1
Năm 560 sau Công nguyên.
Cao Trường Cung cưỡi một con tuấn mã màu trắng, đứng trên một ngọn đồi, nhìn ra phía dãy núi nhấp nhô ở xa xa.
Tai nghe thấy tiếng vó ngựa đang lại gần, nhưng chàng biết lúc này đến tìm chàng chỉ có thể là thị vệ thân cận Hàn Diệp, nên không quay đầu lại.
"Vương gia". Hàn Diệp dừng ngựa sau lưng Cao Trường Cung, lùi lại nửa bước, không dám đứng ngang với vương gia.
"Đã đến lúc rồi hả?". Cao Trường Cung thở dài.
"Vâng". Dù Hàn Diệp không muốn, nhưng không thể không trả lời như vậy. Vương gia là tứ hoàng tử của Bắc Tề, tước Lan Lăng Vương do tiên đế phong, là anh trai của thánh thượng bây giờ. Thân phận tôn quý nhường ấy, đáng ra nên ở kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, nhưng giờ lại bị đẩy tới quân doanh.
Nhìn có vẻ là việc khó hiểu, nhưng Hàn Diệp biết hoàng đế chỉ mong vương gia nhà mình chết thảm nơi sa trường. Từ ngày Bắc Tề dựng nước, chỉ trong mười năm đã thay năm hoàng đế, anh em chú cháu chém giết lẫn nhau, cuộc tranh giành vương quyền thật kinh người. Nên ở mức độ nào đó, Hàn Diệp vẫn mong vương gia thoát khỏi nơi hoàng thành ăn thịt người đó, dù là ở chiến trường, chàng cũng sẽ liều mạng bảo vệ vương gia, còn tốt hơn là chết bất đắc kỳ tử nơi kinh thành.
Không phải Cao Trường Cung không biết tâm tư của Hàn Diệp, nhưng chàng là người tay trói gà không chặt, cũng chẳng đọc được mấy cuốn binh thư, ra chiến trường chưa nói chuyện binh sĩ có nghe chỉ huy hay không, chỉ e là đối phương cử bừa một tay tiểu tốt nào đó cũng có thể chém chết chàng rồi.
Cao Trường Cung kéo dây cương, động tác không thành thạo lắm, kéo con tuấn mã quay lại, cười khổ sở: "Nếu đã đến lúc, thì ta về thôi". Mấy ngày nữa, sẽ đến ải Hàm Cốc, khi đó e là thời gian thanh nhàn ngắm cảnh như thế này cũng không còn.
Hàn Diệp khi nhìn vào gương mặt của Cao Trường Cung, không khỏi thất thần. Dù đã hầu hạ bên cạnh vương gia được sáu năm, nhưng mỗi khi Hàn Diệp nhìn khuôn mặt thanh tú như thần tiên của chàng, đều không khỏi ngây người ra đôi chốc. Đến chàng còn như vậy, huống hồ người khác?
Hàn Diệp trù trừ một lát, rồi hạ quyết tâm, cắn răng lấy trong áo ra một món đồ đưa cho chàng: "Vương gia, lần này ra cửa ải, tại hạ cho rằng vật này có thể giúp được vương gia một tay".
Cao Trường Cung cúi đầu nhìn chiếc mặt nạ vàng trông khá dữ tợn, nheo đôi mắt hoa đào lại, giọng nói vẻ như lạnh đi đôi phần: "Hàn Diệp, ngươi lấy đâu ra tiền?".
Hàn Diệp mừng thầm, vì vương gia không trách tội chàng dâng mặt nạ, mà lại tức giận về giá cả của chiếc mặt nạ, liền vội vàng giải thích: "Vương gia, đây là một vị ẩn sĩ không chịu tiết lộ danh tính tặng cho vương gia. Nghe nói có thể giúp vương gia bách chiến bách thắng, đánh bại mọi kẻ địch".
Cao Trường Cung nghe rồi lắc đầu thở dài, nếu một chiếc mặt nạ mà làm nổi việc đó, thì còn cần quân đội bảo vệ quốc gia làm gì?
Nhưng thị vệ thân tín có lòng tốt, cũng không nên làm mất thể diện của anh ta. Cao Trường Cung là người dễ mềm lòng, dù trong lòng không hề tín, nhưng vẫn nhận lấy chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ nặng trịch và lạnh lẽo, Cao Trường Cung bình tĩnh trở lại, tiện tay cất chiếc mặt nạ vào trong người, kéo dây cương đi xuống dưới chân đồi trước.
Năm 2011 sau Công nguyên.
Trong tay Tiếu Lê ôm một chiếc hộp, mặc kệ bố mẹ đang càu nhàu, hăm hở chạy vào trong phòng riêng. Cô còn nhớ rất lâu trước, tiện tay điền vào bản đăng ký chơi thử của một trò chơi trực tuyến, bưu phẩm chuyển phát nhanh này có khi nào là vì đăng ký thành công? Một cái hộp không lớn cũng không nhỏ.
Cô biết mình sắp thi cuối kỳ rồi, nhưng mà đời người được mấy chốc! Chơi game một chút cũng có gì là không được? Tiếu Lê vội đóng cửa phòng, vâng dạ vài câu với bà mẹ đi theo tới sau cánh cửa, rồi xoa xoa tay, cẩn thận tỉ mẩn bóc gói bưu phẩm đã đóng gói kỹ.
Trên cùng là một tấm poster, Tiếu Lê hững hờ mở ra xem thì sững người ra nhìn.
Trên tấm poster không hề có cái tiêu đề to tướng hoặc câu quảng cáo đặc biệt nào như những tấm khác, bên trên không có một chữ nào, chỉ có một hình vẽ bằng máy tính. Trên hình là một chàng trai cực kỳ tuấn tú, trên người mặc khôi giáp đen, cưỡi con tuấn mã trắng, đang đứng trên một ngọn đồi nhìn về phía xa. Trên tay chàng trai cầm một chiếc mặt nạ vàng trông rất dữ tợn, càng làm nổi bật gương mặt đẹp như ngọc của chàng, đẹp như thần tiên giáng trần khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Chà, bây giờ kỹ thuật ghép hình máy tính giỏi nhỉ, chuyên gia photoshop đấy! Làm gì có ai trông như thế này được?". Tiếu Lê sờ sờ cằm khen ngợi đôi câu, nhưng cũng vô tình hứng thú hơn nữa với trò chơi này.
Tay cầm poster giơ lên đúng là mệt, Tiếu Lê bèn dán luôn tờ poster lên tường, lại nhìn ngắm một lúc lâu, rồi mới bắt bản thân rời mắt khỏi mỹ nam "ảo" kia, tiếp tục nhìn vào trong hộp.
Trong hộp còn có một chiếc hộp gỗ được bọc rất đẹp, Tiếu Lê mở khóa chiếc hộp gỗ, ngạc nhiên sung sướng nhìn chiếc mặt nạ vàng nằm trong hộp. Chiếc mặt nạ vàng này là một bộ mặt quỷ, giống hệt như chiếc mà chàng trai trong poster cầm. Chiếc mặt nạ quỷ có đôi mắt giương lên dữ tợn, trán lồi, nanh nhọn, tai nhọn, nếu lỡ nhìn thấy trong bóng tối, thì chắc sẽ bị nó dọa cho gần chết. Nhưng lúc này thì đèn điện chiếu sáng, ánh vàng lấp lánh, đường nét trau chuốt, đúng là một món đồ thủ công tinh xảo.
Tiếu Lê không ngờ danh sách chơi thử mà cũng được tặng món đồ phụ kiện tinh xảo đến thế, cô không vội cầm chơi, mà lại lục tìm đĩa cài thử hoặc thẻ close-beta. Nhưng lục hết trong ngoài, cô vẫn chẳng tìm thấy thứ gì khác, đến một tờ giấy nhắn cũng không có.
