị cô ném trên mặt đất. Chắc ông vì an ủi cháu nội, nên ông đặc biệt mua về, điều đó làm cô có chút ghen tỵ.
Cô tiến lên nói: “Ông, lại đang xem hoa đấy à?
Tề Thịnh Lâm không nhìn cô, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên chậu hoa lan: “Cháu nhìn hoa này xem, có phải nở rất đẹp đúng không?”
Tề Duyệt nói: “Đúng vậy, thật xinh đẹp. Tiểu Vân nhất định sẽ rất thích? Cây hoa lan lần trước bị bể, thằng bé đã khóc rất lâu, làm cho người khác cũng đau lòng.”
Tề Thịnh Lâm nói: “Đây là cây hoa lan lần trước, chúng ta gặp được một người hiểu biết về thực vật, cô ấy đã cứu sống cây hoa lan này.”
Tề Duyệt có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tề Thịnh Lâm: “Lợi hại vậy sao?”
Tề Thịnh Lâm cười: “Cô ấy tên là Tô Anh.”
“… Tô Anh?” Tề Duyệt hoài nghi mình nghe lầm.
Tề Thịnh Lâm đi ra, đi đến bàn sách: “Ngày đó ông tới, còn gặp ba của cô ấy - Tô Trường Lợi.”
Ông ném một chồng tư liệu đến trước mặt Tề duyệt: “Tô Anh đã cứu cây hoa lan của ông một mạng, đương nhiên ông nợ cô ấy một ân tình, lại không nghĩ rằng cháu cũng lại có quan hệ với Tô Anh?”
Tề Duyệt: “…”
Thì ra Tề Thịnh Lâm tìm cô về là có mục đích.
Cô nhìn tư liệu được điều tra kia, trừ không vui vẻ và bất đắc dĩ bị phát hiện, cô không hề có chút kinh hoảng nào, chỉ nói: “Cháu không thích cô ta đi theo bên cạnh Khương Tứ, Khương Tứ là của cháu!”
“Muốn có được nên cháu dùng thủ đoạn bỉ ổi vậy sao?”
“Cháu thấy chỉ cần thủ đoạn dùng được, có thể đạt được mục đích của mình, không phải đều là thủ đoạn tốt sao?”
Tề Duyệt hỏi lại làm Tề Thịnh Lâm không nói nên lời, ông nói: “Cháu là đại tiểu thư Tề gia ông, đối phó với một Tô Anh, cần dùng những thủ đoạn như thế sao?”
Tề Duyệt nói: “Ban đầu cháu muốn Lộ Hải dọa cô ta một chút, làm cho cô ta biết khó mà lui, chỉ là cô ta không nghe. Lần trước ở Bách Nhạc Môn còn gài bẫy cháu, làm cho cháu xấu mặt, làm cho Khương Tứ càng không muốn để ý đến cháu. Cháu thật sự chán ghét Tô Anh, cô ta không phải người tốt, cô gái này tâm kế rất sâu!”
Cô nhìn Tề Thịnh Lâm: “Ông, sao ông biết Tô Anh? Có phải cũng là bẫy của cô ta!”
“Không có khả năng.” Tề Thịnh Lâm rất hiểu. Ông biết Tô Anh, là bởi vì trùng hợp cây hoa lan kia được mang đến, căn bản không phải cái gọi là cố ý an bài, nên cũng không tồn tại cái gọi là bẫy rập.
“Ông nội!”
Tề Thịnh Lâm giơ tay, ngăn lời nói của Tề Duyệt: “Tề Duyệt, cháu phải hiểu được, ba của cháu không đủ băng lực, sớm hay muộn cũng giao công việc trong tay nó cho cháu. Mẹ cháu chỉ là bà nội trợ, nó có thể làm cái gì? Cháu sớm hay muộn cũng là trụ cột gia đình, cháu sẽ giúp Tề gia vươn lên. Trong nhà này ông xem trọng nhất chính là hai anh em các cháu, nếu tầm mắt và thủ đoạn của cháu hẹp hòi như thế…”
Tề Duyệt bỗng nhiên giật mình, ông nội cô vẫn luôn lạnh nhạt, ông sẽ không để ý cô có thật sự làm Tô Anh bị thương hay không. Cái ông để ý là cô có thể làm ông vừa lòng hay không. Nếu cô không thể đạt tới kỳ vọng của ông, ông sẽ không chút do dự chọn người khác.
