Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 147




Edit: Shelly

Beta: Thuỳ An

Bầu trời đầy sao chiếu xuống mặt nước lấp lánh, con thuyền lớn đang lênh đênh trên mặt biển, âm thanh ân ái phát ra đầy ám muội.

Trên boong tàu, thân hình người đàn ông cao lớn đang ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng.

"Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi thì phải ở bên anh cả đời."

"Vâng."

Trong lòng Khương Triết tràn ngập sự sung sướng. Sau khi trở về phòng ngay lập tức ôm chặt lấy cô mà hôn, quần áo từng cái một bị cởi ra, ném xuống đất, cô gái nhỏ phía dưới xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng cắn lấy vai anh, khuôn mặt nóng bỏng nhìn anh làm anh mềm lòng đến mức không thể tưởng tượng được.

"A Triết, A Triết......"

Đôi môi mỏng ngấu nghiến cái miệng nhỏ của cô, đè xuống xuống giường, cuối cùng lúc tiến vào, anh thấy khuôn mặt mềm mại và thân thể của cô gái đều ửng hồng, trong mắt còn hàm chứa nước mắt.

Anh tựa như mới tỉnh lại từ trong mộng: ".....Anh Anh?"

Tô Anh đau đến khóc thút thít, đôi tay đẩy đẩy ngực anh, "Đau quá, anh đi ra đi!"

Khương Triết ngược lại có cảm giác ấm áp như mùa xuân, anh ngẩng đầu, thấy ngoài cửa sổ sóng biển cuồn cuộn, trên thuyền đong đưa, hai người còn đang kết hợp chặt chẽ, cô gái nhỏ kinh hô một tiếng, miệng nói muốn từ bỏ, muốn anh tránh ra.

Khương Triết còn tưởng mình đang trong giấc mơ của Tô Anh, vào mùa hè nóng bức, anh đã đưa cô ra biển chơi, sau đó cầu hôn với cô, cô đồng ý rồi.

Hiện giờ anh đang ở trong đêm cầu hôn.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, quả nhiên thấy chiếc nhẫn kim cương đang được cô đeo trên tay, đây là chiếc nhẫn chính anh đã chọn lựa rất kĩ càng, không sai được.

"A Triết!"

"Anh Anh ngoan."

Thời điểm này, cái gì anh cũng không nhớ, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, anh nhẹ nhàng dùng sức, cô gái nhỏ quá nhạy cảm, anh không dám dùng lực quá nhiều, cúi người ôm cô vào trong lòng, hôn lên những giọt nước mắt rồi hôn xuống môi, hai gương mặt áp sát nhau, Anh Anh, Anh Anh, ngay cả ở trong mơ anh cũng muốn cho cô một tình yêu tốt nhất.

"Em đẹp quá."

"Không có......"

"Anh Anh của anh không đẹp chỗ nào?"

Bàn tay nhỏ nhéo anh, một cảm giác tê tê kèm chút ngứa.

Anh và cô điên cuồng cả một đêm.

- --

Khương Triết đột nhiên bừng tỉnh, khuỷu tay anh còn chống trên bàn sách, vừa rồi nhất thời anh mệt mỏi nên ngủ quên, lại còn làm chuyện như vậy trong mơ.

Cảm giác vừa rồi rất thật, hình như anh đối xử với cô cũng rất giống ở ngoài, thậm chí anh còn nhớ tới cô gái nhỏ trong ngực mình có một chút đáng yêu, trên má còn lưu lại nụ hôn màu hồng nhạt.

Day day ấn đường, quả nhiên là vì nghe xong giấc mơ của Tô Anh nên anh không tự chủ được đem giấc mơ của cô mang vào giấc mơ của anh sao? Cũng là vì anh quá yêu cô gái ấy nên mới làm cho anh mang cả cô vào trong giấc mơ đầy xuân ý của mình.

Nhưng mà ở trong mơ, cô thật mê người.

- --

Qua thời gian ăn sáng, Tô Anh gặp được Tưởng Diễn.

Cô biết đêm qua Đào Nhiên và Khương Triết đã bàn luận, quyết định nói mọi chuyện cho Tưởng Diễn. Sau đó bọn họ còn báo cảnh sát, dù sao thì so với bọn họ, cảnh sát sẽ thuận tiện trong việc điều tra hơn.

Bây giờ người đứng sau lưng Tưởng Hiểu Hiểu làm mọi chuyện chính là mục tiêu bọn họ muốn tìm.

"Tô Anh."

Gặp lại Tưởng Diễn sau một thời gian, so với lúc trước, bây giờ anh cũng không khác nhiều lắm, thân hình cao lớn mang theo một chút lạnh lẽo, môi dưới hơi mở mới nhìn qua cũng chỉ thấy rõ sự lạnh lùng, nhưng khi cười lên lại có vài ba phần ấm áp.

Mà anh cũng vẫn còn giống như trước, trên tay cầm quyển "Công chúa Bạch Tuyết", cô và anh cũng chính nhờ quyển sách này mà có thể thân hơn.

