Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 103




Edit: Xuân Cung Đồ

Beta: heka

Sự đắc ý của Tề Duyệt không kéo dài quá lâu.

Hôm nay, Tô Anh bỗng biết được chuyện từ chỗ Ngô Đồng, Tề Duyệt nổi trận lôi đình ngay tại viện nghiên cứu, tất cả người ở phòng thí nghiệm đều bị cô ta mắng sa sả, ngay cả Phạm Nghị tìm tới để an ủi cũng bị cô ta lạnh giọng mắng mỏ.

Mãi tới tận một tiếng sau, cô ta mới đi tìm Tề Viễn.

Dường như Tề Viễn cũng đang vì chuyện này mà phát sầu, vốn dĩ cho rằng mọi thứ đã được tiến hành cực kỳ thuận lợi, cổ phiếu tăng lên, nhân dân đuổi theo tán tụng, chỉ còn chờ đưa ra thị trường nữa thôi, ai ngờ mới đi một bước tới cửa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?

Bởi vì sáng sớm hôm nay Cục Giám sát kiểm tra vắc-xin phòng bệnh, tuy rằng có thể kéo dài thời kỳ cuối của bệnh tuyến tiền liệt để bệnh nhân sống lâu, nhưng sản phẩm lại không đạt tới mục tiêu thực nghiệm cuối cùng là làm chậm sự phát triển khối u, số liệu không hoàn thiện, không phù hợp về mặt thống kê xử lý cũng như một số lý do khác, vì thế bọn họ đã đưa ra một quyết định vô cùng nguy hiểm và gây tranh cãi lớn, yêu cầu viện nghiên cứu hoàn thành một thử nghiệm lâm sàng dành cho 300 bệnh nhân, lấy tổng số người bệnh còn sống làm mục tiêu thực nghiệm cuối cùng.

Trước khi đưa ra thị trường lại xuất hiện một cú đảo ngược lớn như vậy, không thể nghi ngờ là đã gây nên đả kích to lớn đối với công ty, chỉ trong vòng một buổi sáng, cổ phiếu An Khang liên tục giảm xuống.

Điều khiến Tề Duyệt lo lắng không phải vấn đề cổ phiếu An Khang mà là nếu thật sự phải tiến hành thử nghiệm lâm sàng, muốn đưa thuốc mới ra thị trường, ít nhất cũng chậm mất một năm, cô ta có thể chờ sao? Đương nhiên không thể!

Tề Duyệt khó hiểu: "Tại sao lại đột ngột như vậy? Chẳng phải trước đó đều thông qua rồi sao? Tại sao..."

Tề Viễn bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường và nói: "Nghe nói một trung tâm nghiên cứu về ung bướu trong nước trình bày với Cục Giám sát, bọn họ đưa ra vài ý kiến bất đồng, mà các em cũng thật sự có mấy vấn đề ấy, vấn đề quan trọng như vậy, chắc chắn Cục Giám sát sẽ không dễ dàng bỏ qua, phải làm thử nghiệm lâm sàng thôi."

Tề Duyệt tức giận đến mức không chịu được, cô ta vì ngày này mà chuẩn bị bao lâu chứ? Kể từ khi ra nước ngoài du học rồi về nước, cô ta luôn chuẩn bị cho ngày hôm nay, cuối cùng chẳng những không thu được kết quả tốt mà còn liên lụy khiến cổ phiếu công ty bấp bênh ư?

Tề Viễn nói: "Chẳng qua chỉ là một đợt thực nghiệm, vẫn có thể lật chuyển kia mà, chỉ cần đợi kết quả thử nghiệm lâm sàng được đưa ra, nhất định sẽ được người ta tung hô ào ào, chẳng ai dám nói gì chúng ta nữa." Anh dịu dàng khuyên nhủ: "Em về phòng thí nghiệm chuẩn bị một chút đi."

Tề Duyệt đột ngột đứng dậy, đi thẳng ra khỏi văn phòng của Tề Viễn, Tề Viễn kêu cô ta mấy tiếng cũng không nghe được lời đáp lại, sớm đã chạy xa rồi.