Chẳng lẽ cô vẫn chưa đăng ký được danh sách chơi thử? Món phụ kiện này chỉ là quà an ủi? Tiếu Lê không cam tâm lật qua lật lại, nhưng đến tên trò chơi cũng không tìm thấy. Bên ngoài gói bưu phẩm chỉ ghi địa chỉ nhận là nhà cô, địa chỉ gửi bỏ trống. Lại phải thần bí đến thế sao? Đến tên trò chơi cũng không có, cô muốn tìm cũng chẳng tìm nổi!
Tiếu Lê rất buồn bực, nhưng không thể không thừa nhận bên chế tác game khiến tính tò mò của cô trỗi dậy.
Nhưng cô quên béng mất hồi đó mình đăng ký chơi thử trò gì rồi... Tiếu Lê đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng lại bỏ chiếc mặt nạ vàng vào trong hộp khóa lại, nhét vào ngăn kéo, mắt không thấy là khỏi phải nghĩ.
Cao Trường Cung ngồi trong doanh trại, dưới ánh đuốc chập chờn, đọc cuốn sách trên tay.
Quân doanh khổ ải hơn những gì chàng tưởng tượng, so với kinh đô Nghiệp Thành phồn hoa phú quý, thì quả là một trời một vực. Chàng bị phái đi đồn thú ải Hàm Cốc, vì cửa ải này nằm trong núi sâu hiểm trở nên mới có tên gọi đó.
Tuy nghe Hàn Diệp nói, ải Hàm Cốc phía đông từ Hào Sơn, phía tây đến Đồng Tân, nhưng gọi chung hết là Hàm Cốc, được gọi là "thiên hiểm". Nơi đặt quan ải sâu trong lòng núi, địa thế hiểm yếu, nơi hẹp chỉ qua được một xe ngựa, muốn qua ải thì xe không mở trục, ngựa không kết bờm, đúng là "một người chắn ải vạn quân khôn qua", phòng thủ ở đây chẳng có nguy hiểm gì, nhưng Cao Trường Cung vẫn không dám lơ là. Chàng bỏ quyển sách trên tay xuống, bóp bóp trán vì hơi đau đầu. Nơi hiểm yếu này, xưa nay là nơi binh gia phải tranh nhau, Vũ Văn Ung kế vị ở Bắc Chu, đang lăm le đánh Bắc Tề, mấy ngày gần đây cho quân tới quấy nhiễu ngày một nhiều, ai cũng biết đối phương đang nhắm vào Lạc Dương.
Nếu như ải Hàm Cốc bị phá, thì Lạc Dương nguy ngập, Lạc Dương gần kinh đô Nghiệp Thành như thế, nếu bị Bắc Chu dồn ép tới nước đó, thì việc Bắc Tề diệt vong chỉ là chuyện sớm tối.
Cao Trường Cung thở dài, tính bạo ngược của hoàng đệ chàng đúng là không thích hợp để làm vua, nhưng chàng cũng không nghĩ mình có khả năng đi cướp đoạt ngôi báu. Trái tim chàng không đủ cứng rắn, còn nhớ nhiều năm về trước, phụ hoàng từng nhận xét chàng như thế, câu này đến giờ vẫn đúng.
Vậy nên, chàng hoàn toàn không biết đến quân doanh mình có thể làm được gì. Mấy ngày nay chàng nhìn tới phát ngán những ánh mắt coi thường khinh bỉ của quân sĩ, dung mạo chàng như thế, không phải vì chàng muốn vậy, không chịu tập võ nghệ, mà vì từ nhỏ chàng được nuôi nấng trong thâm cung biệt viện rồi, nếu biết có ngày bị phái ra chiến trường, thì chàng đã chuẩn bị từ sớm.
Cao Trường Cung đưa tay vào trong áo, ngón tay chạm Ị vào thứ gì lạnh toát. Chiếc mặt nạ vàng Hàn Diệp đưa chàng, chàng không lúc nào bỏ khỏi người, nhưng cũng chưa hề đeo lên mặt.
Bách chiến bách thắng, đánh bại mọi kẻ địch sao? Cao Trường Cung cười khổ sở, đường đường là Lan Lăng Vương, từ bao giờ chàng phải gửi hy vọng vào một món đồ vô tri vậy?
Đang lúc định bỏ chiếc mặt nạ trên tay vào trong tủ, Cao Trường Cung bỗng nghe thấy bên ngoài đột nhiên nổi lên tiếng ngựa hí và tiếng chém giết, như một đôi tay khổng lồ lạnh lùng xé toạc đêm dài yên tĩnh. Doanh trại cũng lập tức sôi sục, chỗ này chỗ khác nổi lên tiếng ồn ào. Từ trong trướng nhìn qua tấm bạt che có thể thấy những bóng người đang chạy khắp tứ phía.
"Vương gia! Bắc Chu phái quân tới tập kích trại!". Hàn Diệp xông vào trong trướng của Cao Trường Cung, nét mặt vốn rất trầm tĩnh của chàng giờ cũng phải tỏ ra hoang mang.
Cao Trường Cung nhìn thấy bộ dạng đó của Hàn Diệp, liền biết cuộc tập kích đêm nay không giống mọi khi, Bắc Chu hẳn là đã đánh thật rồi.
"Vương gia, xin đừng chạy lung tung trong doanh trại, tại hạ sẽ bảo vệ vương gia an toàn". Hàn Diệp bình tĩnh lại, cố gắng tìm lại chút thần trí. Dù xuất thân là thị vệ, nhưng đây cũng là lần đầu chàng vào quân doanh, những cảnh chém giết đẫm máu trên chiến trường chưa từng được gặp, giờ này vẫn giữ được bình tĩnh đã là không dễ dàng rồi.
Cao Trường Cung nghĩ tới những gương mặt của các tướng sĩ dè bỉu chế giễu mình mấy ngày trước, đứng ngồi không yên. Chàng đứt phắt dậy, đi về phía bộ giáp để góc trướng.
"Vương gia!". Hàn Diệp kinh hãi.
"Giúp bản vương mặc khôi giáp". Cao Trường Cung nói bình thản. Chàng cũng là nam nhi nước Bắc Tề, người khác ra chiến trường bảo vệ quốc gia được, thì sao chàng lại không làm được?
Hàn Diệp theo Cao Trường Cung nhiều năm, biết là vương gia nói sẽ làm, dù tính tình ôn hòa, nhưng chỉ cần đã hạ quyết tâm, thì dù ai khuyên bảo cũng không đổi ý. Giờ thì đành phải đi tới giúp vương gia mặc bộ giáp nặng trịch.
Bộ giáp nặng trĩu trên người, Cao Trường Cung chưa từng được nếm trải cảm giác đó, nhưng cảm giác nặng nề đã lặn vào trong, chỉ còn tinh thần trách nhiệm không thể dập tắt đang dâng lên. Chàng cầm lấy thanh cương đao rất nặng, khi đi tới bên bàn, nhìn thấy chiếc mặt nạ vàng đang lấp lánh ánh kim dưới ánh nến, như có ma xui quỷ khiến, chàng cầm lên tay và đeo lên mặt.
Bách chiến bách thắng, đánh bại tất cả sao?
2
Tiếu Lê khó khăn lắm mới làm xong bài hôm nay, chạy vào bếp lấy một cốc trà sữa mật ong, rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
Bị mẹ phát hiện ra mình thi hỏng kỳ thi cuối kỳ chỉ vì mấy hôm lên mạng chơi game, nên sau kỳ nghỉ hè, mẹ đã mang quách máy tính ra khỏi nhà. Đồng thời tịch thu hết cả các thiết bị di động như PSP, Wii, MP3, điện thoại..., đến từ điển điện tử cũng không cho cô dùng nữa, vứt cho một cuốn từ điển Oxford to như cục gạch để dùng thay.
