Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 60




Edit: Hiền Chăn

Beta: 如意 Như Ý

Tô Anh vẫn chưa biết Tề Duyệt lại đổi thủ đoạn mới để đối phó với cô, may mắn là trước sau vẫn bình an, không có việc gì. Cô phải nhờ Trần Thục Phân trông hộ cửa hàng để đi đến chợ hoa một chuyến, bởi vì thời gian cấp bách, ‘tâm của thực vật’ ở nhà không đủ dùng, hơn nữa cô cũng không cảm thấy ‘no’.

Vài lần gần đây, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cô giống như bị nghiện, sau mỗi lần hấp thu đều cảm thấy cả người thoải mái, không nhịn được mà lại muốn nhiều thêm. Nhưng ‘tâm của thực vật’ ở mỗi cây hoa chỉ có một ít, đầu ngón tay của cô vừa lướt qua liền không còn, ngay lập tức cảm thấy mất mát, còn có chút chưa đã thèm.

Tô Anh quyết định đi đến chợ hoa để thử thời vận, hy vọng có thể có vận khí tốt như Triệu Vũ, tuỳ tiện mua về một đống hoa, lại được rất nhiều tiểu hoa tiên. Nghĩ đi nghĩ lại, những thứ Triệu Vũ muốn, khẳng định cấp dưới sẽ không dám chuẩn bị tuỳ tiện qua loa, hầu hết những bông hoa được đưa đến, đều là những loại hoa tốt đã trải qua chọn lựa kĩ càng, cũng không ngạc nhiên khi có nhiều đoá hoa biết nói như vậy.

Có tiền có thế thật là tốt.

Đến chợ hoa, Tô Anh bắt đầu xem từ cửa hàng đầu tiên, bất luận là tốt hay xấu, mỗi một cửa hàng cô đều vào xem, nhưng lại không mua thứ gì, cô đi không hề có mục đích, tựa như một chiếc thuyền nhỏ thuận theo dòng nước mà trôi vô định.

Một giờ trôi qua, hai người vệ sĩ đi phía sau vẫn không thể hiểu được mục đích của Tô Anh, đi chợ hoa mà lại không mua hoa? Cứ đi dạo liên tục thì có ích gì? Vì thế, đến lúc báo cáo cũng chỉ có thể nói: “Tô tiểu thư đi xem hoa ở chợ hoa.”

Thế nên lúc Khương Triết nghe được điều này, có chút nghi hoặc mà nhướng mày: “Xem hoa?”

Vệ sĩ đáp: “Đúng vậy, chỉ đi xem hoa, không có mua. Thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi chủ cửa hàng vài câu như: hoa kia nên chăm sóc như thế nào mới tốt….”

Khương Triết bất đắc dĩ lắc đầu, thật là một cô bé mê hoa.

“Bảo vệ tốt Tô tiểu thư.”

“Vâng, Tứ thiếu.”

Sau khi gác điện thoại, Khương Triết gọi Linda vào dặn dò: “Cô đi chọn giúp tôi một ít hoa chủng loại tốt, sau đó mang đến tiệm hoa tươi của Tô tiểu thư.”

Linda có chút ngạc nhiên, đề nghị: “Cũng giống như lần trước, ngài thấy hoa hồng có được không?”

“Tuỳ cô chọn, chỉ cần hoa còn trong chậu là được, à, đẹp một chút.”

“Vâng, tổng tài.”

Ra khỏi văn phòng tổng tài, Linda có chút bất bình cắn cắn môi, cô thật sự không thấy Tô Anh có gì tốt đẹp, nhưng tại sao đến bây giờ tổng giám đốc vẫn chưa chán cô ta!

“Đáng ghét, rốt cuộc Tô Anh kia đã cho tổng tài ăn thứ gì?” Cô lẩm bẩm tự nói, nhịn không được lại nhìn thấy cây xương rồng đã nở ra hai đoá hoa nhỏ trên mặt bàn, thứ này là Tô Anh tặng cho cô, cô thấy hoa này nở ra khá đẹp, cũng không nỡ ném đi, giờ phút này nhìn nó lại có chút không vừa mắt.