"Anh Tưởng Diễn."

"Uhm, ngoan."

"......"

Tô Anh thấy Đào Nhiên ở phía sau Tưởng Diễn, Đào Nhiên nhìn cô gật đầu, nói: "Anh nói cho anh ấy tất cả rồi cho nên Tưởng Ngũ mới muốn nhanh chóng tìm em cám ơn hai lần cứu mạng."

Cô cười cười, lắc lắc đầu, không nói gì.

Tưởng Diễn nói: "Con nhóc này, xem em ngày thường vui vẻ năng động như thế, sao tâm tư lại nặng thế hả?"

Tô Anh mím môi, liếc anh một cái: "Em chỉ đang sợ......"

"Có gì phải sợ? Chã lẽ chỉ có mình em mới chịu được?"

"...... Không phải."

Thật ra Tưởng Diễn không đành lòng nói gì Tô Anh nữa, rõ ràng trước khi đến còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngay bây giờ lại thấy nghẹn không nói ra được. Bất đắc dĩ, anh vỗ đầu Tô Anh, "Dù sao thì sau này em không được một mình ôm vào thân nữa, dù sao bọn anh cũng sẽ không tổn thương em."

Tô Anh nghiêm túc nhìn Tưởng Diễn, thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không giống làm bộ, nhịn không được nói: "Em nói ra xong chẳng phải sẽ bị xem là người bệnh sao?"

"Con bé ngốc!" Tưởng Diễn cười to một tiếng, "Bị xem như bệnh nhân là chuyện bình thường."

Tô Anh: "......"

Tưởng Diễn: "Bọn anh thực sự muốn biết em có khỏe hay không, nếu thật là có bệnh, bọn anh mù quáng tin tưởng cũng không tốt, đó là làm hại em."

Cô trợn tròn mắt.

Tưởng Diễn lại nhịn không được xoa xoa đầu Tô Anh, "Tô Anh, em phải nhớ kỹ, bọn anh sẽ không làm hại em."

Đối với Tô Anh, Tưởng Diễn có một cảm giác thân thiết và tín nhiệm không thể diễn tả được, đây là cảm giác gì anh cũng không nói rõ được. Dù sao thì từ khi anh tỉnh lại, anh nhớ rất rõ giọng nói của cô, hơi thở của cô đối với anh cũng rất quen thuộc, loại cảm giác tin cậy thân thiết không tên kì lạ này xuất hiện, anh cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Đây là người con gái Khương Tứ xem trọng, anh không có gì để nghi ngờ cả.

Đào Nhiên tất nhiên cũng có ý này, Khương Triết, Triệu Vũ, Lâm Thành Phong thì không cần phải nói nữa.

Tô Anh liền gật gật đầu: "Vâng, em biết rồi."

Bỗng dưng Đào Nhiên hỏi: "Bé hoa nhài, trong giấc mơ của em, tất cả đều là về Khương Tứ hả? Có người khác không?"

Tô Anh sửng sốt một chút, không nói gì.

Đào Nhiên nói: "Không có Triệu Vũ hả?"

Từ trước đến giờ anh ta là một người đàn ông đẹp trai đào hoa, lần đầu tiên khốn khổ vì tình. Ở chỗ Tưởng Diễn uống không biết bao nhiêu rượu, bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường không đâu vào đâu!

Đóa hoa nhài này cũng thu hút được nhiều người thật.

Đào Nhiên gãi gãi lông mày, "Cũng tốt, không có càng tốt, đỡ cho Triệu Nhị phải ôm mối tình không có hi vọng này, suốt cả ngày cùng Khương Tứ đánh nhau!"

"Thật ra các anh đều xuất hiện mà." Tô Anh rũ mắt nói: "Trong giấc mơ của em anh Triệu Vũ vẫn giống như trước đây, ở bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, anh ấy không thích em."

Ở bênh cạnh anh ấy thực sự có rất nhiều phụ nữ, oanh oanh yến yến, cô không thấy được vẻ mặt thật của anh, mà anh nhìn thấy cô ánh mắt cũng rất lạnh lùng, giống như cô đang thiếu tiền anh vậy. Rõ ràng là Lâm Thành Phong và Đào Nhiên đều nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa, chỉ có anh ấy, tuy rằng mỗi lần gặp mặt cô gọi anh một tiếng anh sẽ đáp lại, nhưng nếu tình cờ nhìn thẳng thì ánh mắt của Triệu Vũ như muốn ăn thịt cô.

Đào Nhiên và Tưởng Diễn ngây người một lát rồi bật cười, cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp nạn, không biết là nên vui mừng hay khổ sở vì Triệu Nhị nữa. Nguyên nhân cũng là vì không tốt thì vẫn đỡ hơn là không có!

Tô Anh: "Nhưng lúc em chết, anh ấy cũng rất đau buồn."

Đào Nhiên và Tưởng Diễn cười cười, không còn gì để nói.

