“Anh có thể dẫn Ron tới cọ cơm được không.”
“Không được.”
George thấy rất chán nản.
Bây giờ nhìn cú mèo cũng không thấy nó đáng yêu.
Anh tủi thân viết: “Chỉ một bữa thôi, em muốn hôn bao nhiêu cái anh cũng cho em.”
Lúc nhận được tờ giấy Roseline hơi mỉm cười.
“Tự mua nguyên liệu.”
Vì chuẩn bị bữa cơm cho hai người họ nên hôm nay cô về sớm hơn mọi khi.
Mặc dù nói ngoài miệng: “Tự mua nguyên liệu” nhưng thật ra Roseline không ôm bao nhiêu hy vọng với khả năng xử lý của hai người đàn ông này.
Cô nghi là George không phân biệt được rau cần với rau thơm khác nhau chỗ nào.
Lấy chân gà ướp sẵn ra khỏi tủ lạnh, cô thong thả giã nhuyễn vụn bánh mì.
“Đùng.”
“Về rồi à.” Roseline không thèm quay đầu lại, “Chào buổi tối, Ron.”
“Chào buổi tối, Roseline.” Ron vội vàng nói.
George bất mãn nhăn mặt với cái ót của cô: “Kìa kìa, không cần anh giúp là không thèm chào anh một tiếng luôn hở?”
“Anh có mua thức ăn tới nè!” Anh bỏ nguyên liệu nấu ăn lên cái bàn sau lưng cô.
Cô mỉm cười khuấy sữa đặc lên men: “Anh dẫn Ron ra sô pha ngồi đi.”
Một lúc sau TV bắt đầu chiếu phim điện ảnh của Muggle.
Roseline chọn vài loại rau dưa có thể dùng từ những món George mang tới, phần còn lại thì cất vào tủ lạnh. Nhìn hai đầu tóc đỏ ngồi nhàn nhã ở sô pha, không hiểu sao cô lại nở nụ cười dịu dàng.
Mấy ngày trước cô có nói với George rằng tóc anh hơi dài rồi nên cắt đi, hôm nay nhìn năng động hơn nhiều. Cô còn tặng anh đồng hồ bỏ túi bằng san hô đỏ, mặc dù là quà sinh nhật muộn nửa tháng nhưng anh vẫn rất thích, ngày nào cũng treo trước ngực.
Trong nhà có anh, trong cuộc sống có gia đình Weasley, cuối cùng Roseline cũng cảm thấy cuộc sống này nhiều màu sắc.
Trong lòng cô, nhà Wealsey hệt như san hô.
Đỏ rực, nhiệt tình, ấm áp.
George làm phép với cái bàn để nó đủ chỗ cho ba người.
Anh ngồi xuống cạnh Roseline như điều hiển nhiên, đá đít cậu em ngoan ngoãn nhà mình ngồi đối diện.
Roseline làm món khai vị là soup tỏi nguội, lại thêm món tủ là gà phi nướng với chanh và hạt thông.
Đến cuối bữa, lúc cô lấy món tráng miệng từ kệ bếp quay về bàn mới phát hiện khóe mắt George có dán một miếng băng cá nhân.
“Bị sao thế?” Cô cau mày, đặt mâm xuống rồi tới trước mặt anh, “Sao lại bị thương?”
George hơi chột dạ pha trò: “Không có gì không có gì, va trúng, va trúng thôi.”
Băng cá nhân bị gỡ ra, ngón tay cô lành lạnh xoa nhẹ lên vết xướt bị sưng đỏ của anh.
“Sao thế, anh không thể dùng một câu thần chú đơn giản để chữa trị như lúc ban đầu à?” Roseline trêu chọc.
Cô dùng bùa triệu hồi khiến hộp y tế bay gập ghềnh tới, lắc lư không vững trước mặt hai người.
Roseline lấy thuốc chiết từ bạch tiễn ra, đau lòng bôi lên cho anh, sau đó lại thoa một ít thuốc tiêu sưng.
Hai người cứ sến súa trước mặt Ron như thế.
Cậu cũng không để ý lắm, không tim không phổi ăn lê hầm rượu vang của cậu…
Mãi đến khi bị Roseline chỉ đích danh: “Ron, cậu có thể nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì không.”
Nửa miếng lê còn nghẹn trong họng, phun ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong.
Ron nâng mắt nhìn anh trai xin giúp đỡ, lại phát hiện George định nháy mắt với cậu đã bị Roseline liếc nhẹ một cái, cản lại mất rồi.
“Cũng không có gì…” Cậu ấp a ấp úng, cẩn thận đặt muỗng xuống, ngồi ngay ngắn đan hai tay lại, “Có người ném đồ lên người George.”
“Không báo Bộ Pháp thuật?” Roseline dẫn dắt từng bước.
“Ông ta dẫn con nít theo, báo Bộ Pháp thuật cũng không hay.” Ron thành thật trả lời.
“Để tôi đoán nhé.” Roseline cười hiền với cậu, “Cặp cha con kia, họ Selwyn hả.”
“Khụ khụ!”
Trước khi Ron trả lời George đã lên tiếng hắng giọng.
Roseline đỡ trán, nghiêng đầu nhìn anh đầy cưng chiều:
“Ồ, em đoán đúng rồi thì phải.”
“Được rồi được rồi.” George ôm cô đứng lên, “Anh cũng không muốn vì vết thương nhỏ này của anh mà em giải quyết luôn ông ta.”
Thảm mềm ở phòng khách, hai người đứng trước TV.
Anh kiên nhẫn dỗ dành cô: “Hôm nay anh xem phim với em, em muốn xem bộ nào cũng được.”
“Nói nhiều.” Roseline chọc giữa trán anh một cái: “Hôm nay anh dẫn Ron về sớm chút đi, ngày mai nướng bánh chocolate anh thích nhé.”
Cô nhón chân lên thổi một hơi lên khóe mắt anh, vẻ mặt lưu luyến: “Phù, hết đau nè.”