Tề Viễn lắc đầu: "Tuổi trẻ bốc đồng, thiếu kiên nhẫn, làm sao hoàn thành việc lớn chứ?"

Nếu nói trong chuyện này không có bàn tay của đối thủ cạnh tranh thì anh chẳng tin, đáng tiếc đối phương lại tìm ra khuyết điểm từ lỗ hổng công việc của bọn họ, khiến bọn họ muốn biện bạch mà chẳng thể biện bạch, điều bây giờ cần làm chính là mau chóng ổn định thị trường chứng khoán, lại còn phải báo mọi chuyện rõ ràng với ông cụ, chỉ sợ ông cụ sẽ tức giận.

Quả nhiên, sáng sớm vừa nghe nói đến tin tức này Tề Thịnh Lâm đã hừ lạnh một tiếng ngay tại chỗ: "Chỉ vì cái lợi trước mắt! Không làm chu toàn công tác chuẩn bị mà đã tùy tiện ra tay, đây chính là kết cục!"

Tề Quân thấy ông nội giận dữ liền sợ tới mức run lên, Tề Thịnh Lâm hòa hoãn cảm xúc và nói: "Tiểu Quân con tự mình chơi đi, ông nội có việc bận rồi."

Tề Quân ngoan ngoãn đáp dạ rồi lóc chóc chạy đi.

Hiện giờ hầu như cả giới (kinh doanh) đều đang xem trò hay của An Khang, chẳng qua chỉ mới vài ngày, thị trường chứng khoán đã mang đến sự dao động khiến An Khang tổn thất mấy trăm triệu. Tuy rằng phòng thí nghiệm của Tề Duyệt vẫn đang hoạt động tốt nhưng bầu không khí lại luôn tràn đầy sự căng thẳng, mấy lời đồn đãi được truyền đi giữa những người cùng làm việc với nhau càng khiến bọn họ tò mò hơn. Đúng vào lúc này, phía Tề thị lại cử một người quản lý khác tới, thái độ cực kỳ vi diệu.

Tề Duyệt tức giận đến mức mấy ngày qua sắc mặt cô ta không hề tốt, điều khiến cô ta buồn bực thêm chính là người kia mới tới phòng thí nghiệm vào ngày đầu tiên mà đã đuổi việc Phạm Nghị.

Đương nhiên cô ta không chịu, người nọ lại nói: "Đây là ý của Tề lão gia tử."

Tề Duyệt tái hết cả mặt ngay tại chỗ.

Cô ta có thể chấp nhận việc mình và Phạm Nghị dây dưa ở cùng nhau, nhưng lại không tài nào chấp nhận việc để người nhà biết được sự tồn tại của Phạm Nghị! Huống hồ quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản là bạn bè nam - nữ, dù sao quan hệ ** cũng không tiện nói ra khỏi miệng...

Phạm Nghị đột nhiên bị đuổi việc, anh cực kỳ kinh ngạc và không thể chịu nổi, nhưng khi trông thấy Tề Duyệt tái hết cả mặt thì anh lại không thể nói ra sự nghi hoặc lẫn chất vấn của mình, dù sao anh về nước cũng do Tề Duyệt mời, khát vọng trong lòng anh không sâu nặng đến mức như vậy. Chỉ là rốt cuộc trong lòng vẫn không thoải mái, buổi tối đè Tề Duyệt xuống dưới thân, anh chỉ muốn làm cô ta khóc.

Tề Duyệt cũng không chịu nổi, cô ta vốn tưởng rằng mình đắc ý nở mày nở mặt, nhưng chỉ trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, cô ta đã trở thành trò cười trong miệng mọi người, ngay cả địa vị ở nhà cũng thấp đi không ít. Đừng nói là trong nhà, ngay cả ánh mắt của Khương lão gia tử khi nhìn cô ta cũng không cao hứng vừa lòng như trước kia nữa.

Tề Duyệt cực kỳ không được như ý, quấn lấy Phạm Nghị hai ngày, chỉ biết hưởng thụ khoái cảm và tình cảm mãnh liệt mà anh ta mang đến, quanh quẩn trong mơ lẫn hiện thực, cho đến khi cuối cùng phải chịu nỗi đau do thất bại, cô ta mới tỉnh táo, nghiêm túc nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra gần đây, cảm thấy tất cả những chuyện ấy quá trùng hợp, giống như có người cố ý làm vậy.