Không nhầm đấy chứ? Bây giờ ai còn dùng từ điển để tra từ nữa? Xem ra mẹ cô đã quyết tâm bắt cô học hành tử tế, nhưng cô đã cảm thấy buồn chán đến mức làm hết cả bài tập rồi, chẳng lẽ còn phải tự giác làm hết đề thi một lượt nữa sao?
Đúng là hành hạ nhau.
Tiếu Lê cắn ống hút, đi lại mệt quá, nửa nằm nửa ngồi trên ghế nhìn bức hình mỹ nam dán tường mà ngây ra một lúc. Tên của game này là gì vậy? Mấy hôm trước khi vẫn còn máy tính, cô đã hỏi hết lượt bạn bè trên mạng, không ai biết là trò chơi gì. Nhưng có người đoán ra, chàng mỹ nam tay cầm mặt nạ vàng, chắc là Lan Lăng Vương nổi tiếng trong lịch sử.
Lan Lăng Vương? Không quen. Tiếu Lê không có hứng thú với người này, chỉ có hứng với game thôi!
Buồn chán đến phát điên, Tiếu Lê nhớ lại cái poster được gửi đến, hình như còn kèm cả cái mặt nạ thật. Tiếu Lê nhảy khỏi ghế, vứt trà sữa qua một bên, lấy chiếc mặt nạ vàng ra khỏi hộp gỗ.
Nặng hơn cô tưởng tượng, giống như là làm bằng vàng thật vậy. Nhưng chắc chắn đây là đồ rẻ tiền mạ vàng thôi, nếu không thì sao lại làm đồ tặng kèm được?
Tiếu Lê cầm chiếc mặt nạ trên tay chơi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ gí sát mắt lại dần, đến lúc cô nhận ra, thì má đã chạm vào một khối lạnh toát, thì ra đã đeo chiếc mặt nạ lên mặt rồi.
Lúc cô đang định tìm cái gương soi thử xem trông thế nào, Tiếu Lê bỗng thấy trước mắt tối lại, rồi không còn là căn phòng quen thuộc của cô nữa, mà là chiến trường cổ đang rực cháy!
Cái gì? Chẳng lẽ chiếc mặt nạ vàng này là mũ chơi game trong truyền thuyết sao? Tiếu Lê phấn khích tới mức không làm chủ được bản thân.
Cao Trường Cung đi ra ngoài trướng, nhìn quân doanh đang hỗn loạn, quát binh sĩ bình tĩnh lại, nhưng âm thanh tan biến trong làn gió lạnh, không ai nghe theo chàng chỉ huy.
"Vương gia, hay là ta quay lại trướng thôi!". Hàn Diệp ở bên cạnh đề nghị. Chàng nhìn gương mặt tuấn tú của vương gia nhà mình đang được chiếc mặt nạ quỷ che đi, cảm thấy có chút kỳ dị.
Cao Trường Cung cũng đang bị cảnh tượng phá trại làm cho sợ hãi, đang lúc không biết phải làm gì, thì bỗng nghe thấy bên tai có tiếng một cô gái trẻ.
"Ấy? Trò chơi này sao không có giao diện điều khiển? Chơi thế nào nhỉ?".
Cao Trường Cung sững người, sao trong quân doanh lại có tiếng con gái? Chàng nhìn quanh một lượt, không thấy có ai khả nghi, đứng gần nhất chỉ có Hàn Diệp.
"Hừ, không làm khó được ta đâu, chẳng lẽ lại điều khiển giả lập giống như Wii à?".
Cao Trường Cung còn chưa hiểu tiếng con gái phát ra từ đâu, thì phát hiện ra thân thể mình không nghe điều khiển nữa, quay người đi tới chỗ buộc con ngựa trắng trước trướng.
"Vương gia?". Hàn Diệp cũng bị hành động của Cao Trường Cung làm cho giật mình, giương mắt nhìn vương gia nhảy lên lưng ngựa bằng một động tác vô cùng đẹp mắt, một đao chém đứt dây cương, chỉ dùng chân là đã điều khiển ngựa phi về phía có tiếng chém giết vang lên lớn nhất.
Hàn Diệp sợ toát mồ hôi, vội vã giật lấy một con ngựa rồi đuổi theo.
Cao Trường Cung sợ chẳng kém gì anh chàng thị vệ, nhất là khi chàng phát hiện ra cơ thể mình không nghe điều khiển, chỉ biết nhìn mình đang lao thẳng ra chiến trường. Lúc nhìn rõ tình thế trên chiến trường, chàng nhận ra quân Bắc Chu đã thừa cơ công phá ải Hàm Cốc, sắp sửa chiếm được cửa ải hiểm yếu này rồi.
"Không được thua...". Cao Trường Cung nghiến răng tự nói với mình: "Nếu ải Hàm Cốc mà mất, thì Lạc Dương nguy trong sớm tối".
"À, hiểu rồi, nhiệm vụ bàn này là giữ ải". Giọng của cô gái trẻ rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là không coi chiến sự kịch liệt trước mặt ra cái gì.
Cao Trường Cung còn chưa kịp tra xét xem ai đang nói, thì có tên quân Bắc Chu trước mặt đã phát hiện ra chàng, quay ra vung đao chém tới. Cao Trường Cung trước giờ chưa từng gặp chuyện gì nguy hiểm, thấy cứng đờ người, sợ đến hồn xiêu phách tán.
"Vương gia...".
Tiếng hô thảm thiết của Hàn Diệp đằng sau càng khiến tên lính Bắc Chu vui mừng, nếu giết được vương gia Bắc Tề, thì hắn nhất định sẽ được thăng thêm hai cấp.
Mạng ta xong rồi.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Cao Trường Cung vốn định nhắm mắt chờ chết thì lại thấy tay phải của mình khua bừa lên, lưỡi đao sáng quắc phản chiếu ánh đuốc, kéo thành một hình cung tuyệt đẹp, chém tên lính Bắc Chu chết gọn dưới chân ngựa, máu bắn ra như mưa, bắn cả vào đầu vào mặt chàng, dù có mặt nạ vàng, không dính đến mặt, nhưng mùi máu tanh xộc lên khiến chàng buồn nôn.
Tiếng hô "Vương gia" kéo dài của Hàn Diệp phía sau đột ngột ngưng lại, hiển nhiên là không tin nổi người vừa dễ dàng vung đao giết địch là vị vương gia nho nhã.
"Hiệu quả hơi chán, nhưng mà cảnh tượng thì chân thực quá! Thôi, đến cột máu cũng không hiển thị, xem ra đúng là bản dùng thử rồi". Tiếng nói của cô gái có chút khinh miệt và bất chấp, nhưng chủ yếu vẫn là sự phấn khích muốn thử tiếp
"Ngươi.... Ngươi là ai?". Cao Trường Cung dù có chậm chạp thì cũng nhận ra sự bất thường. Từ khi chàng đeo mặt nạ, mọi việc đang trở nên kỳ dị.
"Tôi hả? Ơ? Chơi game này lại còn phải tự giới thiệu với NPC nữa à? À phải rồi, game này không có giao diện điều khiển, không thể nhập tên người chơi được".
Cao Trường Cung nghe cô gái nói một tràng dài những gì chàng nghe không hiểu, không biết phải nói chen vào thế nào.
"Này, ờ, đợi tôi chơi xong bàn này rồi nói chuyện nhé". Cô gái buông cho một câu rồi im lặng không nói gì.
Cao Trường Cung lại mất hết cảm giác, nhìn cơ thể mình bị người khác điều khiển, xông thẳng vào nơi trọng địa mà địch ta đang chém giết, vung thanh cương đao chém chết hết tên này đến tên khác.