Tô Anh cũng cũng bày ra điệu bộ bất đắc dĩ, sờ sờ cái mũi, "Có thể là vì như thế mà em đối với anh ấy không đủ dứt khoát, như vậy rất là hại cho anh ấy. Vì em mà như vậy thì không đáng."

Đào Nhiên trầm mặc nói: "Có thể anh ấy thấy đáng?"

Tô Anh lắc đầu: "Ngày hôm qua em thấy anh ấy rất yên lặng, là chuẩn bị từ bỏ, em cảm thấy như vậy khá tốt."

...... Là khá tốt.

Cả Đào Nhiên và Tưởng Diễn đều cho là như vậy.

Đề tài tạm thời không đề cập tới.

Đào Nhiên nói: "Bé hoa nhài, em có thể mơ thấy tương lai, sao còn mở cái tiệm hoa nhỏ này làm chi, dứt khoát tiến ra thương trường luôn đi chứ!"

Cô buông tay: "Không đâu, cổ phiếu em xem đều không hiểu, em cũng chưa từng mua xổ số."

Cô là vợ Khương Triết, Trình Ngọc Thư dạy cô rất nhiều, cắm hoa pha trà xã giao tham gia các buổi tiệc, nhưng cũng chưa từng dạy cô cách làm một người phụ nữ mạnh mẽ có thể xử lý chuyện công ty.

- --

Tiễn Đào Nhiên và Tưởng Diễn xong, Tô Anh nhanh chóng gọi Tưởng Nghị sang.

Tưởng Nghị đang ở văn phòng Tưởng Thị, anh lười nhác dựa vào ghế, trong tay cầm một văn kiện xem.

Khi Tô Anh gọi điện thoại tới, anh nhướng mày cười, "Cô gái nhỏ, nhớ tôi sao?"

Tô Anh không để ý đến Tưởng Nghị đang trêu đùa mình. Khi cô và bọn Khương Triết nói chuyện thẳng thắn, cô có cố ý che giấu khúc mắc giữa cô và Tưởng Nghị. Nhưng hiện tại, cô không còn quá phiền não giống như trước nữa.

Cô nói: "Tưởng tiên sinh, anh đã nói nếu tôi muốn biết thì tới tìm anh đúng không?"

Ý cười trong mắt Tưởng Nghị càng đậm hơn, anh ném văn kiện trên tay xuống, đứng dậy đi đến cửa sổ, cười một cái: "Đúng vậy, nhưng tôi cũng không phải là người tốt đâu."

Tới bây giờ Tô Anh cũng không xem Tưởng Nghị là người tốt, anh ta cho cô cảm giác vừa chính vừa tà, làm cho người khác nhìn không thấu, cô cười cười: "Vậy anh có thể cho tôi biết cái gì?"

Tưởng Nghị nói: "Tai nạn xe cộ của Tưởng Diễn, có thể là do Tưởng Hiểu Hiểu ở sau lưng làm?"

Tô Anh thấy hơi bối rối, ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Nhưng hiện tại tôi muốn biết, Tưởng Hiểu Hiểu muốn đối phó với tôi thế nào? Tôi đắc tội với cô ấy nhiều lần, cô ấy chán ghét muốn tôi biến mất, anh có thấy cô ấy sẽ đối phó với tôi giống như với anh Tưởng Diễn không?"

"Anh Anh, cô và Tưởng Ngũ không giống nhau, đối phó với cô không cần tốn nhiều sức lực tâm tư như vậy."

Đúng vậy, Tưởng Hiểu Hiểu và Tưởng Diễn là đang đấu với nhau, cả về vỏ bọc lẫn phương thức đều khác biệt. Còn cô thì sao, kiếp trước bị người dùng phương pháp tàn nhẫn và trực tiếp nhất, một chút ngụy trang cũng không có...

Giống như là bút tích của hai người vậy.

Hai người?

- --

Cùng lúc đó, Lăng Dao bị cảnh sát mang đi thẩm vấn một cách lặng lẽ, sợ đến mức Lăng Dao nghĩ rằng Tưởng Hiểu Hiểu cho người bắt cóc cô đi diệt khẩu! Tưởng Ngũ còn có thể động tới, cô là gì đâu chứ!

Lúc sau biết là cảnh sát, cô nhẹ nhàng thở ra, thậm chí còn cảm thấy an toàn.

Hai ngày nay cô vẫn luôn đối xử với Tưởng Hiểu Hiểu một cách cẩn thận, chỉ sợ bị lộ ra cái gì, bị cô ấy nhìn ra sơ hở thì cô sẽ xong đời!

Hiện giờ cảnh sát tìm tới, cô không nói hai lời đem tất cả những gì mình biết mà nói ra, cuối cùng mới lên tiếng: "Tôi có cảm giác bản thân không an toàn, các anh có thể cho người bảo vệ tôi không?"

"Chúng tôi bảo đảm an toàn cho cô, vậy cô có thể cung cấp cho chúng tôi manh mối không?"

"......"

Mọi việc gần như đang tiến dần vào hướng suy đoán của Tô Anh. Chỉ khác là Lăng Dao đã thay cho vị trí của Tề Duyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.