Nhưng rốt cuộc cô cũng là một người phụ nữ đi theo bên cạnh Khương Triết đã lâu, một chút bất mãn vừa nãy rất nhanh đã bị áp xuống. Cô ho khan hai tiếng để cho biểu tình trên mặt trở lại bình thường, người ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện bất kì nét khác thường nào, cô mới bắt đầu gọi điện đến cửa hàng bán hoa….

Xương rồng hu hu hu gào thét: “Cứu mạng, người phụ nữ này thay đổi sắc mặt thật là đáng sợ!”

- --

Tô Anh đi dạo ở chợ hoa một hồi lâu, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì, cùng lắm thì cô thấy một cây hoa lan trông có vẻ ốm yếu vì bị bệnh, hoa lan kia có thể nói, chỉ là do không được thoải mái nên âm thanh phát ra rất nhỏ, nếu không phải Tô Anh đến gần, căn bản không thể nghe thấy.

Hoa lan có vẻ rất đau đớn khổ sở, lẩm bẩm phát ra vài từ.

Tô Anh đứng ở đó một lát, nói với ông chủ: “Tôi muốn mua cây hoa này, bao nhiêu tiền thế?”

Ông chủ bước qua, bất đắc dĩ nói: “Hoa này không bán, đây là hoa của một lão khách hàng mang đến, ông ấy nói là hoa này thoạt nhìn không được tốt, mấy ngày liên tiếp đều héo úa, nhờ tôi chăm sóc hộ vài ngày, dưỡng hoa này tốt lại cho ông ấy. Cô có thể chọn cây khác không?”

Chỉ tiếc là ông đã chăm sóc suốt mấy ngày nay nhưng vẫn không thấy có khởi sắc. Huống chi hoa lan này vốn rất quý giá, một chút kiến thức cùng kinh nghiệm của ông căn bản là vô dụng.

Tô Anh cười cười lắc đầu: “Tôi vì thấy hoa lan này bị bệnh, nên mới định mua về thử xem có thể chữa khỏi cho nó hay không.”

Ông chủ kinh ngạc: “Cô có thể nhìn ra sao?”

“Vâng. Hoa lan này là bị thương đến rễ có phải không?”

“Đúng vậy! Cháu của lão gia tử vốn ham chơi nghịch ngợm, không cẩn thận làm rơi hoa lan xuống đất, hoa lan này lại mong manh, nhìn thấy nó từng ngày chết héo tôi cũng không có cách…… Tôi cũng không biết bây giờ nên làm sao mớt tốt.”

“Vậy ông giao nó cho tôi đi, tôi có thể thử xem.”

“Cô……?”

“Tôi cũng có một tiệm hoa nhỏ, đối với phương diện gieo trồng hoa cỏ này tôi cũng có một ít kinh nghiệm.”

Ông chủ suy nghĩ, cô gái này có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra hoa lan bị thương, lại còn biết được bị thương ở phần rễ. Bấy nhiêu cũng đã nói lên cô ấy có chút tài năng, giao cho cô ấy…… Coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, dù sao ông cũng không có biện pháp nào. Trong lòng lại tính toán một phen, ông chủ hỏi: “Cô thật sự có biện pháp sao?”

Tô Anh mỉm cười gật đầu: “Tuy rằng không chắc chắn, nhưng ít ra cũng có 50% chữa khỏi.”

“Tốt lắm!”

Ông chủ đầy một lòng ngổn ngang, cuối cùng cũng quyết định giao hoa lan cho Tô Anh. Sau khi tự giới thiệu với nhau, hai người còn lưu lại số điện thoại của đối phương: “Đây là hoa của vị lão tiên sinh, ông ấy nói vài hôm nữa sẽ đến đây lấy, đến lúc đó bất luận có chữa được hay không, cũng phiền cô báo cho tôi biết một câu!”

Tô Anh nói: “Yên tâm, tôi biết rồi.”

Cô ôm hoa lan, biết ông chủ vẫn chưa yên tâm, lại viết thêm địa chỉ tiệm hoa tươi đưa cho ông ấy: “Đây là địa chỉ của tôi, nếu ông quá sốt ruột thì có thể đến đây tìm tôi.”

Ông chủ gật đầu nhận lấy.

Tô Anh ôm hoa lan với hơi thở mỏng manh yếu ớt, trong lòng không nhịn được cảm thán: “Thế giới này thật là nhỏ.”