Cơ thể như có một sức mạnh vô cùng, Cao Trường Cung sống gần hai chục năm trời, không biết là mình cầm đao giết người cũng có thể nhẹ nhàng như thái rau.
Chắc chắn mình bị ma quỷ nhập vào rồi. Cao Trường Cung nhớ lại mấy câu chuyện kể trong sách tiểu thuyết từ Nam Triều truyền sang, bỗng thấy run rẩy.
Nhưng quân Bắc Tề xung quanh thì vì thấy chàng dũng mãnh xung phong, nên sĩ khí cũng phấn chấn hẳn lên, chặn đứng cuộc tấn công của Bắc Chu, dần dồn ép quân địch lui về phía ngoài ải Hàm Cốc.
Trận này đánh đến tận lúc trời sáng mới cuốn cờ thu trống, Cao Trường Cung cưỡi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn cờ xí Bắc Chu bị giẫm dưới chân, xung quanh đầy xác chết. Còn khôi giáp trên người chàng đã bị máu nhuộm đỏ, những giọt máu chưa kịp đông đang chảy dọc theo mũi cương đao nhỏ xuống đất, thấm vào cát, để lại một dấu đỏ thẫm.
Bầu trời phía đông dần sáng lên, Cao Trường Cung hoang mang nhìn cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục Tu La quanh mình. Tất cả đều do một tay chàng gây ra? Không! Đó là do ma quỷ mượn tay chàng gây ra!
"Vì sao lại... coi thường mạng người như vậy?". Cao Trường Cung bất giác nói ra lời trong lòng mình.
"Hả? Đây không phải trò chơi à?". Cô gái trả lời như vậy.
Cao Trường Cung lập tức không nói nữa, coi việc giết người là trò chơi?
Trong chiếc mặt nạ vàng này quả nhiên là có ma quỷ!
Tiếu Lê quay quay chiếc bút trong tay, trước mắt đã không còn gì che chắn, nhìn về phía mặt nạ vàng đặt một bên.
Phát hiện hôm qua đang khiến cô vui mừng như điên, không ngờ cái mặt nạ này lại là thiết bị chơi game. Có điều đây chắc vẫn là game một máy, bên trong chỉ có mỗi mình cô là người chơi, hơn nữa chắc là giai đoạn chơi thử, sau khi đánh xong nhiệm vụ giữ ải hôm qua, NPC nói với cô câu gì đó khó hiểu, rồi đưa tay tháo mặt nạ, hình ảnh trước mặt cô trở lại bình thường, trước mắt lại là căn phòng quen thuộc. Sau đó cô đeo mặt nạ lên rồi lần mò khắp các phần nổi của mặt nạ, cũng không thể tìm thấy nút khởi động lại trò chơi.
Đây quả nhiên chỉ là giai đoạn chơi thử, chỉ chơi được mỗi một bàn. Tiếu Lê nghĩ đến đó, chán vô cùng, nếu biết chỉ có một bàn là hết, thì cô đã cố tình thua để chơi thêm vài lần.
Nhưng trò chơi này đúng là rất hay, thông thường nhân vật người chơi nhập vai đều hoàn toàn nghe theo điều khiển, nhưng nhân vật lần này của cô hình như có ý thức của riêng mình, cuối cùng lại có cả câu thoại đó.
Hoặc là, chẳng lẽ câu trả lời của cô lúc đó không đúng, nên trò chơi kết thúc?
Tiếu Lê hôm nay đến thư viện tìm chút tư liệu về Lan Lăng Vương. Vị vương gia Bắc Tề tuấn tú mà anh dũng thiện chiến ấy, chỉ là một gợn sóng nhỏ trong lịch sử lâu dài của Trung Hoa, đã bị những cơn sóng thần dữ dội nhấn chìm. Nam Bắc Triều vốn là một thời đại hỗn loạn, dù rằng loạn thế xuất anh hùng, nhưng trong giai đoạn thống nhất dân tộc này, rõ ràng Lan Lăng Vương không phải nhân vật chính.
Trong sử sách ghi chép, cha của Lan Lăng Vương là Văn Nhương hoàng đế Cao Trừng, con trai cả của Bắc Tề Cao Tổ Thần Võ hoàng đế Cao Hoan, nhưng mẹ thì không hề thấy có tên họ. Sử quan đoán rằng mẹ của chàng có lẽ là một cung nữ thấp hèn, thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc Triều là thời đại của những sĩ tộc rất coi trọng huyết thống, vì thế tuy Lan Lăng Vương là cháu trai của Cao Tổ, nhưng hoàn cảnh thì rất khó nói.
Điều đó cũng giải thích vì sao Lan Lăng Vương lại bị đẩy vào quân doanh, hoàng đệ của chàng chắc chắn không chủ ý để chàng được nắm giữ binh quyền, mà khả năng lớn hơn là muốn cho ông anh trai chướng mắt của mình chết vô danh trên chiến trường.
Còn Lan Lăng Vương nghe nói vì tướng mạo quá đẹp, không đủ uy với địch, nên mỗi lần đánh trận lại đeo chiếc mặt nạ dữ tợn, trăm trận trăm thắng, uy danh rất lớn trên chiến trường.
Tiếu Lê chạm tay lên chiếc mặt nạ quỷ vàng trên bàn, lại ngước mắt nhìn chàng trai tuấn tú phi phàm trên tấm poster, cảm thấy nếu đối diện với gương mặt này, dù cô có quen chém boss đến mấy cũng sẽ phải mềm lòng. Tiếc quá, trong trò chơi hình như nhân vật chính là Lan Lăng Vương, nên cô không được nhìn thấy chàng mỹ nam này bằng góc nhìn của mình, hơn nữa trò chơi còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chẳng thấy hiệu ứng đồ họa gì cả.
Nhưng dù như thế, cô vẫn muốn chơi tiếp! Tiếu Lê ngứa ngáy vô cùng, biết là với tình trạng hiện tại mình không thể nào làm đề kiểm tra được, bèn kéo luôn chiếc mặt nạ vàng đeo lên mặt, sau đó cúi đầu làm bài tập tiếp.
Cao Trường Cung biết tối qua thái độ của mình có chút quá đà, nhưng một tiểu vương gia được nuôi nấng trong thâm cung chưa từng biết đến nỗi khổ của dân gian, mà ngay lập tức phải đối mặt với cảnh chiến trường đẫm máu như địa ngục Tu La, trong đó còn có rất nhiều mạng người do chính tay chàng giết, khi ấy vẫn có thể ngồi thẳng người trên lưng ngựa, tới chàng còn phải quá sức khâm phục sự tu dưỡng và định lực của bản thân mình trong bao nhiêu năm qua.
Sau khi chàng nói xong câu đó với thái độ gần như chỉ trích rồi nghe ma nữ đó coi giết người là trò chơi, chàng liền lập tức tháo chiếc mặt nạ quỷ vàng xuống, mặc kệ có hậu quả gì, cũng may mà không còn nghe thấy tiếng nói của cô gái đó nữa, cơ thể cũng đã không còn cảm giác bị người khác điều khiển.
Nhưng, như thế là kết thúc rồi sao?
Cao Trường Cung nhìn thấy chiếc mặt nạ quỷ vàng mà chàng tiện tay quẳng trên bàn, Hàn Diệp không dám tùy tiện động vào, máu bám trên đó đã khô, càng khiến chiếc mặt quỷ tăng thêm vài phần hung dữ độc ác.
"Vương gia, thấy đỡ hơn chưa?". Hàn Diệp đứng bên cạnh cất lời, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cao Trường Cung.