Tiểu thư Tề gia, không phải chỉ có một người.
Điểm này, ông và ông Khương giống nhau.
Cô trề môi: “Được, ông yên tâm, con đã hiểu.”
Tề Thịnh Lâm lại nói: “Cháu đó, vẫn còn quá non, tùy tiện ra tay, cũng đã chôn vùi nhà họ Lộ. Thằng bé Lộ Hải mồm mép trôi chảy, tuy rằng nó hơi vụng về nhưng cháu chăm sóc nó một chút.”
“Cháu đã biết rồi ông, cho dù Lộ Hải có ngốc đi nữa, thì thằng bé cũng là em cháu, không thể mặc kệ nó không lo.”
“Ừ” Tề Thịnh Lâm chắp tay ra sau đi hai bước lại nói: “Về chuyện cháu và Khương Tứ…”
Tề Duyệt lập tức: “Ông nội, cháu sẽ không từ bỏ Khương Tứ. Lại nói gia thế Khương gia rất lớn, nếu hai nhà Khương - Tề liên hôn, đối với chúng ta đều có lợi, không phải sao?”
Thật sự như thế.
“Tốt, ông chỉ hỏi chuyện cháu và Khương Tứ thôi, nhưng khi cháu làm việc, cũng đừng quên mình là người Tề gia!”
“Vâng, ông nội.”
……
Thời điểm Tề Duyệt rời khỏi nhà cũ, tâm tình không thể nào tốt được. Cho dù người nói là ông nội, bị nói một chập, tâm tình cũng không khá lên chút nào.
Huống chi cô muốn có được Khương Tứ, trừ tư tâm của cô, còn vì Tề gia.
Tề gia đã phát triển tới một cái mức, muốn tiến thêm một bước, nhất định phải liên hôn với đại gia tộc lớn. Cần địa vị và môi trường phát triển lớn hơn nữa, thì Khương gia là lựa chọn tốt nhất. Khương gia tiền nhiều thế mạnh, Khương Tứ là một người có năng lực trác tuyệt lại là người đàn ông đẹp trai, cô rất vừa lòng.
Tề Duyệt ngồi trong xe một lát, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ không lâu trước đây của Khương Tứ.
Khi anh chạy bộ buổi sáng, trên người mặc áo màu trắng cùng quần vận động màu xám, trên cổ vắt một chiếc khăn lông trắng, mái tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, ngực thở dốc, khuôn mặt anh rất đẹp, môi mỏng gợi cảm, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ như núi xa, dường như đã thu hút tầm mắt của cô.
Anh khác biệt với dáng vẻ tây trang ngày xưa, làm cô không ngăn được trái tim đập nhanh. Càng nhớ rõ cơ bắp cuồn cuộn lộ ra bên ngoài cỉa anh, đường cong hoàn mỹ, cường hãn và kiện mỹ, tụ tập vô số sức bật! Làm tình với người đàn ông như vậy, là một loại hưởng thụ cực hạn.
Cô gọi điện thoại: “Ở nhà? Đêm nay em tới.”
- --
Lưu Vận không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp được Khương Triết, cũng nói Khương Triết đối xử rất tốt với Tô Anh. Khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho cô.
Khương Triết cũng ngoài ý muốn gặp được Lưu Vận, thấy cô phải đi, nói với trợ lý Diêu: “Đã khuya rồi, cậu đưa Lưu tiểu thư về nhà đi.”
Trợ lý Diêu đồng ý.
Lưu Vận muốn từ chối, lại không cách nào mở miệng trước vẻ mặt lạnh lùng của anh. Cô phát hiện mình có chút cà lăm và khẩn trương, bởi vì khí thế của Khương Triết quá mạnh, cô cảm giác bản thân không tự giác mất đi vài phần khí thế. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với Tô Anh: “Tớ đi đây, hôm nào rảnh lại tới chơi với cậu.”
