Cuối cùng Roseline cũng đi làm lại.
Xin nửa tuần nghỉ bệnh, ngày ngày nấu cơm đan áo với bà Weasley cũng vẫn rảnh rỗi hơn lúc làm việc ở St.Mungo.
Nhưng nhìn dáng vẻ Natalie bây giờ – cô lại thấy mình được thanh nhàn như thế khó đến mức nào.
“Huhuhu, cuối cùng bác sĩ Su cũng về rồi!”
Roseline bị cái ôm bất thình lình này dọa cứng đơ người. Cô vẫn không quen loại tiếp xúc gần gũi thế này, dù là nữ cũng không được.
“Chị mặc quần áo màu khác!” Natalie lại bất ngờ nhảy lùi về, há to miệng nói vô cùng khoa trương, “Không phải màu đen!”
Váy lụa màu xanh da trời, chỗ đuôi được thiết kế xòe ra kiểu đuôi cá.
“Ừ…” Roseline hơi mất tự nhiên, đây là lần đâu tiên trong mấy năm qua cô chủ động mua quàn áo màu khác.
“Đẹp quá đi!”
Có lẽ vì cha con Selwyn đáng ghét lúc trước đã xuất viện nên tâm trạng Natalie rất tốt.
Roseline cười, không nói nhiều.
Cô nhanh chóng thay quần áo, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Vào giờ nghỉ trưa, một con cú mèo gõ mạnh vào cửa sổ chỗ cô.
Chuyện gì thế.
Cô sợ làm phiền đến bác sĩ và bệnh nhân khác nên nhẹ tay nhẹ chân bước tới mở cửa sổ ra.
Cú mèo lập tức ngừng hành động đó lại, vươn chân cho cô xem.
Có mảnh giấy nhỏ?
Cô tháo xuống, mở tờ giấy được cuộn lại thành hình trụ…
“Hôm nay phòng bếp nhỏ của bác sĩ Su có mở cửa không?”
Roseline cảm thấy buồn cười, lại thuận tay lấy một mảnh giấy, dùng bút máy được cài trước ngực kê lên cửa sổ viết: “Vừa khỏe đã bắt em làm bảo mẫu rồi à?”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn chờ đợi của cú mèo, cô không khỏi muốn trêu đùa một lần.
Tháo dây cột tóc trên đầu xuống, cắt làm đôi. Để cú mèo ngậm tờ giấy, sau đó lại buộc cái nơ bướm lên hai đùi của nó.
“Đi đi.” Roseline xoa lông chim của nó.
Dường như nó không biết mình bị buộc dây ruy-băng, còn ung dung vui vẻ quay về không trung.
Hôm nay George chờ vất vả vô cùng.
Anh còn thắc mắc sao Roseline về muộn vậy.
Nói cách khác, anh biết đường đi làm của Roseline, nhưng hôm nay trời mưa to, không đến mức cô còn trên đường về đấy chứ.
Anh đứng ngồi không yên.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ngoài cửa vang lên tiếng hắt xì vang dội.
George nhảy dựng lên như bị kim đâm vào mông, chạy nhanh đi mở cửa.
Cửa mở ra, Roseline vốn định tra chìa khóa vào ổ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh.
Cô vẫn chưa quen chuyện trong nhà thường xuyên có một người đàn ông xuất hiện.
“C’est trop effrayant.” Cô than thở một câu tiếng Pháp.
(*Đáng sợ quá.)
“Mắc mưa?” George nhìn cô đóng cửa cởi giày, không khỏi thấy kỳ lạ, “Em đi bộ về?”
“Vâng.” Roseline không chậm trễ giây nào, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra.
George thấy rất khó hiểu: “Tình huống đó rồi vẫn không dùng pháp thuật ư?”
Roseline nhìn George như nhìn một con ma lùm ma bụi ngớ ngẩn: “Nếu anh đang nói tới chuyện độn thổ, thì em sợ là anh chỉ có thể thấy trường hợp tuyệt đẹp là em phân thể thôi.”
Nó đẹp chỗ nào!!
“Hoặc nếu ý anh là mạng lưới floo… hắt xì!” Cô hắt hơi một cái rồi nói tiếp, “Vậy anh chỉ có thể thấy em chui ra từ cái lò sưởi nhỏ hẹp bỏ xó từ lâu kia, rất khó coi.”
Nói có lý, George nghĩ.
“Vậy anh có thể giúp gì cho em không?” Anh nghe lời hỏi.
“Có đấy.” Cô cũng khách khí cười giả lả, “Vì tránh cho em bị cảm cúm, em phải đi tắm trước cái đã. Trong lúc này anh rửa rau xắt rau hết nhé.”
“Ồ, có được thật không?” George bắt lấy mọi cơ hội có thể trêu chọc cô, “Chúng ta tới giai đoạn này rồi ư? Chẳng lẽ vì chúng ta trưởng thành hết cả rồi?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
(*Chú thích: Ý anh nhà là tới mức chị có thể thoải mái đi tắm trong khi anh ở đây.)
Anh nhận được ánh mắt “anh nghĩ nhiều rồi” từ Roseline vừa mở cửa phòng ngủ.
Hình như phòng tắm được dùng bùa che chắn (nhưng có thể nhận ra trình độ của người thực hiện không tốt lắm), chỉ có tiếng nước loáng thoáng, khi có khi không truyền ra.
Ngoài miệng dữ dội là thế nhưng vẫn làm trợ thủ cho bữa tối.
Chờ Roseline cào cào mái tóc đã khô một nửa ra thì thấy dáng vẻ George đưa lưng về phía cô cắt thái.
Không hiểu sao bỗng dưng cô lại có cảm giác thỏa mãn, rón ra rón rén bước tới.
Cô giẫm lên dép đi trong nhà mềm mại, cảm thấy đang được đắm chìm trong sự dịu dàng
“Cắt xong chưa?” Cô bất ngờ xuất hiện sau lưng anh, hơi nhón chân, gác cằm lên bả vai anh.
“Còn chút cỏ đuôi chuột.” George cố gắng không di chuyển bả vai, đứng cứng đơ cắt hết thức ăn.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng, nguyên liệu xanh ươm, chuôi dao màu đen – đúng là cảnh đẹp ý vui mà.
“Nhìn đã mắt quá.” Roseline thì thầm với anh.
George vui vẻ ra mặt hỏi: “Nói anh à?”
Cô lấy tay véo nhẹ lên cánh tay anh: “Lo cắt thức ăn của anh đi.”
“Anh cắt xong rồi.” Anh lập tức buông dao, “Bây giờ có thể nói cho anh biết có phải đang nói về anh không.”
Roseline mỉm cười buộc tạp dề: “Em tự nói em.”
Sau khi tắm xong cả người cô bị bao phủ giữa làn hơi nước thơm ngào ngạt.
Quần áo ở nhà là đồ bộ làm bằng bông mềm mại, quần dài chín phần tới mắt cá chân, nút áo thẳng tắp một hàng, lộ ra đường cong xương quai xanh tinh xảo.
George nhịn không nổi muốn quấn quít.
Roseline bật lửa chiên một miếng beefsteak, bơ vàng chảy ra thơm nứt mũi vây lấy miếng beefsteak.
Chỉ một lát mà cô đã thấy ghét bỏ George vướn tay vướn chân.
“Ra ngoài chơi một lát đi.” Cô đuổi anh, “Tới sô pha ngồi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ngồi một mình buồn lắm.” George kháng nghị.
Cô nhón chân lên hôn anh: “Ngoan nào.”