Cao Trường Cung cầm lấy cốc nước nóng Hàn Diệp đưa, uống mấy ngụm, cố chịu đựng cơ thể đang mỏi nhừ. Tối qua về đến trướng là chàng lăn ra, từ nhỏ đến lớn chưa từng chiến đấu kịch Hệt như thế bao giờ, mỗi đoạn gân cốt đều đang âm thầm phản đối chàng, ngủ hết cả một ngày cũng chưa hồi sức.
Hàn Diệp hầu hạ Cao Trường Cung nhiều năm, chỉ cần vương gia nhăn mày là đoán ngay ra nguyên do, liền đem rượu thuốc tới bóp chân cho vương gia. Khi chàng cởi giáp thay áo cho vương gia đã kiểm tra kỹ, đêm đó chém giết dù rất ác liệt, nhưng trên người vương gia thậm chí không có lấy một vết bầm tím, không có lấy một vết xước, không thể không tin đó là một phép màu.
Bây giờ đến tay tướng quân mọi ngày coi thường vương gia nhất cũng đến thăm hỏi mấy lần, dù bị chàng gắt gỏng chặn ngoài cửa trướng, cũng không hề bực tức chút nào, còn muốn tự mình đem rượu thuốc và thuốc trị thương tốt nhất tới.
Bao gồm cả Hàn Diệp, tất cả các binh sĩ tận mắt nhìn thấy cái đêm ác liệt đó đều không thể tin cái kẻ đeo mặt nạ quỷ vàng giống như ác quỷ từ địa ngục chui lên đoạt mạng người ta kia, lại là Cao Trường Cung vốn hiền lành không bao giờ làm hại người khác.
Nhưng sáng sớm hôm ấy, họ đều nhìn thấy rõ chiếc mặt nạ quỷ dính đầy máu được gỡ ra, dưới ánh nắng bình minh, dần dần lộ ra gương mặt tuấn tú phi phàm, sự đối lập mạnh mẽ khiến tất cả mọi người ở đó đều phải ngỡ ngàng đến hoa mắt, rất lâu sau vẫn chưa định thần.
Hình ảnh đó, tin rằng sẽ khiến rất nhiều người cả đời không quên.
Hàn Diệp khác những binh sĩ mù quáng sùng bái vương gia, chàng biết rõ chân tướng. Vương gia nhà chàng dũng mãnh như thế, chắc chắn có liên quan tới chiếc mặt nạ quỷ vàng. Lúc này điều Hàn Diệp lo lắng là, liệu vương gia có bị di chứng nào không, nên thấp giọng hỏi nhỏ.
Cao Trường Cung từ lâu vẫn coi Hàn Diệp như tay chân tâm phúc, thẳng thắn với chàng còn hơn cả người thân thực sự, hơn nữa chiếc mặt nạ quỷ vàng vốn là của Hàn Diệp tặng, nên chàng kể lại đầu đuôi mọi việc đêm qua. Hàn Diệp nghe xong thất sắc, không ngờ chiếc mặt nạ vàng bách chiến bách thắng lại có một ác quỷ bên trong, mà lại là nữ quỷ!
"Không trách ngươi". Cao Trường Cung cười khổ sở, lắc đầu: "Do bản vương mềm lòng quá, trên chiến trường ngươi không chết thì ta phải chết, mềm lòng với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Nếu đêm qua không có chiếc mặt nạ vàng này, chỉ sợ chúng ta đều đã chết ở đây rồi".
Hàn Diệp cúi đầu, biết là việc đến nước này, chàng chẳng biết phải nói gì thêm. Người chàng hầu hạ là một vương gia, có địa vị và lý tưởng của mình, một thế giới mà kẻ nhỏ bé như chàng không thể tham dự vào.
Cao Trường Cung cũng không nói nữa, sau khi Hàn Diệp đấm bóp những cơ bắp đau nhức ở tứ chi xong và lui ra ngoài, chàng nhìn chăm chăm vào chiếc mặt nạ quỷ vàng. Bỗng chàng phát hiện ra chiếc mặt nạ vốn dính đầy máu, thì bây giờ lại sáng bóng như mới, không còn vết máu nào.
Có lẽ là Hàn Diệp đã lau sạch trước lúc lui.
Cao Trường Cung không nghĩ ngợi nhiều, bần thần một lúc, rồi với tay ra lấy chiếc mặt nạ.
3
Tiếu Lê dạo gần đây rất vui vẻ.
Cuộc sống của cô vốn đơn giản, ngoài học ra thì chỉ có game. Món đồ chơi mới trong tay thì quá hợp với mong muốn của cô.
Dù thời gian của trò chơi không cố định, gần như là mở giao diện trò chơi ngẫu nhiên, nhưng như thế đã khiến cô vui rồi. Nội dung trò chơi cũng không chỉ có ra chiến trường chém giết, còn có những nội dung rất tường tận như quản lý quân đội, phân phối lương thảo, hội nghị quân sự... Hơn nữa quyền quyết sách cũng không nằm trong tay cô, cô còn phải thuyết phục Lan Lăng Vương. Nếu thuyết phục không được, thì phải tiến hành theo cách của Lan Láng Vương, tính thử thách ấy khiến Tiếu Lê rất hăng hái, mượn rất nhiều sách nói về lĩnh vực này trong thư viện, đọc quên ăn quên ngủ. Bà mẹ thì cho rằng con gái mình đã cải tà quy chính, ngày ngày đều làm thức ăn ngon cho cô bồi bổ, khiến Tiếu Lê cảm thấy rất ngại.
Vì có trò chơi ảo nhưng tính chân thực mạnh thế này, Tiếu Lê chẳng buồn ngó tới xung quanh, từ trong các sách vở quân sự, luyện ra được rất nhiều lý luận tính tế, thậm chí còn đề nghị Lan Láng Vương chọn ra năm trăm cận vệ từ quân doanh, dùng hình thức huấn luyện quân đặc chủng để huấn luyện. Dùng khôi giáp tốt nhất và ngựa tốt nhất để vũ trang toàn bộ, sau vài lần tập hợp rèn luyện, đã trở thành lưỡi kiếm sắc nhọn của quân đội Bắc Tề.
Tiếu Lê biên tập lại mấy điểm cần cải tiến, ghi nhớ trong lòng, rồi mới đeo mặt nạ vàng lên để nhập game, thì phát hiện ra giao diện game đã thành mùa đông, cô vẫn nhớ hôm qua vẫn còn là mùa hè. Đúng là game, tiến độ thời gian nhanh như chớp mắt.
"Ô! Đây là đâu vậy?". Tiếu Lê quan sát cẩn thận giao diện game, phát hiện ra xung quanh không còn là quân doanh mà cô đã quen thuộc.
"Cuối cùng ngươi cũng ở đây!". Tiếng của Cao Trường Cung vọng lại, không giấu được sự vui mừng: "Bắc Chu không phá nổi ải Hàm Cốc, đã đi đường vòng qua Mang Sơn phía sau Lạc Dương, vây chặt Lạc Dương mấy ngày nay rồi".
Tiếu Lê không cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá lâu, bởi vì trong hơn một tháng cô chơi game, thì thời gian trong game đã là bốn năm. Tình tiết gián đoạn không có quy luật, cô cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao game cũng chỉ chọn những tình tiết thú vị để chạy thôi mà! Mà bàn vây kín Lạc Dương này, có lẽ chính là đại thắng Mang Sơn trong lịch sử rồi. Nghĩ đến đó, Tiếu Lê bèn tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm, giao cho ta, đảm bảo sẽ giải nguy cho Lạc Dương".