Tô Anh gật đầu: “Cậu đi chậm một chút nha, chú ý an toàn."
Lưu Vận: “Biết rồi.”
Trợ lý Diêu và Lưu Vận cùng nhau rời đi.
Khương Triết cởi áo khoác ném ở trên ghế, anh nhìn về phía Lâm Thành Phong ngồi ở bên cạnh Tô Anh, nâng nâng cằm: “Còn không đi?”
Lâm Thành Phong không muốn đi, anh sợ Tô Anh sẽ phát bệnh giống tối hôm qua: “Chút nữa em mới đi.”
Thái độ Khương Triết cường ngạnh: “Không được, bây giờ đi đi.”
“Vì sao? Hiện tại còn chưa đến chín giờ, còn sớm, em về nhà cũng không có chuyện gì. Không bằng ngồi chơi với Anh Anh.” Anh cười với Tô Anh: “Đúng không?”
Tô Anh cong cong đôi mắt, cười nói: “Em không có việc gì đâu, anh không cần phải ở bệnh viện với em, rất nhàm chán. Nếu anh không muốn về nhà, thì đi tìm anh Đào Nhiên và Triệu Vũ chơi đi.”
Lâm Thành Phong lẩm bẩm: “Đào Nhiên còn được, mấy ngày nay Triệu nhị cứ như mấy cô gái tới tháng ấy, tính tình rất nóng nảy, một chút liền nổi nóng, phiền chết!”
Tô Anh nghi hoặc: “Tâm tình anh Triệu Vũ không tốt sao? Nếu tâm tình anh ấy không tốt, thì anh quan tâm anh ấy nhiều chút, chơi vui vẻ sẽ quên chuyện không vui!"
Lâm Thành Phong buông tay: “Anh không biết, hỏi anh ấy cũng không nói.”
Khương Triết đã đi tới bên cạnh Lâm Thành Phong, xách cổ áo Lâm Thành Phong ném ra khỏi phòng bệnh: “Từ giờ trở đi đến chín giờ ngày mai đừng xuất hiện.”
Rầm ——
Tiếng đóng cửa.
Lâm Thành Phong: “Em đi, Khương Tứ anh là tên cặn bã, qua cầu rút ván!”
Lâm Thành Phong tức giận đến nắm chặt nắm tay mắng chửi người!
“Vị tiên sinh này, bệnh viện phải an tĩnh.”
Là âm thanh của một cô gái.
Lâm Thành Phong nghi hoặc nhìn qua, thấy thẻ đeo công tác của đối phương: Dương Thanh.
“À.” Anh nhíu mày, không kiên nhẫn, đá chân vào không khí, xoay người đi tiếp.
Dương Thanh đứng nhìn bóng dáng Lâm Thành Phong một lúc lâu, cũng đi chỗ khác.
- --
Khương Triết trở lại trước giường bệnh, vừa kéo cái nơ xuống, vừa cởi bỏ cúc áo ở cổ áo, hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Tô Anh nói: “Em thấy khá tốt.”
“Hửm?”
“Bác sĩ nói em đã tốt hơn, thân thể đang khôi phục, không có gì trở ngại.”
“Anh không hỏi bác sĩ nói, anh đang hỏi em!” Bác sĩ nói những lời này, anh đã sớm biết, chỉ là nói tới tới lui lui vài câu. Thật sự chưa tìm thấy nguyên nhân bị bệnh của Tô Anh, đây là điều làm anh phiền nhất.
Tô Anh liền mỉm cười, nói: “Có thể là ngủ quá lâu, nên cảm thấy cả người mềm như bông không có sức lực gì, còn cái khác cũng không có gì.”
Khương Triết nhìn nhìn cô, nhướng mày gật đầu: “Anh đi tắm rửa.”
Tô Anh lập tức nói: “A Triết, anh không về nhà hả? Ở lại như vậy không tốt lắm!"