Quả nhiên, khi cô ta và Phạm Nghị đang vuốt ve an ủi nhau thì nhận được cuộc gọi của Tề Viễn, nói rằng sở dĩ trung tâm nghiên cứu ung bướu kia đưa ra ý kiến phản đối nhắm vào bọn họ, ấy là vì có người nào đó cung cấp thông tin cho bên đó, tức là phòng thí nghiệm có nội gián.

Cô ta vội vàng nhổm dậy khỏi thân thể người đàn ông kia: "Là ai?!"

Tề Viễn nói: "Tạm thời không thể nói rõ, ngày mai em tới công ty rồi nói sau."

Tề Duyệt lại gấp không chờ nổi: "Không được, em không chờ kịp, anh ở đâu, em lập tức tới tìm anh ngay!"

Hiện giờ Tề Viễn cũng rất bất tiện, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, hẹn một giờ sau gặp Tề Duyệt ở công ty.

Cúp điện thoại, Tề Duyệt lập tức bị Phạm Nghị giữ chặt, thân thể đàn ông dính lấy cô ta: "Em chuẩn bị đi ngay như vậy ư? Có thời gian thì đợi anh một lát, anh đưa em đi nhé?"

Tề Duyệt cười duyên dáng, vỗ vỗ gương mặt Phạm Nghị: "Đợi em tí."

Cô ta đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Phạm Nghị đốt điếu thuốc, khi Tề Duyệt trang điểm xong xuôi ra tới, Phạm Nghị cũng đã mặc quần áo xong và cùng cô ta ra cửa.

Chỉ là khi tới lầu dưới của công ty, Phạm Nghị không theo Tề Duyệt lên lầu, Tề Duyệt cũng không bảo anh ta đi cùng.

Tề Viễn vừa tới được một lát, trong tay anh là tập tài liệu về kết quả do người ta điều tra ra được, thật ra anh chẳng nói gì cả, chỉ ném cho Tề Duyệt xem. Tề Duyệt vừa xem liền phát hiện thì ra trợ lý Tiểu Vương của mình bị người ta mua chuộc, vẫn luôn truyền tin tức ra bên ngoài, cái này gọi là gián điệp thương mại! Cô ta tức đến mức đầu óc choáng váng, suýt nữa đã ngất đi!

"Người mua chuộc Tiểu Vương là ai?"

"Không biết."

Quả thật không thể tìm được người nọ, với lại người nọ liên hệ với Tiểu Vương chỉ qua điện thoại, việc cấp tiền thù lao cũng dùng phương thức chuyển phát nhanh, rất nhiều manh mối chỉ tra được nửa đường đã bị cắt đứt, ngay cả chính bản thân Tiểu Vương cũng mơ mơ màng màng không biết chuyện.

Tề Viễn nói: "Có lẽ không phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta, chính những người mà ngày thường em đắc tội mới có thể tốn công tốn sức tính kế em đấy."

Không biết vì sao, Tề Duyệt nghĩ tới người đâu tiên là Khương Triết.

Ngày thường người đàn ông kia rất bình tĩnh, biết tự kiềm chế, bất hiển sơn bất lộ thủy (không hiện núi không lộ sông - không lộ ra cái gì), không đánh mà thắng như vậy, liệu có phải là anh đâm cô ta một đao không?

Tề Viễn: "Em nghĩ đến ai thế?"

Tề Duyệt nhíu mày, lắc đầu, chần chừ: "... Anh, anh nói xem có phải Khương Triết không?"

Tề Viễn im lặng một hồi: "Không có chứng cứ xác thực thì đừng nói bậy, Khương gia không tầm thường, quan hệ giữa hai nhà Khương - Tề cũng không tầm thường, nếu chuyện này liên quan tới Khương Triết, có chứng cứ còn dễ nói, rốt cuộc chúng ta giành được lý lẽ nhưng lại không có chứng cứ..."