Cao Trường Cung đã gần nửa năm nay không nghe thấy tiếng trong mặt nạ rồi, dù ngày trước cũng có lúc như vậy, nhưng đây là lúc hai nước giao chiến, chàng nhận sự sùng bái và tín nhiệm của quân sĩ, áp lực lớn đến mức nghẹt thở. Kiên quyết đeo mặt nạ quỷ vàng suốt ngày suốt đêm, vừa che đi được vẻ mặt lo lắng không yên, vừa có thể kịp thời biết được tin tức của Tiếu Lê.
Tiếu Lê biết tình hình mấy ngày nay thông qua Cao Trường Cung, nhận được những tin tình báo liên tục, liền phân tích kỹ càng.
Tuy Bắc Chu tự xưng là mười vạn đại quân vây đánh Lạc Dương, nhưng thực tế là Lạc Dương ở phía bắc có dãy núi Mang Sơn hiểm trở và bờ nam có Hoàng Hà, dãy núi cùng sông lớn trở thành tấm bình phong tự nhiên ở mạn bắc. Tường thành kiên cố, là một tòa thành không kém gì cố đô Trường An, nếu muốn thực sự vây kín Lạc Dương không cho giọt nước nào chảy ra, thì quân đội Bắc Chu tuyệt nhiên không thể làm nổi. Vậy nên Bắc Chu chỉ có thể bố trí trọng binh ở các thành trấn xung quanh Lạc Dương, phong tỏa Lạc Dương mà thôi.
Còn một chiến dịch cực lớn, đặc biệt là chiến dịch huy động mười vạn đại quân vây đánh Lạc Dương, cũng tuyệt đối không phải dễ dàng mà thành công. Tập kết binh lính, huấn luyện quân đội, chế tạo vũ khí, tích trữ lương thảo cho đến việc duy trì chi viện cho các thành trấn quanh đó, các khâu liền mạch với nhau, nếu khâu nào làm không tốt thì sẽ là tàn cục. Huống hồ bây giờ còn là mùa đông tuyết phủ, Hoàng Hà đóng băng, thủy quân coi như vô dụng, vậy thì chỉ cần đề phòng quân Chu ở Mang Sơn là đủ.
Chỉ cần Tiếu Lê phân tích đơn giản, là Cao Trường Cung đã yên tâm.
Chiến thắng Mang Sơn giống như trong lịch sử đang hiển hiện trước mặt Tiếu Lê, Cao Trường Cung đeo mặt nạ chỉ dẫn có năm trăm binh sĩ, như một lưỡi kiếm sắc bén xé rách phòng tuyến quân Bắc Chu, trong đám thiên binh vạn mã mà như vào chỗ không người, xông thẳng tới chân thành Lạc Dương. Quân phòng thủ Lạc Dương không dám tự tiện mở cổng thành, thấy Cao Trường Cung đeo mặt nạ, đòi chàng tháo mặt nạ ra xác nhận thân phận.
Cao Trường Cung đứng trước con mắt nhìn của hàng vạn người, ngón tay đã chạm lên mặt nạ trên mặt, do dự một chút.
"Này, cứ kệ ta, từ nay về sau chắc không còn chuyện gì nữa rồi, quân phòng thủ Lạc Dương đóng cửa không ra chỉ vì thiếu tiếp viện từ bên ngoài, chỉ cần anh cho họ thấy thân phận, tự khắc họ phải phá thành mà ra giúp anh". Tiếu Lê ngáp dài, vì lần hành động chớp nhoáng này mà cô không ngủ cả đêm, nên rất cần nghỉ ngơi.
"Không... bản vương..." Cao Trường Cung định hỏi lần sau còn nghe được tiếng nói của cô không, nửa năm không gặp, chàng mới biết, mình phụ thuộc vào cô nhiều hơn mình tưởng. Nhưng chàng ngập ngừng một lát, lời nói định cất lên mà lại không nói nữa.
"Vương gia?". Hàn Diệp ở bên cạnh đang lau vết máu dính trên mặt, nhắc nhở một cách nghi hoặc. Đang là thời điểm nhạy cảm, mỗi một tiểu tiết trên chiến trường cũng đều có thể quyết định sự thắng bại, họ không thể đổ công lao xuống bể được!
Cao Trường Cung khẽ thở dài một tiếng, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ quỷ vàng dính đầy máu xuống, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao.
Mọi tiếng nói đều im bặt, hàng vạn cặp mắt đều đổ dồn vào gương mặt tuấn tú trên con bạch mã, có một chút bất lực và một chút đau thương, nhưng khắp người đều dính máu đỏ, vừa giống như một A Tu La kiêu dũng thiện chiến, lại vừa rất giống một sứ giả thiên đình.
"Là Lan Lăng Vương!"
Sau một hồi im lặng đến ngạt thở, đám lính canh thành Lạc Dương bỗng vỡ òa lên tiếng hô vang trời, mấy năm nay Lan Lăng Vương như mặt trời giữa trưa, chỉ cần giương một lá cờ là đủ ra uy với quân sĩ Bắc Chu, chứ đừng nói đến chuyện người này bây giờ chỉ dẫn theo năm trăm thân vệ đã phá vỡ vòng vây của Bắc Chu dưới thành Lạc Dương, đó phải là thần tích của trời!
Cao Trường Cung hơi nhếch môi cười, biết là trận này mình lại thắng rồi!
Bách chiến bách thắng, đánh bại mọi kẻ địch.
Mấy chữ đó tuy nói thì đơn giản, nhưng "nhất tướng công thành, vạn cốt khô". Cao Trường Cung bất giác vuốt lên chiếc mặt nạ quỷ vàng, trong lòng sợ hãi oan hồn đang ở trong mặt nạ này, chỉ e đến mặt trời trên đầu chàng nó cũng có thể che đi được...
Chẳng phải vậy sao, đối với một vị thần, chẳng phải mạng người cũng chỉ bé như mạng con kiến hay sao?
Cao Trường Cung mấy năm nay trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, dù rằng rất nhiều trận chiến chỉ cần chàng đeo mặt nạ cưỡi ngựa ra trận, là sĩ khí của quân lính đã quá đủ, nhưng mỗi khi đến thời khắc quan trọng, đều phải viện tới sức mạnh của cô gái trong mặt nạ. vết máu trên mặt nạ tích tụ mỗi ngày một nhiều, nhưng Cao Trường Cung biết vết máu bám trên đó không cần phải lau, sẽ tự động biến mất.
Giống như... như là chiếc mặt nạ quỷ đó hút máu...
Cao Trường Cung vẫn luôn mang tâm lý phức tạp đối với chiếc mặt nạ quỷ vàng, vừa sợ hãi sự tồn tại của nó, vừa không nỡ vứt bỏ những chiến thắng nó mang lại.
Đúng là... bách chiến bách thắng, đánh bại tất cả...
Tiếu Lê nằm trên giường đánh một giấc ngon lành, khi mở mắt ra, là nhìn thấy chiếc mặt nạ quỷ vàng nằm yên bên gối cô.
Chắc là cô coi như đã qua bàn chiến thắng Mang Sơn rồi? Sử sách đều ghi chép bộ dạng thảm bại của quân Bắc Chu: "Vứt bỏ doanh trại, từ Mang Sơn tới Cốc Thủy, trong ba mươi dặm, quân tư khí giới bỏ tắc cả sông".
Nghĩ một hồi, rồi Tiếu Lê lại muốn lập tức nhìn xem cảnh tượng đó ra sao, với chiếc mặt nạ đeo lên mặt. Trong khoảnh khắc chạm tới mặt, bên tai liền vang lên tiếng trống liên hồi.
Không phải là trống trận trong lúc tác chiến, tiếng trống cô nghe thấy còn mạnh mẽ hơn, tràn đầy âm thanh của ngựa sắt giáo vàng.