Cô cũng không tiếp tục đi dạo, nghĩ đến chợ hoa này tìm mãi cũng chẳng có mấy cây hoa biết nói, thu hoạch cũng bằng không. Vì thế cô nhanh chóng ôm hoa lan trở về tiệm hoa tươi.

Bọn xương rồng đối với người bạn nhỏ mới đến này vô cùng quan tâm, lại nhìn thấy hoa lan suy yếu đến mức lời nói ra còn không liền mạch, không nén được hỏi: “Có phải nó bị bệnh không?”

Thuỷ tiên bổ sung: “Cũng giống như ta, bị bão táp đánh sao?”

Bách hợp hiếm khi không chống đối lại thuỷ tiên: “A, bão táp thật đáng sợ!”

Hoa nhài nhỏ giọng nói: “Có phải nó cũng sắp chết giống như lão ngô đồng không?”

Tô Anh ‘ừ’ một tiếng: “Rễ của nó bị người ta dẫm hỏng rồi.” Rễ của thực vật, cũng tương đương với trái tim của con người, một khi bị thương thì đó chính là vết thương trí mạng.

Xương rồng ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Chuyện này thì không sợ, Anh Anh có thể cứu được lão ngô đồng, thì cũng có thể cứu hoa lan.”

Tô Anh nói: “Ừ, chị mang hoa lan về đây chính là định cứu nó.”

Chỉ là không thể cứu quá nhanh, bằng không sẽ làm cho người khác nghi ngờ.

Cô cẩn thận truyền một ít ‘tâm của thực vật’ vào cơ thể hoa lan, để làm giảm bớt sự khó chịu của nó, cho đến khi hoa lan không còn đau đớn rên rỉ nữa, thậm chí còn bắt đầu quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh: “Đây là đâu?”

Tô Anh nói: “Chào em, đây là tiệm hoa tươi của chị.”

“……Tiệm hoa tươi của chị?”

“Đúng vậy.”

Không đợi Tô Anh nói tiếp, bọn xương rồng chúng nó đã đặc biệt nhiệt tình trò chuyện với hoa lan, lực chú ý của nó rất nhanh bị hấp dẫn đi, chỉ là nó cũng không nói được gì nhiều, bởi vì mệt mỏi mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tô Anh chớp mắt như đang suy tư điều gì đó.

Cô thật sự cũng không nghĩ tới sẽ gặp được một cây hoa lan biết được tên Tề Duyệt, lão gia tử mà ông chủ tiệm hoa nói đến, chính là vị lão gia tử của Tề gia?

Theo cô được biết, vị lão gia tử của Tề gia đã sớm giao lại quyền lực trong tay cho người khác, thanh nhàn thoải mái ở nhà an hưởng tuổi già, trông cháu, trồng chút hoa cỏ, ngày ngày trôi qua thật sự rất bình yên, cũng vô cùng ăn khớp với người ông chủ tiệm nhắc đến……

Cô đang suy tư, đột nhiên từ phía cửa truyền đến một giọng nói: “Bé hoa nhài!”

“……Vâng?”

Lâm Thành Phong hấp tấp chạy vào, nhìn thấy Tô Anh sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo chạy đi: “Mau đi cùng anh!”

Tô Anh mờ mịt không hiểu chuyện gì, lại bị anh thúc giục làm cho cô có chút cảnh giác, hỏi lại: “Đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là đi ăn cơm rồi!”

Tô Anh: “………” Cuối cùng cũng hiểu vì sao Triệu Vũ cùng Đào Nhiên không nhịn được mà đá mông anh ta.

Trong lúc cô vẫn đang ngây người, Lâm Thành Phong đã thành công nhét cô vào ghế sau xe, sau khi cô ngồi vào xe mới phát hiện không chỉ có Lâm Thành Phong, Triệu Vũ cũng có mặt ở đây, anh mặc một bộ đồ đen, một tay chống cằm, nghiêng đầu sang nhìn cô.

Tô Anh chào: “Anh Triệu Vũ.”

Anh nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, hơi cong môi: “Bé hoa nhài.”

Lâm Thành Phong lúc này đã dẫm chân ga, xe phóng nhanh trên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.