Anh thở dài: "Bây giờ Tề gia có quá nhiều chuyện, người như Khương Triết lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nếu tên đó lại tóm được cơ hội ra tay, chúng ta không đủ sức lực để ứng phó nhiều như vậy." Tuy nhiên anh không loại trừ khả năng Khương Triết đã làm như vậy, dù sao đối phương đã từng trực tiếp đuổi Lộ gia ra khỏi giới này, có thể thấy được đối phương rất tàn nhẫn quyết đoán!

Tề Duyệt có vẻ đăm chiêu: "Anh, em hiểu rõ rồi. Nếu không có việc gì, em về trước đây."

"Từ từ." Tề Viễn gọi Tề Duyệt lại: "Nghe nói em vẫn còn ở cùng với người đàn ông kia?"

Tề Duyệt nhíu mày, không phủ nhận.

Tề Viễn: "Em phải cẩn thận suy xét, nên giữ hay nên bỏ, trong lòng em tự tính."

Tề Duyệt gật đầu: "Em hiểu rồi."

Cô ta cũng không quay đầu lại, ung dung bước đi.

Tề Viễn gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, nhấn một cú điện thoại, thông báo: Bất kỳ công ty nào của An Khang cũng không được thuê người đàn ông tên Phạm Nghị.

Trong giới kinh doanh này, chuyện xấu của Tề Duyệt và Phạm Nghị đã lặng lẽ truyền ra, một truyền mười mười truyền trăm, không chừng đã truyền thành chuyện khó nghe đến mức nào rồi.

Tề Viễn không thích Tề Duyệt tự hạ thấp giá trị con người để dây dưa với Phạm Nghị.

*

Kể từ khi Tề Duyệt biết nguyên nhân mình thất bại rất có thể do Khương Triết gây nên, cõi lòng cô ta luôn không được yên, chẳng những trằn trọc nửa đêm không ngủ được mà còn đập phá đồ đạc trong phòng để phát tiết cảm xúc! Phạm Nghị không khuyên được, chỉ có thể để mặc cô ta nổi điên.

Sáng sớm hôm nay, cô ta trang điểm một phen, lớp trang điểm xinh đẹp, chẳng thể nhìn ra việc cô ta không ngủ suốt cả đêm và sắc mặt tiều tụy.

Tề Duyệt lên đường đi tìm Khương Triết.

Chỉ tiếc cô ta liên tục vấp phải trắc trở, cho dù là Khương Thị hay Khương gia, cô ta cũng không thấy bóng dáng của Khương Triết.

Tề Duyệt tức giận tới mức suýt nổi điên! Lại nghĩ đến việc Linda tới, trong lòng cô ta thầm mắng đối phương vô số lần.

Tưởng Hiểu Hiểu biết tin liền gọi điện thoại cho cô ta, nói: "Anh Khương đang ở bệnh viện, ở bên cạnh Ngũ Ca của em."

Tề Duyệt không nói hai lời, lập tức tới bệnh viện. Nhưng khi cô ta vừa chạy tới lại thấy tiểu tiện nhân dựa vào bộ ngực rộng lớn của đàn ông, dáng vẻ cười hì hì rất yêu kiều, trong lòng cô ta nghẹn một hơi, nhưng người đàn ông trước giờ máu lạnh vô tình lại đột nhiên hôn lên đỉnh đầu cô gái kia!

Tưởng Hiểu Hiểu cười nói: "Chị Tiểu Duyệt, vào đi thôi."

Tô Anh đang ngồi trên sô pha lập tức nhìn về phía cửa, cô đang cọ cọ vào bờ vai của người đàn ông, trông thấy đôi mắt nổi lửa của Tề Duyệt, cô cười nói: "Cô Tề, đã lâu không gặp."

Kể từ đêm đó, đây là lần đầu tiên cô và Tề Duyệt gặp mặt.

Tô Anh biết gần đây cô ta sống không tốt, nét cười của cô càng trở nên rạng rỡ.

Tề Duyệt hừ một tiếng, dường như cô ta đang nhìn Tô Anh nhưng lại nói với Khương Triết: "Khương Triết, em biết anh có rất nhiều điều bất mãn với em, em tới cũng vì có chuyện muốn nói với anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.