Tiếng trống dồn dập bên tai, như những trận sấm rền trước cơn mưa bão, tiếng trống ngày càng mạnh, từng tiếng đều dội vào tâm can cô, rồi nhịp tim cũng theo tiếng trống mà lúc lên lúc xuống, lúc nhanh lúc chậm, bị tiếng trống áp đảo, trong tiềm thức muốn thoát ra, nhưng tâm can đã hoàn toàn bị tiếng trống điều khiển, máu nóng sôi sục khắp người.
Trước mắt Tiếu Lê hình như đang nhìn thấy cảnh tượng kinh người, thiên binh vạn mã đối đầu nhau trên sa trường, sát khí đằng đằng. Sau đó tiếng trống gấp gáp dần lên, giống như đôi bên quân đánh giáp lá cà, xông vào đánh giết kịch liệt, vô cùng hỗn loạn. Tiếng trống bỗng nhiên thay đổi, có thể nghe thấy một trong hai bên có một viên đại tướng phá trận xông ra, đánh thẳng vào quân địch, xông tới tận trung quân của địch, trong vạn quân lấy đầu tướng địch dễ như lấy đồ trong túi.
Tiếng trống đột nhiên dứt hẳn, Tiếu Lê lúc này mới nhận ra mình đang đứng trước một chiếc trống trận lớn, còn nhát đánh cuối cùng của tay trống thì vẽ một đường cong trên không, giống như khua đao chém xuống, mặt trống rung động một lúc lâu mới yên.
Xung quanh vang ầm lên tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay Tiếu Lê nhìn mặt đất vẫn còn chút tàn tuyết, đoán đây chắc là tiệc mừng công sau khi giải vây Lạc Dương.
"Quả là một bài trống hay". Tiếu Lê khen ngợi thật lòng, từ lâu cô đã không coi Lan Lăng Vương là một nhân vật game thông thường, chàng ta cũng có vui buồn hờn giận, có những tâm tình khác nhau với những lời nói của cô. Độ chân thực của game này thực khiến cô khâm phục.
"Ngươi nghe thấy rồi?". Cao Trường Cung vốn tự mang một tia hy vọng, đeo mặt nạ để diễn tấu bài trống, không ngờ cô đúng là đã nghe thấy. Chàng đưa dùi trống trong tay cho Hàn Diệp, Hàn Diệp thì đã quen với việc vương gia nhà mình thỉnh thoảng lại "tự nói", không ngạc nhiên nữa, quay người rời đi.
"Là bài "Lan Lăng Vương nhập trận khúc" phải không? Nghe rất xúc động lòng người". Từ sau khi biết nhân vật chính trong game mình chơi là Lan Lăng Vương, Tiếu Lê vẫn luôn muốn nghe bản trống nổi tiếng đó, quả nhiên không làm cô thất vọng, chỉ thuần tiếng trống thôi mà đã giàu xúc cảm đến thế, trò chơi này đúng là chế tác rất công phu.
Cao Trường Cung vốn chỉ là tùy hứng nhất thời, không ngờ cô lại đặt tên cho bài trống của chàng. Lẩm nhẩm trong bụng vài lần, rồi chàng bỗng phấn chấn hẳn lên. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Cao Trường Cung nghĩ đến một câu hỏi khiến chàng cứ mãi bất an trong lòng, liền lạnh lùng hỏi: "Tiếu Lê, rốt cuộc... cô muốn bản vương làm gì?".
Tiếu Lê sững người, dù từ lâu cô đã nói tên mình cho Cao Trường Cung, nhưng chàng rất ít khi gọi tên cô. Bây giờ đột nhiên nghe thấy, cảm thấy hơi bối rối.
Nhưng, làm sao lại đi nói với một nhân vật trong game là mình đang chơi game được? Cho dù nói ra thì người ta chắc cũng không tín. Hơn nữa cho dù cô có nói, thì Lan Lăng Vương đã được thiết lập là người cổ đại, làm sao giải thích cho người cổ đại hiểu về trò chơi điện tử? Áp lực lớn lắm đấy có biết không?
Tiếu Lê bỗng chốc loạn hết đầu óc, một lúc lâu sau vẫn chưa định thần trở lại.
Cao Trường Cung cũng biết mình hỏi một câu rất không thỏa đáng, nhưng đã bốn năm nay, cô ta giúp chàng đánh trận, xử lý những việc vặt trong quân mà không có lời kêu ca nào, đáng lẽ cô ta phải có yêu cầu gì mới đúng.
Chàng sợ, thứ mà đối phương đòi hỏi, chàng không cho nổi.
Hai người cùng im lặng trầm ngâm, Tiếu Lê rối loạn một lát rồi cuối cùng nghĩ lại có khi đây là một điểm ngoặt của trò chơi. Sử sách ghi rằng, sau đại thắng Mang Sơn, Lan Lăng Vương bị hoàng đệ, cũng tức là hoàng đế Bắc Tề gọi về kinh đô Nghiệp Thành, tước hết quân quyền, không bao lâu sau tìm bừa một nguyên nhân, ban cho rượu độc mà chết.
Vì vậy nên, công cao hơn chúa không phải việc gì hay ho.
Nhưng đã làm ra trò chơi, thì không thể nào bắt người chơi phải thua được chứ? Chẳng lẽ đoạn sau sẽ trở thành màn chính biến?
Tiếu Lê lập tức phấn khởi, bắt đầu du thuyết, cô vốn đã thuộc nằm lòng hoàn cảnh của Lan Lăng Vương, nên chỉ lát sau đã nghĩ ra tới vài cách soán đoạt ngôi báu.
Cao Trường Cung không chen ngang, chỉ lặng lẽ nghe, đến tận phút cuối mới thở dài một tiếng, vỗ nhẹ vào mặt nạ nói một cách mệt mỏi: "Bản vương vẫn nhớ, khi mới biết ngươi, ngươi lúc nào cũng nói hai chữ "trò chơi"."
Tiếu Lê giật mình, không ngờ câu lỡ lời hồi trước lại được người ta ghi nhớ kỹ thế. Trong vô thức, cô bắt đầu thấy hoang mang, cô biết chắc mình lại nói sai điều gì rồi, nhưng còn chưa kịp tìm ra nguyên cớ, đã nghe thấy Cao Trường Cung bình thản nói tiếp.
"Có lẽ trong mắt cô, bản vương hoặc cả những người khác đều chỉ là một trò chơi của cô, nhưng cuộc đời mình thì bản vương phải nắm trong tay mình".
Tiếu Lê mở miệng định nói gì đó, nhưng trước mắt đã trống không. Cô lặng lẽ nhìn tấm trần nhà trắng xóa, trong lòng trống rỗng, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại. Cô biết là Cao Trường Cung đã bỏ mặt nạ ra, và cô có dự cảm rằng, chàng sẽ không còn đeo lên nữa.
Nhưng vì sao lại nghĩ như thế? Đây rõ ràng chỉ là một trò chơi, không phải sao?
Ngoài sức tưởng tượng của cô, tuy Cao Trường Cung không còn đeo mặt nạ quỷ vàng lên nữa, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Cao Trường Cung qua chiếc mặt nạ.
Chàng treo mặt nạ lên tường, Tiếu Lê như đang xem một bộ phim dài tập lê thê, nhìn thấy cuộc sống của chàng khi về kinh.
Thấy chàng giải tán đội thân vệ năm trăm người, chỉ giữ Hàn Diệp lại ở bên, đóng cửa không tiếp khách. Cô thấy chàng cáo bệnh không ra ngoài, cố ý không chữa bệnh, cả ngày đờ đẫn bần thần. Cô thấy chàng suốt ngày đứng ngây người ra trước cô, đúng ra là nhìn trân trân vào chiếc mặt nạ quỷ vàng, nhớ lại những năm tháng xung trận trên chiến trường...
Tiếu Lê trước đây cũng từng ca thán sao mình không được nhìn thấy dung mạo tuấn tú của Lan Lăng Vương, nhưng bây giờ ngày nào cũng thấy mà không thể nói chuyện, cô lại muốn chẳng thà như ngày trước tán gẫu với chàng được vài câu, rồi nói xin lỗi cho thật trịnh trọng.
Cô không nên coi cuộc đời người khác như trò chơi của mình.
Cuối cùng có một hôm, cấm quân trong cung phong tỏa vương phủ, một chén rượu độc do hoàng đế ban đã đưa đến trước mặt Cao Trường Cung.
Hàn Diệp liều chết đem chiếc mặt nạ quỷ vàng tới đưa vào tay Cao Trường Cung, vì kháng lệnh hoàng đế mà bị thị vệ giết chết tại chỗ.
Tiếu Lê kinh ngạc và bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt, Hàn Diệp cả đời bảo vệ đất nước, không chết trên sa trường, mà lại chết dưới đao của chính người nước mình.
Một cái kết thật nực cười! Tiếu Lê đầu như bốc hỏa, chỉ hận mình không thể lập tức kéo tay Cao Trường Cung bắt chàng đeo mặt nạ lên, chỉ cần có cô, chàng nhất định sẽ phá được vòng vây ra ngoài, cho dù cả đời sống chui lủi, cũng còn tốt hơn là chết một cách không rõ ràng.
Nhưng Cao Trường Cung không đeo chiếc mặt nạ quỷ vàng trong tay lên, Tiếu Lê nhìn thấy trong mắt chàng một ánh mắt đã chết.
"Khi đó... khi đó nên nghe lời cô mới phải..." Cao Trường Cung vuốt tay lên chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn, đôi môi mỏng nở một nụ cười yếu ớt.
Thực ra, chẳng qua cũng chỉ là một quyết sách sai lầm trong đời thôi, vì sao... vì sao không thể sửa chữa được?
Tiếu Lê kinh hãi nhìn Cao Trường Cung cầm chén rượu độc uống cạn, máu độc đen thẫm chảy ra bên môi, nhỏ xuống chiếc mặt nạ quỷ trên tay, che mờ mắt cô, và cuối cùng chỉ còn một màu đen tối...
4
Mọi người đều nói Tiếu Lê như biến thành người khác, học tập chăm chỉ khác thường, thành tích thi cử lên nhanh như gió..
Đám bạn thân hỏi suốt, Tiếu Lê chỉ bình thản nói, chỉ là không muốn nhiều năm sau nghĩ lại cảm thấy hối hận thôi.
Thì ra, đời người không phải một trò chơi, sau khi GAME OVER còn có thể khởi động lại. Đời người không thể "hack", cũng không thể "save", cô chỉ có thể kiên định tiến lên phía trước.
Chiếc mặt nạ quỷ vàng của cô cũng đã trở lại yên bình sau cái chết của Lan Lăng Vương, dù cô có đeo lại bao nhiêu lần, cũng không còn xuất hiện cảnh chiến trường rực lửa, cảnh những đình viện cổ kính nữa.
Tiếu Lê đã hơi hiểu ra, biết là chiếc mặt nạ quỷ vàng trên tay mình e rằng không phải một cái máy game thực tại ảo như cô vẫn nghĩ.
Nhưng việc đến nước này thì điều tra sự thật cũng cổ ích gì? Cô không muốn cuộc đời mình cũng trở thành một trò chơi tùy ý phung phí.
Không lâu sau khi khai giảng, Tiếu Lê nhận được một bức thư, trên thư viết xin cô gửi lại chiếc mặt nạ quỷ vàng về một địa chỉ.
Tiếu Lê do dự cả đêm, quyết định sẽ gửi trả chiếc mặt nạ như lời bức thư. Nếu chiếc mặt nạ đã không thể dùng để liên lạc với người đó, thì cô giữ lại cũng để làm gì.
May mà cô vẫn còn tấm poster.
Bác sĩ cầm hộp đồ ăn nhanh vào trong Á Xá, vừa đúng lúc có người đi qua. Anh nhìn thấy chiếc áo phông của công ty trên người đó, bật cười nói: "Chủ tiệm, anh cũng dùng chuyển phát nhanh cơ à? Thời thượng đấy!".
"Không viết địa chỉ người gửi, tôi cũng chẳng rõ là ai gửi nữa". Gã chủ tiệm vừa nói vừa cẩn thận bóc bưu phẩm, để lộ ra một chiếc mặt nạ quỷ vàng vừa dữ tợn vừa đẹp kinh ngạc.
"Ồ, lại là một món đồ cổ?". Bác sĩ ngậm đôi đũa dùng một lần, tò mò sán lại gần.
"Đây... chắc là mặt nạ vàng của Lan Lăng Vương...". Gã chủ tiệm hơi do dự nói.
"Hả? Có đồ cổ mà anh không xác định được cơ à? Đúng là lạ thật!". Bác sĩ nhíu mày.
"Không phải là không xác định được đây là thứ gì, mà là không xác định được ai đã gửi". Gã chủ tiệm nhắm mắt, cố gắng tư duy.
Bác sĩ đứng một bên nhìn, rồi không chống lại được sức quyến rũ của ánh hoàng kim, đưa tay sờ vào chiếc mặt nạ quỷ vàng. Hình như có một tiếng gọi đến từ nơi xa xăm, vang tới cùng lúc với cảm giác lạnh buốt đầu ngón tay.
"Hoàng huynh...".
Bác sĩ rụt tay lại như bị điện giật, sợ hãi ngờ vực.
"Sao thế?". Gã chủ tiệm đã thấy sự khác thường của anh.
"Không... không có gì". Bác sĩ cười, cho rằng mình nghe nhầm. Trực ca hết cả đêm, tinh thần xuống dốc quá!
Gã chủ tiệm nhìn chiếc mặt nạ quỷ đặt trong hộp gỗ rất lâu, cuối cùng đẩy sang một bên, ngẩng đầu cười: "Ăn cơm đã".
Bác sĩ nhanh chóng đưa hộp cơm ra, rồi nhanh chóng chuyển sang "chế độ" cằn nhằn than thở. Gã chủ tiệm đã nghe quen rồi, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Hai người không ai nhìn thấy, dưới ánh đèn cung Trường Tín mờ tỏ, bên trên chiếc mặt nạ quỷ vàng dữ tợn, một luồng oán khí mùi máu tanh lướt qua, rồi biến mất tăm...
Trong một hầm mộ tối tăm, chỉ có chiếc đèn dầu ở góc đông bắc phát ra ánh sáng yếu ớt, một con sơn ca màu đỏ bay vụt vào hầm, không khí từ những cái đập cánh thổi tới càng khiến ánh đèn lay động mạnh.
Con chim đỏ đậu trên rìa quan tài, cúi đầu nhìn gã đàn ông nằm trong đó. Gã này đeo một chiếc mặt nạ quỷ vàng, giống hệt như chiếc gửi tới Á Xá. Chiếc mặt nạ quỷ vàng che kín gương mặt gã, chỉ có mái tóc màu trắng bạc lộ ra ngoài, màu vàng và màu bạc giao thoa với nhau, còn đẹp hơn bất cứ thứ châu báu quý hiếm nào trên đời.
Con chim đỏ nghiêng đầu nhìn chăm chú một lúc rồi nhảy luôn vào trong quan tài, dùng mỏ của mình chải vuốt mái tóc dài màu bạc.
Chủ nhân, đừng ngủ nữa, trời tối rồi, có thể ra ngoài chơi được rồi!
Gã đàn ông nằm trong quan tài như thể nghe được tiếng lòng của con chim đỏ, đằng sau lỗ hổng sâu hoắm vùng mắt chiếc mặt nạ quỷ, một đôi mắt đỏ rực đang từ từ mở ra...